Bị chồng chê lười chảy thây, nuôi con cũng không xong, vợ chỉ cười rồi làm một việc khiến anh ta ân hận nhận sai
Chồng làm về thấy vợ nấu cơm chưa xong, bực bội mắng vợ lười chảy thây, làm gì cũng chậm chạp. Vợ lập tức bế con ra và làm một việc khiến chồng hối hận.
Từ lúc lấy nhau, gia đình Hòa vẫn không thích Đức vì theo lời mẹ và chị gái: “Nó không có chí tiến thủ, lương ba cọc ba đồng nuôi vợ con sao được”.
Hòa thì không nghe gia đình, thuyết phục rằng hai vợ chồng sẽ cố gắng dần dần. Đức cũng hứa hẹn sau khi kết hôn, vợ sẽ là người tay hòm chìa khóa trong gia đình. Mức lương tuy không cao nhưng nhà cửa có sẵn rồi nên hai vợ chồng chỉ việc dọn vào ở.
Rồi Đức cũng khéo léo sang bên nhà vợ, thường xuyên phụ giúp việc bán hàng, năng mua quà cáp các kiểu để lấy lòng. Mẹ Hòa vẫn không thích nhưng thấy hai đứa rất quyết tâm nên cũng đành chịu.
Dù bị ngăn cấm nhưng hai người vẫn đến với nhau. (Ảnh minh họa)
Cuộc sống vợ chồng son đúng là Đức không khiến Hòa chê trách điều gì được. Hai vợ chồng được sống riêng ở một căn nhà ngoài phố, anh ân cần quan tâm vợ. Hòa lúc nào cũng khen ngợi chồng với mẹ đẻ, rồi bảo: “Đấy, mẹ thấy sự lựa chọn của con đúng đắn chưa.”
Mẹ cô chẳng hùa vào cùng con gái, chỉ dặn: “Đường dài mới biết ngựa hay”. Cô chỉ nguýt dài bảo mẹ khéo lo xa.
Nhưng quả là người lớn nói cấm có sai. Mọi chuyện cũng chỉ khác cho tới khi Hòa bầu. Khi đó, vì một vài trục trặc nên bảo hiểm thai sản của cô có vấn đề, tức là 6 tháng nghỉ sinh nở của cô sẽ không được một khoản trợ cấp nào.
Đức làm được có 6 – 7 triệu/ tháng, Hòa thì nhỉnh hơn chồng một chút nhưng chỉ thoải mái và dư dả khi chỉ có hai vợ chồng. Giờ một người nghỉ, gánh nặng tài chính dồn lên vai Đức khiến anh hay cáu gắt vô cớ với vợ. Thậm chí, anh chẳng động viên mà cứ trách cô không chịu kiểm tra nên mới xảy ra sai sót về bảo hiểm.
Video đang HOT
Sinh con được 3 tháng, Hòa vẫn ở nhà chăm con và gần như sống phụ thuộc vào mức lương bèo bọt của chồng. Anh dù làm giờ hành nên cũng nhàn nhưng hầu như không bao giờ anh chịu giúp đỡ vợ chăm sóc con cái và làm việc nhà.
Hễ đi làm về, anh chỉ ra ôm hôn con tí chút rồi lại đặt vào nôi, nằm vắt chân xem TV hoặc nghịch điện thoại. Vợ ở dưới bếp lúi cúi lo cơm nước, con có tỉnh ngủ khóc ré lên cũng chỉ ngồi đó, gọi với vợ lên. Hòa đang dở tay mới bảo: “Anh ngồi chơi thì dỗ con đi, em đang dở tay thái thịt.”
Anh cũng ra bế con nhưng vẫn không quên gắt lên với Hòa: “Chỉ có trông con mà tới giờ mới nấu ăn. Lần sau thì làm cho sớm sớm. Làm gì cũng chậm chạp.”
Cô khóc không biết bao nhiêu lần, thấy chồng vô tâm quá. Anh như biến thành con người khác từ khi cô sinh con vậy. Có lần, nhân lúc hai vợ chồng đang tình cảm, Hòa mới thủ thỉ với Đức về việc này, anh chỉ tặc lưỡi, bảo: “Việc nhà của phụ nữ, em lo đi. Chỉ có ăn với đẻ mà làm không xong, cũng than.”
Cô vẫn âm thầm chịu đựng nhưng không biết cố được tới bao giờ. Hòa cũng không dám than với mẹ vì sợ bị trách mắng. Ngày xưa là cô quyết theo ý mình cho bằng được, giờ sướng khổ thì tự chịu thôi.
