Bị chồng dội nước sôi vào người vì nghi ngoạ.i tìn.h
Người ta lấy chồng thì sung sướng, còn tôi lấy chồng thì như bể khổ suốt ngày bị chồng hàn.h h.ạ, chử.i bới, thậm chí còn dội cả nồi nước sôi vào người chỉ vì ghen tuông mù quáng.
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau từ khi 2 đứa còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học, trong suốt thời gian tìm hiểu anh rất cưng chiều và quan tâm đến tôi, đi đâu anh cũng không rời tôi nửa bước. Bạn bè ai cũng khen tôi yêu được người tốt như anh và tôi cũng rất tự hào vì điều đó.
Sau khi ra trường được sự đồng ý của hai bên gia đình, chúng tôi chính thức tổ chức lễ cưới. Tôi rất hạnh phúc khi lấy được người đàn ông thương yêu mình hết mực và có trách nhiệm với gia đình hai bên. Cuộc sống của chúng tôi rất êm đềm.
Hai năm sau tôi sinh con, cũng từ đây tôi nhận thấy tính tình của anh có phần thay đổi. Mỗi khi anh nóng và không hài lòng điều gì ở vợ là lại dùng những lời lẽ rất nặng nề để mắng tôi. Có lần anh còn đán.h tôi vì không nghe theo sự sắp đặt của anh. Tôi nghĩ, chắc vì sau khi sinh con thì vợ chồng có thêm niềm vui vì suốt ngày có tiếng bi bô của con trẻ, nhưng theo đó đồng thời cũng phát sinh thêm nhiều việc không tên cộng với công việc ở cơ quan nên anh có phần khó tính hơn.
Video đang HOT
Nghĩ vậy nên tôi luôn nhẫn nhịn và cố gắng tạo không khí vui vẻ trong gia đình tránh căng thẳng nhưng càng ngày anh tính khí anh càng khó chịu. Nhiều lúc tức giận anh thường dùng nhưng lời lẽ cay nghiệt để nói với tôi. Dần dần cảm thấy hoang mang và sợ hãi khi sống với anh. Anh hoàn toàn thay đổi so với thời kỳ còn yêu tôi mà tôi không hiểu vì lý do gì.
Tôi biết anh là người có học thức, hiếu thảo với cha mẹ, thương con nhưng trong đầu tôi lại nghĩ không biết tính tình anh ngày càng thay đổi như vậy thì liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi có được lâu bền? Mà bản thân tôi là con gái sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn.
Tuy lấy nhau mới được 6 năm nhưng tôi cũng đã chịu nhiều đắng cay vì những lời nói nặng nề của anh, đôi khi là chử.i tục và thậm chí là nhưng trận đòn nhưng rồi tôi cũng bỏ qua vì thương anh và vì tình nghĩa vợ chồng nhưng hình như anh cố tính không nhận ra điều đó.
Vì vậy dần dần tôi cũng lạnh nhạt và ít quan tâm đến anh hơn, hàng ngày ngoài giờ đi làm về nhà thì tôi chỉ lấy con làm niềm vui và hai vợ chồng liên tục sống trong cảnh “chiến tranh lạnh”. Tôi ngày càng mệt mỏi và suy sụp tinh thần.
Cũng vì tình cảm và thái độ của tôi đối với anh không còn được như trước, từ đó anh ta sinh ra nghi ngờ tôi ngoạ.i tìn.h, anh như phát điên, anh ta đay nghiến, dằn vặt tôi và đỉnh điểm là sau một lần cãi nhau anh ta đã thượng cẳng chân hạ cẳng với tôi. Không chỉ dừng lại ở đó sẵn có nồi nước vừa sôi trên bếp bắc xuống anh ta quay sang bưng nồi nước và dội cả vào tôi. Tôi tránh được và may mắn chỉ bị bỏng nhẹ ở phần chân.
Từ đó tôi sinh ra hận anh ta và nghĩ mình sẽ phải l.y hô.n càng sớm càng tốt. Nhưng tôi sợ con tôi còn bé nó sẽ thiếu thốn tình thương của người cha. Nhưng nếu không l.y hô.n thì tôi liệu có sống được bên cạnh người chồng như vậy? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Người yêu hàn.h h.ạ tôi vì anh ấy... xấu trai
Ức chế quá, tôi bảo, anh xấu trai là lỗi của tạo hóa và của bố mẹ anh, có phải tại em đâu mà anh bắt em phải chịu hậu quả. Thế là anh ấy nổi giận đùng đùng, không nhìn mặt tôi cả tháng nay.
