Bị chồng đay nghiến vì quá khứ ‘giẻ rách’
Ngày yêu anh, tôi mới biết mình quá dại dột khi đã tin vào mối tình đầu đầy ngây thơ và mộng mị.
Trót thao thân cho mối tình đầu
Ngày yêu anh, tôi mới biết mình quá dại dột khi đã tin vào mối tình đầu đầy ngây thơ và mộng mị. Tôi trao thân cho người đàn ông tôi yêu thương nhất, vì đó là người đàn ông đầu tiên đến trong cuộc đời tôi. Tôi tưởng, đó sẽ là bến đỗ của cuộc đời mình vì anh luôn buông những lời có cánh, luôn hứa hẹn và thề thốt với tôi. Anh còn nói sẽ cho tôi một tương lai tươi sáng khi chúng tôi ra trường và có công việc ổn định. Nhưng nói gì thì nói, tình đầu vẫn mãi là tình đầu. Đó chỉ được coi là quãng thời gian đầy kỉ niệm đẹp của hai đứa, chứ không hề có tương lai.
Yêu nhau được gần 1 năm mà chúng tôi đã trải qua những kỉ niệm hết sức ngọt ngào. Cả hai bên nhau hạnh phúc, trao cho nhau những tình cảm chân thành. Anh cũng nhiều lần đòi hỏi tôi nhưng tôi đều từ chối vì khi đó, còn là sinh viên, nên tôi rất sợ. Nếu có chuyện gì xảy ra, hai đứa không giữ được mình thì không biết làm thế nào.
Nhưng tình yêu càng ngày càng lớn và những cám dỗ của bản thân cũng lớn dần lên. Hêt lần này đến lần khác, tôi chối từ anh, nhưng cuối cùng anh cũng lại biến tôi thành người phụ nữ bình thường trước mắt anh, không thể nào kiên định được nữa. Và ngay trong những ngày tình yêu còn ngọt ngào ấy, tôi đã trao thân cho anh với lời hứa, “chúng mình sẽ mãi là của nhau em nhé, không bao giờ chia lìa”.
Yêu nhau được gần 1 năm mà chúng tôi đã trải qua những kỉ niệm hết sức ngọt ngào. Cả hai bên nhau hạnh phúc, trao cho nhau những tình cảm chân thành. (ảnh minh họa)
Tôi tin vào tình yêu anh dành cho mình và không do dự trao thân cho anh. Tôi cũng tin, khi có được tôi rồi, anh phải có trách nhiệm với tôi. Nhưng không, khi có được nhau rồi, anh lại bắt đầu tìm cách ruồng bỏ tôi. Vì anh chán, bởi đó chỉ là mối tình nông nổi của thời sinh viên, đó chỉ là những thứ tình cảm bồng bột chưa hề có suy nghĩ. Và những lời hứa hẹn kia cũng chỉ là những lời hứa suông, không hơn không kém.
Video đang HOT
Sau khi đã trao thân cho anh, khi anh chán tôi cũng là lúc chúng tôi ra trường. Chúng tôi không có một lý do nào cả, chỉ vì mọi thứ quá nhạt. Những lời nói không còn ý nghĩa, những cuộc điện thoại không còn tình cảm, chẳng còn gì nữa. chúng tôi chia tay nhau. Cứ như thế, tôi từ đau khổ đến giận hờn, căm hận và quên anh dần theo năm tháng.
Anh đay nghiến quá khứ của tôi thậm tệ
Cho đến khi tôi gặp anh, người chồng hiện tại của mình. Có lẽ đó là cái ngày định mệnh chúng tôi biết, mình thuộc về nhau. Anh thật đẹp trai, lịch lãm, còn tôi cũng không kém gì. Nhìn thấy anh, nói chuyện với anh, mọi cảm giác yêu thương trong tôi sống lại. Tôi thấy mình trẻ ra, như sống lại thời sinh viên ngày trước. Chúng tôi đã cảm tình với nhau như thế. Và không lâu sau, chúng tôi yêu nhau, tình yêu đến nhanh vì cả hai cùng xác định sẽ là của nhau mãi mãi.