Chồng dù chơi cũng không chịu giúp Hòa việc nhà. (Ảnh minh họa)
Nhưng cũng chẳng giấu được mãi. Hôm rồi chị gái cô tới nhà, thấy em gái bận bịu việc nhà cửa, người thì mới sinh mà đã gầy rọc đi. Chị mới gợi chuyện, Hòa tủi thân rồi bật khóc, kể hết với chị. Chị bảo: “Chắc do mày không kiếm ra tiền nữa nên nó khinh. Cái thằng thế mà tệ thật!”
Rồi chị bày cách cho Hòa để bắt chồng phải làm việc nhà, chia sẻ việc nhà với vợ. Chị xúi Hòa sẽ sang nhà phụ chị bán hàng đảm bảo lương cao hơn 7 triệu, việc nhà để cho Đức lo.
Tối đó, cô không nấu nướng nữa, tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc xinh đẹp rồi ngồi xem phim, chờ chồng về.
Đức tới nhà, hơi ngạc nhiên vì vợ nay lại rảnh rang như vậy, hỏi: “Cơm nước gì chưa mà em ngồi đấy? Lại còn ăn diện, định đi đâu à?”
Cô bình thản đáp: “Nay em không nấu, anh thích ăn gì vợ chồng mình ra ngoài ăn.”
Anh ngồi lầm bầm trong miệng: “Ở nhà ăn bám, tiền thì không có mà đòi tiêu hoang.”
Hòa chẳng để tâm, nói thẳng vào vấn đề: “Bấy lâu nay anh lạnh nhạt và hờ hững với mẹ con em, không phải em không biết. Chỉ là em biết thân biết phận mình đang sống nhờ vào tiền anh đưa nên vẫn cố gắng im lặng. Nay em đã có công việc mới rồi, lương tháng thấp nhất cũng có 10 triệu, hơn hẳn tiền anh kiếm được. Vậy nên, từ tuần sau, anh trông con và làm việc nhà cho em, em sẽ đi làm ngoài kiếm tiền.”
Anh giãy nảy lên như đỉa phải vôi: “ Em bị điên à? Đàn ông phải lo việc quốc gia đại sự, kiếm tiền trong gia đình. Anh còn công việc cơ quan, việc chăm con là của em.”
Hòa đoán trước anh sẽ không đồng ý mà, nên cô tiếp tục kích: “Đàn ông là trụ cột vì họ sẽ gánh vác và lo được cho gia đình. Còn anh đi làm cũng chỉ được 7 triệu, em đi làm còn nhiều hơn thế thì chi bằng anh ở nhà trông con, em sẽ đi kiếm tiền.”
Dường như động tới điểm yếu của Đức, anh có chút ngẫm nghĩ. Hòa tiếp tục tấn công: “Vậy từ mai, anh xin nghỉ ở nhà trông con. Mỗi tháng em đưa cho anh nguyên số tiền 10 triệu. Anh chỉ cần sáng dậy sớm muộn theo giờ của con, đêm con khóc thì dậy. Sáng mở mắt ra là đi pha nước, thay bỉm cho con, bế con ra tắm nắng, dỗ nó khi nó khóc, pha sữa cho con uống. Khi con ngủ thì đi giặt mấy cái quần nó ị, nó tè. Đồ của con không được giặt máy, không được dùng xà phòng, nước xả thường.”
Đức cắt lời vợ rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Eo ôi, thôi thôi em đừng nói nữa. Anh không chăm con đâu.”
Hòa nhếch mép: “Đấy, anh thấy chưa? Anh mới chỉ nghe em mô tả công việc chưa đầy đủ thôi đấy. Thế tới lúc làm anh còn ám ảnh tới đâu. Đừng tưởng đi làm được vào triệu bạc mà oai. Không vướng bận con cái và việc nhà cửa, em cũng có thể kiếm được.”
Sau những lời nói của vợ, Đức đã chăm chỉ việc nhà hơn. (Ảnh minh họa)
Đức im lặng và không nói gì. Sau hôm đó, anh chủ động giúp đỡ vợ việc nhà, có sáng còn dậy trước làm đồ ăn sáng cho vợ rồi mới đi làm. Hòa nhận ra, phụ nữ có thể không kiếm được tiền, nhưng vẫn phải cho đàn ông thấy khả năng kiếm tiền của mình để họ không khinh thường.
Theo Afamily
Tôi sợ chia tay em lại mất 8 năm để vượt qua đau khổ lần nữa
Gần 2 tháng không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em.
