Bị chồng đay nghiến vì quá khứ rẻ rách
Ngày yêu anh, tôi mới biết mình quá dại dột khi đã tin vào mối tình đầu đầy ngây thơ và mộng mị. Tôi trao thân cho người đàn ông tôi yêu thương nhất, vì đó là người đàn ông đầu tiên đến trong cuộc đời tôi. Tôi tưởng, đó sẽ là bến đỗ của cuộc đời mình vì anh luôn buông những lời có cánh, luôn hứa hẹn và thề thốt với tôi. Anh còn nói sẽ cho tôi một tương lai tươi sáng khi chúng tôi ra trường và có công việc ổn định. Nhưng nói gì thì nói, tình đầu vẫn mãi là tình đầu. Đó chỉ được coi là quãng thời gian đầy kỉ niệm đẹp của hai đứa, chứ không hề có tương lai.
Yêu nhau được gần 1 năm mà chúng tôi đã trải qua những kỉ niệm hết sức ngọt ngào. Cả hai bên nhau hạnh phúc, trao cho nhau những tình cảm chân thành. Anh cũng nhiều lần đòi hỏi tôi nhưng tôi đều từ chối vì khi đó, còn là sinh viên, nên tôi rất sợ. Nếu có chuyện gì xảy ra, hai đứa không giữ được mình thì không biết làm thế nào.
Nhưng tình yêu càng ngày càng lớn và những cám dỗ của bản thân cũng lớn dần lên. Hêt lần này đến lần khác, tôi chối từ anh, nhưng cuối cùng anh cũng lại biến tôi thành người phụ nữ bình thường trước mắt anh, không thể nào kiên định được nữa. Và ngay trong những ngày tình yêu còn ngọt ngào ấy, tôi đã trao thân cho anh với lời hứa, “chúng mình sẽ mãi là của nhau em nhé, không bao giờ chia lìa”.
Tôi tin vào tình yêu anh dành cho mình và không do dự trao thân cho anh. Tôi cũng tin, khi có được tôi rồi, anh phải có trách nhiệm với tôi. Nhưng không, khi có được nhau rồi, anh lại bắt đầu tìm cách ruồng bỏ tôi. Vì anh chán, bởi đó chỉ là mối tình nông nổi của thời sinh viên, đó chỉ là những thứ tình cảm bồng bột chưa hề có suy nghĩ. Và những lời hứa hẹn kia cũng chỉ là những lời hứa suông, không hơn không kém.
Sau khi đã trao thân cho anh, khi anh chán tôi cũng là lúc chúng tôi ra trường. Chúng tôi không có một lý do nào cả, chỉ vì mọi thứ quá nhạt. Những lời nói không còn ý nghĩa, những cuộc điện thoại không còn tình cảm, chẳng còn gì nữa. chúng tôi chia tay nhau. Cứ như thế, tôi từ đau khổ đến giận hờn, căm hận và quên anh dần theo năm tháng.
Video đang HOT
Cho đến khi tôi gặp anh, người chồng hiện tại của mình. Có lẽ đó là cái ngày định mệnh chúng tôi biết, mình thuộc về nhau. Anh thật đẹp trai, lịch lãm, còn tôi cũng không kém gì. Nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, mọi cảm giác yêu thương trong tôi sống lại. Tôi thấy mình trẻ ra, như sống lại thời sinh viên ngày trước. Chúng tôi đã cảm tình với nhau như thế. Và không lâu sau, chúng tôi yêu nhau, tình yêu đến nhanh vì cả hai cùng xác định sẽ là của nhau mãi mãi.
Có những thứ tình yêu đến nhanh như vậy nhưng lại gắn bó với nhau mãi mãi. Anh và tôi đã yêu nhau mặn nồng, và khi đó, tôi hoàn toàn quên người cũ. Tôi coi như đó là kỉ niệm, là quá khứ tôi không muốn nhắc lại. Tôi đã yêu anh thật nhiều và thấy mình quá may mắn khi được làm người yêu của anh.
Chúng tôi trở thành vợ chồng sau đó. Quá khứ kia tôi đã chôn vùi, nhưng dường như anh không muốn, anh đã thay bị ám ảnh với việc tôi không còn trinh tiết. Trước đây, anh chưa từng hỏi, tôi cũng chưa từng nói về chuyện này. Nhưng với tôi, tình yêu mới là tất cả, tôi tin đàn ông các anh cũng đã thoáng hơn trong chuyện này, cũng không còn bận tâm, đó chỉ cần là người mình yêu là đủ.
Anh lấy tôi một cách nhanh chóng khiến tôi càng tin, anh dành cho tôi rất nhiều tình cảm. Nào ngờ, suốt thời gian sống bên anh, anh luôn đay nghiến tôi, luôn hỏi tại sao, ngủ với ai trước anh. Anh dày vò tôi khiến không tài nào ngủ nổi. Có những đêm ôm anh, anh còn hất tay tôi ra. Anh bảo, anh bị ám ảnh khi nghĩ vợ mình từng ngủ với kẻ khác. Giờ lòng tôi đau lắm, tôi không biết làm sao, không biết đối diện với anh thế nào.