Có những thứ tình yêu đến nhanh như vậy nhưng lại gắn bó với nhau mãi mãi. Anh và tôi đã yêu nhau mặn nồng, và khi đó, tôi hoàn toàn quên người cũ. Tôi coi như đó là kỉ niệm, là quá khứ tôi không muốn nhắc lại. Tôi đã yêu anh thật nhiều và thấy mình quá may mắn khi được làm người yêu của anh.
Mỗi lần cãi nhau thì anh lại nói tôi có tư cách gì mà nói anh. Đàn bà không giữ được trong trắng thì đừng lớn tiếng nói đàn ông. (ảnh minh họa)
Chúng tôi trở thành vợ chồng sau đó. Quá khứ kia tôi đã chôn vùi, nhưng dường như anh không muốn, anh đã thay bị ám ảnh với việc tôi không còn trinh tiết. Trước đây, anh chưa từng hỏi, tôi cũng chưa từng nói về chuyện này. Nhưng với tôi, tình yêu mới là tất cả, tôi tin đàn ông các anh cũng đã thoáng hơn trong chuyện này, cũng không còn bận tâm, đó chỉ cần là người mình yêu là đủ.
Anh lấy tôi một cách nhanh chóng khiến tôi càng tin, anh dành cho tôi rất nhiều tình cảm. Nào ngờ, suốt thời gian sống bên anh, anh luôn đay nghiến tôi, luôn hỏi tại sao, ngủ với ai trước anh. Anh dày vò tôi khiến không tài nào ngủ nổi. Có những đêm ôm anh, anh còn hất tay tôi ra. Anh bảo, anh bị ám ảnh khi nghĩ vợ mình từng ngủ với kẻ khác. Giờ lòng tôi đau lắm, tôi không biết làm sao, không biết đối diện với anh thế nào.
Mỗi lần cãi nhau thì anh lại nói tôi có tư cách gì mà nói anh. Đàn bà không giữ được trong trắng thì đừng lớn tiếng nói đàn ông. Nên sau này, dù anh có làm gì, chơi gì, với ai, tôi cũng không được quyền nói. Anh lấy tôi đã giống như sự ban ơn rồi. Tôi cảm thấy tủi hổ quá. Sống với chồng mà như với người dưng, còn thậm tệ hơn thế vì người dưng ít ra còn không biết tôi là ai mà coi thường, khinh miệt. Giờ thật lòng tôi đã chán ngấy những câu chửi bới của anh. Tôi chán quá rồi, tình yêu có thể bị tiêu tan nhanh như vậy chỉ vì tôi không còn trinh tiết hay sao? Vậy đàn ông các anh thì sao, các anh có dám đảm bảo mình không chơi bời không? Giờ tôi phải làm sao bây giờ, tôi đang đau khổ tột cùng và không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này. Tại sao ông trời không công bằng với phụ nữ chúng ta?
Theo VNE
"Cho" anh rồi, có bỏ được không?
Tôi cứ trăn trở mãi với câu hỏi ấy, tôi đã là người phụ nữ của anh rồi, đã cho anh cả tình yêu, niềm tin của mình, giờ có buông tay được không?
Yêu nhau, anh luôn nói sẽ giữ gìn cho tôi, anh luôn động viên tôi cùng cố gắng để có một tương lai tốt hơn. Hai đứa ra trường, đi làm công việc bình thường nên thu nhập còn thấp, thế nên, lúc nào cũng phải nương tựa vào nhau. Hai đứa vun đắp cho nhau những hạnh phúc và chia sẻ những khó khăn.
Hơn 1 năm sau, anh kiếm được một công việc rất tốt do một người quen biết giới thiệu. Lương của anh gấp 4 lần số lương cũ, còn tôi thì vẫn mãi lẹt đẹt như vậy. Nhiều khi anh đưa tiền cho tôi tiêu, anh bảo anh đi làm được rồi nên không phải lo tiền nong nữa. Tiền thuê nhà của chúng tôi anh cũng cố gắng chu cấp với lý do là tôi không có tiền. Tôi buồn lòng vì mình kém cỏi, chưa thể kiếm được công việc tốt hơn hiện tại.
