Bị chồng ép làm “gái bán hoa”
Anh bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, rồi chở tôi đến gặp những người đàn ông lạ mặt…
Sinh ra trong một miền quê nghèo, học hành không tới nơi tới chốn; vừa tròn 18 tôi vội vàng lên xe hoa như sợ lỡ thì. Chồng tôi là một người đàn ông cộc cằn, khó tính, tôi yêu anh bởi lẽ khi ở bên anh, tôi đã tìm được một cảm giác yên bình.
18 tuổi, tôi đã vội vàng lên xe hoa (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, mấy người xung quanh nhà tôi họ xầm xì với nhau rằng, chồng tôi là giang hồ, rằng anh bị nghiện ma túy. Lúc đầu tôi hơi lo sợ nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi rất viên mãn nên tôi tin tưởng vào anh tuyệt đối.
Cuộc sống nơi miền quê nghèo ngày ngày trôi qua. Một năm sau khi cưới, vợ chồng tôi bàn nhau lên Sài Gòn lập nghiệp, anh vẽ cho tôi tương lai xán lạn của hai đứa.
Anh và tôi cùng nhau lên Sài Gòn, tôi may mắn tìm được việc ở xưởng may, còn anh làm nghề chạy xem ôm. Ở nơi xa lạ, anh càng yêu thương tôi hơn, chăm sóc, đưa đón tôi hết mình. Tôi những tưởng mình đã tìm được một người đàn ông tốt, là chỗ dựa cho quảng đời sau này của tôi, nào ngờ…
Sau nửa năm lên Sài Gòn, anh càng ngày càng gấy và đen đi, tôi hỏi thì anh chỉ nói rằng do ban đêm anh khó ngủ nên người ốm đi. Tôi càng thương anh hơn, chăm lo cho anh nhiều hơn; và tôi cũng để ý thấy, nhiều đêm anh đợi lúc tôi ngủ say vội lẻn ra ngoài, vài tiếng sau mới quay lại. Nỗi thắc mắc trong lòng tôi ngày càng lớn dần lên, tôi hỏi về việc đó thì anh nói rằng: “Anh đi ra ngoài cho thoáng mát”.
Một ngày kia, anh dắt tôi đi ra chợ, anh bảo rằng do dạo này anh tìm được nhiều mối làm ăn nên có dư chút đỉnh, muốn sắm sửa cho tôi cho bằng em bằng chị. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả đó là thay vì lựa những bộ quần áo đơn giản như thường ngày của tôi, anh lại sắm sửa cho tôi những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, hở chỗ này chỗ kia.
Do không muốn anh buồn lòng bởi lẽ đây là lần đầu tiên anh dắt tôi đi mua sắm, phần nữa, anh lại là người khá cộc tính nên tôi càng không dám hỏi anh, định bụng sẽ về cất mớ quần áo đó vào tủ.
Tối hôm sau đó, tôi đang ngủ thì bị anh gọi dậy, tôi lơ mơ nhìn đồng hồ khoảng tầm 9h tối; anh nói sẽ chở tôi đi dạo và nói tôi hãy mặc những bộ quần áo mà anh đã mua vào.
Video đang HOT
Sài Gòn tháng 10, thời tiết vào ban đêm hơi se lạnh, những bộ quần áo mỏng càng khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo… và trong thâm tâm, tôi cảm thấy có chút gì đó bất an.
Anh chở tôi tới căn nhà nhỏ ở cuối đường, anh nói tôi vào đó trước rồi anh sẽ vào sau. Căn nhà tối im không tiếng động, tôi khẽ quờ tay tìm công tắc thì đột nhiên đèn sáng lên, một người đàn ông từ đâu xuất hiện lao vào tôi điên dại. Tôi chống trả, tôi gọi tên anh, tôi đập cửa… nhưng tất cả đều vô vọng.
Người đàn ông lạ kia giằng kéo tôi, gã như thể muốn “nuốt trọn” cơ thể tôi trong tức khắc. Và rồi tôi đã bị gã hãm hiếp.
Khi xong xuôi mọi chuyện, gã nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, dúi vào tay tôi mấy tờ tiền rồi bỏ đi. Một lát sau chồng tôi xuất hiện, anh thản nhiên mở tay tôi ra lấy những đồng tiền trong đó. Tôi nhìn anh bằng con mắt căm thù… Thì ra anh đã bán tôi, bán thân xác tôi cho kẻ khác với cái giá 400 nghìn đồng.
Tôi lao vào đánh anh với chút sức lực còn lại, tôi hỏi anh: “Vì sao lại nỡ làm như vậy?”. Anh hất tay tôi ra rồi cười, anh cười như điên dại. Tôi bàng hoàng phát hiện ra có lẽ đây mới là con người thật nơi anh, lạnh lùng và tàn nhẫn…
Anh ném cho tôi mớ quần áo mới, lôi đầu tôi lên xe. Về tới nhà, mặc cho tôi ngồi khóc, anh thản nhiên dùng “hàng” trước mặt tôi. Người anh lả đi trong làn khỏi thuốc, gương mặt anh lộ ra vẻ sung sướng tột cùng.