ảnh minh họa
Tôi tự nhận mình là người đa sầu đa cảm. 8 năm trước tôi chia tay mối tình đầu tuy chỉ kéo dài 6 tháng nhưng không rõ mình đã sống trong u buồn và đau khổ bao nhiêu lâu mới nguôi ngoai được. Suốt 8 năm tôi sợ hãi, không dám yêu ai, sợ một lần nữa phải sống trong nỗi buồn tan vỡ. Thế rồi em xuất hiện, em kém tôi 10 tuổi, chủ động nói chuyện với tôi, sự nhí nhảnh của em làm cho tôi vui vẻ, yêu đời hơn hẳn. Gần như tôi có thể nói chuyện với em cả ngày không chán. Tình cảm trong tôi cứ thế hình thành, yêu em lúc nào không hay. Em liên tục trêu đùa tôi rằng: "Anh yêu em rồi phải không", như thể em cũng có tình cảm với tôi vậy. Dù rất muốn thổ lộ nỗi lòng nhưng tôi chưa dám khẳng định tình cảm của mình nên chưa dám nói.
Đời lắm trớ trêu, em mới 19 tuổi, tôi không bao giờ nghĩ em từng có chồng và một con gái 2 tuổi. Khi biết sự thật (do tôi vô tình phát hiện chứ không phải em nói) tôi sốc vô cùng, suýt bật khóc dù bản thân gần 30 tuổi, cảm giác như bị lừa dối, phản bội vậy. Không hiểu sao khi nói chuyện với em về chuyện em từng có chồng, biết được em phải trải qua những ngày tháng đau khổ của cuộc hôn nhân đó tôi lại thấy thương nhiều hơn, muốn chăm sóc cho em. Tôi tha thứ việc em giấu tôi là từng có chồng con. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau một tháng tôi phát hiện ra sự thật đó. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, những ước mơ về một gia đình bé nhỏ dù biết sẽ không dễ gì để gia đình hai bên đồng ý chuyện này. Tôi cứ nghĩ gia đình ngăn cản nhưng chỉ cần 2 người yêu nhau sẽ có cách để vượt qua, nào ngờ hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Gia đình hai bên còn chưa kịp biết để phản đối mà em đã thay đổi. Yêu nhau được 3 tháng em viện lý do công việc, chăm con, không còn thời gian nói chuyện với tôi nữa (trước đó em đâu có như vậy). Cả ngày thậm chí em không nói chuyện với tôi câu nào, gọi điện rất ít khi nghe máy. Tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt, hờ hững của em. Dù nhiều lần cố gắng nói cho em hiểu cảm giác đó nhưng tôi thấy không có gì tiến triển. Tôi như bị bỏ rơi, cô độc trong chính tình yêu của mình dù trong lòng còn rất yêu em nhưng vẫn phải cất lời chia tay. Dường như chỉ chờ có thế, em không cần phải suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn. Tôi lại càng không hiểu vì sao đồng ý chia tay rồi em lại nhắn tin cho tôi nhiều hơn trước, gọi điện cho tôi như thời chúng tôi mới quen nhau vậy. Từ sâu trong lòng tôi vẫn yêu em, đề nghị được quay lại, em quyết không gặp, không đồng ý, nói không muốn nghe lời chia tay từ tôi nữa, cạn yêu thương rồi, không còn cảm giác với con trai. Tôi có cảm giác như thể em đang trách móc tôi vậy.
Sau nhiều lần tôi muốn gặp em để nói mình không muốn chia tay, vẫn muốn cùng em thực hiện những mong ước còn dang dở nhưng em từ chối. Gần 2 tháng chúng tôi không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em. Tôi rất buồn và đau khổ, 29 tuổi rồi, gia đình mong ngóng tôi lập gia đình, không còn thời gian 8 năm để nguôi ngoai chuyện cũ một lần nữa. Tôi không muốn đến với người sau mà trong lòng còn nhớ đến người cũ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, có cách nào điều trị tâm lý để sớm vượt qua được những chuyện đau buồn này? Làm ơn hãy giúp tôi.
Theo Vnexpress
Nỗi lòng của người phụ nữ bị chồng lạnh nhạt gối chăn vì béo Sau 3 lần sinh nở, thân hình tôi trở nên sồ sề, không còn thanh mảnh như thời con gái. Kể từ khi sinh con thứ 3, chồng tôi lạnh nhạt, hờ hững chỉ vì chê vợ béo. ảnh minh họa Tôi từng là một cô gái đẹp, vóc dáng thon thả, chiều cao không được như người mẫu thì cũng 1m63, khuôn...