Mỗi lần cãi nhau thì anh lại nói tôi có tư cách gì mà nói anh. Đàn bà không giữ được trong trắng thì đừng lớn tiếng nói đàn ông. Nên sau này, dù anh có làm gì, chơi gì, với ai, tôi cũng không được quyền nói. Anh lấy tôi đã giống như sự ban ơn rồi. Tôi cảm thấy tủi hổ quá. Sống với chồng mà như với người dưng, còn thậm tệ hơn thế vì người dưng ít ra còn không biết tôi là ai mà co.i thườn.g, khinh miệt. Giờ thật lòng tôi đã chán ngấy những câu chử.i bới của anh. Tôi chán quá rồi, tình yêu có thể bị tiêu tan nhanh như vậy chỉ vì tôi không còn trinh tiết hay sao? Vậy đàn ông các anh thì sao, các anh có dám đảm bảo mình không chơi bời không? Giờ tôi phải làm sao bây giờ, tôi đang đau khổ tột cùng và không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này. Tại sao ông trời không công bằng với phụ nữ chúng ta?
Theo VNE
Hết lửa "yêu" vì chồng mê game
Cố tình tắt máy tính để nói chuyện thì anh miễn cưỡng "giao ban" khiến tôi mất hứng...
Ảnh minh họa
Tôi năm nay 30 tuổ.i, lập gia đình được 6 năm rồi và hiện giờ đang có 2 b.é gá.i một lên 4, còn một mới sinh được 6 tháng. Trước kia chúng tôi có thời gian yêu nhau gần 2 năm thì cưới. Cuộc sống ban đầu rất hạnh phúc, anh là người đàn ông hiền lành, sống có trách nhiệm với gia đình, vợ con.
Nhưng kể từ khi tôi mang thai lần thứ hai, siêu âm biết đứa con sắp sinh ra là gái nên chồng tôi sinh ra chán chường. Anh thường xuyên vào mạng, tham gia các cuộc chơi game online tối ngày. Thời gian phải đi làm thì thôi chứ còn cứ có bất cứ lúc nào cảm thấy rỗi rãi một tí là anh lao đầu vào cày game.
Tôi đã khuyên bảo chồng nhiều lần từ nhẹ nhàng, thủ thỉ nói anh nên quan tâm đến gia đình, cùng em chăm sóc con, gái hay trai thì cũng là con mình sinh ra, chúng nó ngoan ngoãn là hạnh phúc rồi, đâu phải có con trai mới là hạnh phúc. Vậy mà anh vẫn không chịu từ bỏ, tối nào cũng thức đến khuya chơi game.
Ức chế, tức giận tôi đã cáu bẳn, đay nghiến chồng, thậm chí đã ôm con về nhà ngoại để gây áp lức với chồng. Thế mà chồng vẫn cứ dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Không thể thi "gan" được với chồng nên tôi đành phải đưa con quay về.
Vậy mà cũng chỉ được tối hôm đó chồng nằm nói chuyện với con, vợ chồng giao ban qua loa. Đên hôm sau anh lại vùi đầu vào máy tính với các trò chơi trên mạng tới tận khuya.
Thời gian vợ chồng nói chuyện với nhau rất ít, tôi phải dành toàn bộ thời gian chăm sóc con cái, từ việc tắm giặt, ăn uống đến ru cho chúng ngủ ngon giấc. Trong khi chồng thì cứ vùi đầu vào điện tử.
Tôi muốn hỏi gì anh cũng chẳng để tâm đến, có khi phải hỏi đến mấy lần anh mới thèm trả lời. Thậm chí còn tỏ ra cáu gắt vì tôi hỏi nhiều khiến anh mất tập trung. Ấy thế nhưng mỗi khi anh chơi thua là anh lại cáu tức giận, đổ lỗi do tôi nhờ việc nọ, việc kia khiến anh mất thời gian để thua trận.
Tôi đã tâm sự với chồng nhiều lần là tôi cảm thấy cô đơn khi mà anh ngoài thời gian đi làm về chỉ biết đến game mà chẳng biết xem con cái chúng nó thế nào? Ngay cả chuyện vợ chồng anh cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới.
Vậy mà chồng vẫn bỏ ngoài tai những gì tôi nói, nhiều lần ru con ngủ xong nằm trên giường muốn chuyện trò, quan tâm gần gũi chồng mà chồng cứ ôm lấy cái máy tính khiến tôi nhìn mà muốn rơi nước mắt. Cố tình tắt máy tính để nói chuyện thì anh miễn cưỡng "giao ban" khiến tôi mất hứng. Rồi sau đó anh lại ngồi dậy để chơi tiếp đến tận gần sáng hôm sau.
Cứ như vậy nên giờ trái tim tôi trở lên chai sạn, cảm thấy hết ham muốn yêu. Nhìn anh ngồi lỳ bên chiếc máy tính khiến tôi suy nghĩ. Dường như vợ chồng tôi đang lạc mất nhau. Làm thế nào thể chồng suy nghĩ khác đi mà quay về với cuộc sống thực tại.
Theo Baodatviet
Bị chồng "bỏ đói" tôi ngã vào vòng tay đồng nghiệp Mỗi ngày đối diện với chồng, tôi cảm thấy mình giống như một kẻ tội đồ. Tôi còn không đủ tư cách làm một người vợ, chứ đừng nói đến việc làm một nhà giáo trên bục giảng. ảnh minh họa Tôi là một giáo viên dạy Văn tại một trường điểm của Tỉnh. Thời sinh viên tôi cũng đã từng trải qua...