Tôi co ro nơi góc phòng, tôi sợ hãi, sợ hãi vì người bao nhiêu năm ăn ở chung với tôi lại là một kẻ nghiện… và rồi tôi khóc. Anh lại gần tôi, vỗ về an ủi; anh nói anh cần tiền để mua thuốc, rằng anh sẽ không ép buộc tôi lần nữa.
Nhưng những ngày sau đó, anh lại bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, sau đó chở tôi tới một địa điểm nào đó đã có một gã đàn ông chờ sẵn. Có nhiều hôm, anh dẫn thẳng người đàn ông đó vào phòng, để cho gã lao vào tôi trên cái giường của vợ chồng.
Chính người chồng tôi hết mực yêu thương, tin tưởng đã đẩy tôi vào con đường tăm tối này (Ảnh minh họa)
Không còn những lời an ủi hay dỗ dành, anh thẳng tay cho tôi vài cái tát nếu tôi dám chống cự lại anh; những cái tát ngày càng thưa dần đi cũng là lúc tôi bàng hoàng nhận ra mình đã trở thành “gái bán hoa” từ bao giờ.
Mỗi đêm về, tôi tự mình mặc những bộ quần áo hở hang đó chờ sẵn ở nhà. Phần lớn “khách hàng” của tôi là những ông lái xe ôm hay bốc vác, những người đàn ông xa vợ và thèm hơi đàn bà.
Giữa tôi và anh đã không còn tình nghĩa vợ chồng, anh như tú bà đi tìm mối. Sau mỗi lần phục vụ, tôi được anh cho vài trăm nghìn, số tiền còn lại anh dùng hết vào việc mua “thuốc” để dùng.
Một ngày kia, do cảm thấy trong người không khỏe, tôi tới bệnh viện đi khám, cầm trên tay tờ kết quả khám bệnh, tôi đã xỉu ngay trên hành lang bệnh viện. Tôi đau đớn khi biết được mình đã bị nhiễm HIV từ anh. Bác sĩ bảo rằng, do tôi quan hệ không dùng bao cao su với người bị bệnh nên tôi đã bị nhiễm, rằng tôi còn sống không được bao lâu nữa…
Bao nhiêu dự định của anh dành cho tôi trong những ngày chập chững bước chân lên Sài Gòn, bao dự định về một mái nhà đầy yêu thương của tôi nay đã không còn nữa. Chính anh, người tôi tin tưởng nhất, lại là người đã dập tắt tất cả những ước mơ đó.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, những giọt nước mắt trong sự đau đớn, nhục nhã… Ở quê sẽ chẳng ai dám chứa chấp một người bị bệnh như tôi, chẳng ai dám chứa một con “điếm” như tôi. Tôi càng không muốn quay về căn phòng u tối với những kẻ đàn ông xa lạ, tôi không muốn ngày nào cũng phải phục vụ họ như một cái máy, tôi là người và tôi cần tự do.
Không suy nghĩ gì thêm, chỉ vỏn vẹn vài trăm ngàn trong túi và bộ đồ trên người, tôi đón xe đi, tôi không biết được rồi tôi sẽ đi tới đâu, sẽ làm nghề gì để sinh sống nhưng tôi biết ở nơi đó sẽ chẳng ai biết tôi là ai và tôi từng làm gì….
Theo 24h
Yêu phải anh chàng thích "đào mỏ"
Mỗi lần anh đến thăm tôi, anh lại đưa lý do để mượn tiền nhưng chẳng bao giờ thấy trả.
Tôi và anh yêu nhau tính đến thời điểm hiện tại được khoảng 2 năm. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để có với nhau những kỉ niệm "để đời".
Tôi hiện là sinh viên năm 3 của một trường đại học, còn anh mới ra trường, hiện là phóng viên. Biết nghề phóng viên (nhất là đối với những người trẻ mới ra trường như anh) sẽ rất khó khăn, vất vả nên mặc dù hoàn cảnh không khấm khá là bao so với bạn bè, tôi vẫn cố gắng thông cảm và giúp đỡ anh rất nhiều, nhất là trong khoản cơm, áo, gạo, tiền.
Anh đến với tôi chỉ để lợi dụng tiền bạc và lòng tin của tôi... (Ảnh minh họa)
Hằng ngày, ngoài giờ học trên giảng đường, tôi làm phục vụ quán nước để kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống. Tuy cực một tí nhưng cũng có đồng ra đồng vào. Những đứa bạn gái của tôi cũng hay đi làm thêm và tâm sự rằng, bạn trai của họ thường không thích, không nỡ khi thấy họ làm việc như thế.