Tôi chắt chiu tiền lương để mua cho anh đôi giày đẹp, thế mà chưa một lần thấy anh đi. Dù lúc tôi tặng anh, anh khen nấy khen để, có lẽ để tôi vui lòng. (ảnh minh họa)
Anh đã có tiền sắm xe, sắm quần áo đẹp. Không còn cần đến những bộ quần áo tôi mua nữa. Có lần dẫn nhau qua cửa hàng giảm giá, tôi bảo anh vào để chọn. Anh bảo tôi: "Mua gì hàng giảm giá, vớ vẩn, toàn hàng đểu, em cứ thích mua mấy thứ linh tinh. Mua thứ xịn tí dùng thì ngon, lại bền". Tôi ngạc nhiên quá. Trước đây, khi anh chưa kiếm được nhiều tiền như vậy, anh hay đưa tôi vào những cửa hàng giảm giá, hai đứa cố gắng tiết kiệm để sau này còn tính chuyện tương lai mà còn nói vậy.
Tôi chắt chiu tiền lương để mua cho anh đôi giày đẹp, thế mà chưa một lần thấy anh đi. Dù lúc tôi tặng anh, anh khen nấy khen để, có lẽ để tôi vui lòng. Nhưng sau đó, tôi hỏi sao anh không đi thì anh cứ bảo là quên. Tôi phiền lòng lắm. So với đôi giày mà anh đang đi thì đôi của tôi rẻ hơn 3 lần.
Anh không còn ngồi quán vỉa hè mà tìm tới những nhà hàng sang trọng. Anh cũng không thích món cơm rang ở quán quen mà hai chúng tôi cùng tới đó mỗi ngày không nấu cơm. Bây giờ, chỗ của anh là những quán ăn sang trọng với bạn bè, anh không còn là người đàn ông mà trước đây tôi quen biết nữa.
Tôi cảm thấy ở anh thay đổi rất nhiều, anh phố xá và coi thường những thứ giản dị đáng trân trọng từ trước tới giờ của hai đứa. (ảnh minh họa)
Tôi buồn vì anh luôn chê tôi quê mùa, không biết cách ăn mặc. Nhưng lâu lắm rồi, tôi nào thấy anh nói gì về chuyện đưa tôi đi mua quần áo nữa đâu. Anh chỉ đưa tiền cho tôi và bảo rảnh thì đi mua, anh bây giờ nhiều việc nên bận.
Tôi cảm thấy ở anh thay đổi rất nhiều, anh phố xá và coi thường những thứ giản dị đáng trân trọng từ trước tới giờ của hai đứa. Đặc biệt, vì mải mê kiếm tiền, anh không nhắc gì đến chuyện cưới xin nữa. Tôi buồn lắm, không biết nên làm thế nào. Bây giờ, khi đã trao cho anh tất cả, cả bản thân mình, tôi lại muốn từ bỏ anh. Nhưng một người đàn ông gắn bó với mình suốt thời gian dài, tôi phải làm sao để quên và tiếp tục một cuộc tình mới. Nhất là khi tôi không còn trong trắng, liệu có ai đón nhận tôi không? Tôi đang hoang mang vô cùng, ai đó giúp tôi với!
Theo VNE
Hiến dâng xong tôi mới thất vọng về anh Khi gặp anh lần đầu, tôi đã có cảm tình vì anh rất ga lăng, hết sức tôn trọng phụ nữ. Anh nói chuyện rất khôi hài và có duyên. Tôi nhìn dáo dác. Căn phòng chừng 20m2. Đồ đạc lèo tèo vài thứ. Tôi muốn tìm cái nồi để đun nước nấu bát mì cũng không có. Chén đĩa thì cáu bẩn,...