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau đã 2 năm chứ không phải ít ỏi gì. Trong hai năm đó, hạnh phúc rất nhiều nhưng bực bội khổ sở cũng chẳng ít, tất cả chỉ vì tôi thì xinh gái còn anh rất xấu trai. Công nhận là anh xấu, ai nhìn thấy chúng tôi cũng bảo là hình thức quá chênh lệch, nhưng có sao đâu khi tôi yêu anh. Tôi thì không nghĩ, nhưng anh lại "xoắn".
Anh rất hậm hực, cay cú khi thấy người ta nhìn chúng tôi, cho dù có thì thầm bình phẩm với nhau hay không thì anh cũng nhạy cảm nhận ra họ đang nhận xét rằng, sao cô kia xinh thế mà lại đi với anh chàng xấu xí thế. Và thế là anh hầm hầm, không làm gì được họ thì cáu gắt, gây sự với tôi. Hơi một tí thì anh bảo hay anh chia tay, tha cho em để em đi yêu một người khác tuấn tú hơn, xứng đáng hơn.
Tôi bảo tôi chỉ yêu anh, trong mắt tôi anh có vẻ ngoài đáng yêu và đàn ông, tôi không thấy người nào là tuấn tú cả. Anh bảo tôi dối lòng, an ủi anh, và thỉnh thoảng lại nói giải phóng cho tôi. Tôi tức quá bảo ừ bỏ thì bỏ, thế là anh làm um lên bảo đấy nhé, rõ ràng là cô muốn, chẳng qua không dám nói, chờ tôi nói là đồng ý ngay... Tôi đến phát điên phát rồ lên được.
Gần đây có một anh chàng công khai theo đuổi tôi dù biết tôi đã có người yêu. Khổ nỗi anh chàng này rất trơ, bị xua đuổi vẫn xông vào trối chế.t, và tệ hơn nữa là anh ta lại đẹp trai. Tôi khổ vì bị người đó quấy rối một vì khổ vì bị người yêu hàn.h h.ạ tinh thần mười. Anh suốt ngày hờn dỗi, nghi ngờ, dằn vặt tôi, khuyên tôi nên yêu gã kia đi cho anh thanh thản rời tôi, để khỏi phải chịu đựng phấp phỏng khổ sở.
Tôi nói gì thì anh vẫn không chịu tin là tôi chỉ yêu mình anh, không để mắt đến ai khác, rằng thay vì khó chịu vì ai đó nhận xét tôi xinh hơn anh, anh nên tự hào vì mình đủ hấp dẫn để chinh phục một phụ nữ xinh đẹp, điều mà những kẻ đẹp trai hơn không làm được. Anh nói, làm gì có chuyện đẹp trao, ga lăng, si tình thế mà tôi không động lòng, chỉ nghĩ đến cái gã xấu xí như anh.
Tôi thực sự không chịu nổi, khủng lên mà bảo rằng, tại sao anh lại hàn.h h.ạ tôi chỉ vì anh xấu trai, rằng anh xấu là do tạo hóa, do bố mẹ anh chứ đâu phải lỗi của tôi mà bắt tôi phải chịu hậu quả, thật bất công quá. Thế là anh ấy nổi giận đùng đùng, tuyên bố chia tay.
Tôi xin lỗi kiểu gì cũng không được, từ đó đến nay một tháng rồi không chịu gặp mặt tôi, tôi gọi điện nếu không lờ đi thì cũng chỉ nói mấy câu đay nghiến, rồi thỉnh thoảng nhắn cho tôi một tin chúc hạnh phúc.
Tôi mệt mỏi quá. Dù vẫn yêu anh rất nhiều, nhưng có nên quên anh đi cho nhẹ bụng không?
Theo VNE
Tâm thư của mẹ Ngày mẹ đi, trời mưa rả rích. Đôi mắt và cái nắm tay con bíu lấy áo mẹ ám ảnh mẹ mãi cho đến ngày mẹ chế.t. Mẹ đã dứt đôi tay nhỏ bé của con đang bám chặt lấy túi va li. Con đuổi theo khóc thét, nhòe nước mắt, cầu xin mẹ ở lại. Mẹ để con ở lại với bố....