Còn người yêu của tôi thì khác, anh luôn muốn tôi đi làm thêm bất kể việc gì, từ giúp việc nhà cho đến nhân viên phục vụ, phát tờ rơi, miễn là có tiền. Có hôm tôi mệt quá xin nghỉ, anh biết được vội gọi điện thoại động viên, an ủi rồi giục tôi đi làm, không nên bỏ việc. Cứ đinh ninh anh thực sự quan tâm, muốn bạn gái mình mau chóng trưởng thành nên tôi không mảy may suy nghĩ gì cả.
Anh thỉnh thoảng qua thăm tôi và rất hay lấy cớ mượn tiền. Vì yêu nhau đã lâu, quen biết với bạn bè anh cũng nhiều nên tôi không ngần ngại đáp ứng.
Dạo gần đây, anh rất hay mượn tiền và hầu như rất hiếm trả (nếu trả cũng trả không đủ và bắt tôi phải chờ rất lâu). Có lẽ vì yêu quá nhiều, tin tưởng quá nhiều mà tôi không chấp nhặt mấy chuyện đó. Cho đến đầu tháng vừa rồi, trong một lần tâm sự với đứa bạn gái cùng phòng (chúng tôi bận bịu từ sáng tới tối nên ít có dịp nói chuyện thẳng thắn cùng nhau như thế), cô ấy khuyên tôi đừng quá tin người, yêu thì yêu nhưng cũng cần cảnh giác, "giữ mình" một tí, bảo rằng người yêu của tôi có những biểu hiện của một gã trai hay lợi dụng.
Lúc đó, tôi hơi giận cô ấy nhưng rồi bình tĩnh lại, thấy cô ấy nói cũng có lý. Tôi suy xét lại tất cả những điều mà anh ấy đã làm với tôi trong suốt quãng thời gian yêu nhau thì thấy mình cũng ngô nghê và chủ quan quá.
Để thử lòng anh, tôi không chủ động nhắn tin, gọi điện như mọi khi. Những tưởng anh sẽ cuống cuồng lên tìm cách liên lạc, hỏi han nhưng không, 3 ngày trôi đi, anh vẫn "im hơi lặng tiếng". Lo sợ trong lúc đi tác nghiệp anh gặp chuyện không may nên mới "mất hút", tôi dẹp hết tự trọng sang một bên để gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn không nghe máy. Sốt ruột quá nên tôi đón xe buýt đi một quãng đường khá xa để qua thăm anh.
Gặp tôi, anh tỏ thái độ lạnh lùng, hờn giận, bảo rằng tôi không còn yêu anh nữa. Rồi nghe anh bảo chưa ăn trưa, tôi lại vội vã đi mua cơm mang về nhưng anh lại bỏ lăn lóc trên bàn không thèm đụng tới. Tôi buồn tủi ra về nhưng anh cũng chẳng thèm chạy theo níu kéo vài câu.
Tối hôm đó, anh vẫn im bặt. Ngồi nói chuyện với người bạn cùng phòng anh trên facebook, tôi vô tình biết được buổi trưa anh đã đi ăn với mấy cô đồng nghiệp rồi về trước lúc tôi đến, vậy mà anh bảo với tôi là mệt, buồn chuyện tình cảm hai đứa nên nằm ủ rũ ở nhà không thiết ăn gì. Bạn anh còn bảo dạo này anh ít viết bài, lại hay tụ tập bạn bè thâu đêm, có hôm chở cả con gái về phòng chơi vui vẻ.
Tôi nghe mà rớt nước mắt. Biết rằng tình yêu này có lẽ không kéo dài được bao lâu nhưng sẽ ra sao nếu một ngày anh nói ra lời chia tay? Tôi đã yêu quá nhiều, hy vọng quá nhiều, cho quá nhiều để rồi giờ đây hụt hẫng, sợ hãi.
Anh là mối tình đầu của tôi. Là con gái, khi yêu anh, tôi đã chẳng tiếc điều chi - trinh tiết, nhân phẩm, lòng tự tôn, mồ hôi nước mắt nhưng đổi lại nhận được gì sau cuộc tình này? Biết anh không còn là một chàng trai tốt, đã thay đổi nhưng tôi vẫn chưa thể nào chấp nhận sự thật rằng chúng tôi phải kết thúc. Đơn giản vì tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn dạt dào lắm!
Đâu dễ để quên đi một người đã từng là tất cả trong trái tim mình?
Theo 24h
Anh nhìn cô gái sexy, em cũng ghen sao? Anh đưa mắt liếc nhìn cô gái ăn mặc sexy trên phố mà sao em lại ghen tuông, giận dỗi? Gửi người con gái anh yêu! Cả buổi chiều hôm nay anh xin nghỉ làm ở công ty và "một người một xe" cứ lòng vòng đây đó khắp phố xá tấp nập dòng người qua lại. Anh hạnh phúc vì có em...