Bị chồng ‘cấm vận’, vợ ‘tự xử’
“Cứ không vừa ý với vợ điều gì là chồng tôi lại ra chính sách “cấm vận” cả tháng trời. Mà tôi lại là người có nhu cầu cao, đàn bà thì không thể dùng tiền mua sự sung sướng được, mà cặp bồ thì không dám. Vậy là đêm nằm với chồng nhưng tôi toàn phải … tự thưởng…”
Bị chồng “cấm vận”, vợ “tự xử”
Vợ chồng anh Hạnh chị Hoa mới cưới nhau được 7 tháng nhưng giữa hai vợ chồng luôn xảy ra cãi cọ. Nguyên nhân không phải vì tính cách hai người không hợp nhau mà tất cả chỉ vì… anh Hạnh mắc bệnh thích “cấm vận” vợ.
Anh Hạnh không phải là người yếu sinh lý hay ít ham muốn, nhưng lại là người hơi bị thiếu tính quân tử. Mỗi lúc vợ chồng cãi nhau, dù anh sai lè nhưng vẫn gân cổ lên cãi rồi chiến tranh hết nóng lại lạnh với vợ.
Sau tuần trăng mật, anh Hạnh giận vợ đến 20 ngày, chỉ vì một lí do cỏn con: vợ anh cắt tóc không theo ý chồng. Có lẽ chị Hoa sẽ không bao giờ quên 20 ngày đầu tiên làm vợ: chồng chị như một cái tàu điện đi ra đi vào, cả ngày anh không nói với chị dù “một tiếng cắn đôi”. Đến bữa, khi chị dọn thức ăn thì anh tự động ngồi vào bàn, ăn xong lại chui vào máy tính.
Lại nhớ có một lần, chỉ vì chị Hạnh nấu cơm cho quá tay một chút nên cơm bị nhão, vậy là anh Hạnh giận, không ăn cơm mà phóng vù đi ăn phở, về nhà dù chị Hoa tìm mọi cách để làm lành mà mặt anh vẫn “như đeo thêm cả tảng mỡ”, đi ngủ, chi chủ động “ve vãn” mà anh cũng không mảy may đáp lại, cứ nằm như khúc gỗ. Sáng hôm sau trước khi đi làm, anh Hạnh nói với vợ: “Lần sau em làm gì thì cũng nên cẩn thận, nếu còn làm anh bực thì… cả tháng đừng mong anh ỏ ê đến em”.
Nghe chồng nói, chị Hoa chỉ còn biết cười trừ, không nghĩ chồng mình lại đem cả chuyện “yêu” ra để làm hình phạt.
“Chẳng biết những ngày không quan hệ với vợ thì anh ấy có đi tìm người đàn bà khác hay giải quyết bằng cách nào đó hay không nhưng tỏ ra rất gan lì và dửng dưng mặc dù bình thường cũng đòi hỏi ghê lắm.
Tôi thì vài ngày thiếu vắng là khó chịu vô cùng. Đàn bà thì không thể dùng tiền mua sự sung sướng được, mà cặp bồ thì không dám. Vậy là đêm nằm với chồng nhưng tôi toàn phải … tự thưởng. Cũng thấy thỏa mãn, thậm chí những hôm mệt mỏi còn thấy thích vì không phải mất thời gian mà vẫn đạt mong muốn. Chỉ có điều nó hơi dung tục và thiếu yếu tố tình cảm như khi quan hệ với chồng…”, chị Hoa tâm sự.
Vợ chồng sống với nhau chuyện tranh cãi là không thể tránh khỏi, “bát đũa còn có lúc xô”, các cụ đã dạy thế rồi, việc anh Hạnh động tí lại phát lệnh “cấm vận” vợ vô tình đã làm cuộc sống vợ chồng ngày thêm xa cách, bởi chị Hoa đã quen với việc “tự xử” mỗi khi có ham muốn.
Mải mê với chiến thắng của mình, anh Hạnh không biết rằng chị Hoa đã mệt mỏi và chán nản với “trò đùa quá trớn” của chồng. Chị tỏ ra hờ hững mỗi khi anh lên mặt giận, và lại càng hờ hững hơn khi vợ chồng chung giường, nhưng lại quay lưng vào nhau. Dường như chị đã “thích nghi được với hoàn cảnh mới”, và không còn hứng thú nữa khi anh Hạnh “bãi bỏ lệnh”.
Video đang HOT
Dường như chị đã “thích nghi được với hoàn cảnh mới”, và không còn hứng thú nữa khi anh Hạnh “bãi bỏ lệnh”.
Bỗng dưng chồng… “giở chứng”
Cưới nhau được gần chục năm, vợ chồng chị Hà và anh Cương luôn được mệnh danh là cặp vợ chồng hạnh phúc trong khu phố, bởi có nhà cửa khang trang, vợ chồng hạnh phúc, và nhất là lại sinh được hai cô con gái xinh như trong tranh.
Công việc của một cô giáo dạy môn Tiếng Anh cấp 1 không quá vất vả đối với chị Hà, mặt khác lại có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, chồng con. Còn anh Cương làm việc cho một công ty nước ngoài, thu nhập thuộc hạng cao, nên về vấn đề kinh tế vợ chồng chị không lo lắng là mấy.
Nhưng thời gian gần đây, chị Hà bỗng dưng thấy chồng mình có nhiều biểu hiện lạ, hay đi sớm về muộn hơn ngày trước, và nhất là “lạnh nhạt”, thờ ơ chuyện chăn gối với vợ. Dù đã có lúc, chị cố ăn mặc sexy, mời gọi chồng, luôn tẩm bổ cho chồng những món ăn nhằm tăng cường sinh lực, “tráng thận bổ dương”, nhưng vẫn không mấy tác dụng.
Lo nghĩ chồng có niềm vui mới ở ngoài, nên về nhà đã chán vợ, chị thấp thỏm không yên, cố gắng vừa tìm cách theo dõi chồng, một mặt vừa tân trang lại bản thân, làm đẹp để có sức hút hơn trước mặt chồng.
Mà nhất là, ở độ tuổi ngoài 30 của chị, thì đúng là lúc mà nhu cầu được chăm sóc, âu yếm và được “chiều chuộng” ngày càng nhiều hơn.
Chị đã từng nghĩ, hay anh Cương chồng mình có vấn đề gì về sinh lý, nhưng lại ngại không nói với chị. Vì thế, không ít lần, trong lúc vợ chồng trò chuyện riêng tư thân mật, chị khéo léo nhắc và hỏi chồng, nhưng anh vẫn một mực từ chối, rồi lại quay sang bảo buồn ngủ rồi lại lăn vào giường quay lưng nằm ngáy tới sáng.
Thấy chồng vẫn sinh hoạt bình thường, ăn ngủ điều độ, không tỏ vẻ gì là người đàn ông có vấn đề về sinh lý, nên Hà cũng nhanh chóng gạt bỏ lí do đó ra khỏi đầu mình. Nhưng, càng thế, chị lại càng không hiểu tại sao chồng mình tự nhiên lại “mất hứng” trong chuyện chăn gối đến thế.
“Ngày mới cưới nhau, thì hễ nhìn thấy tôi là chồng lao vào ngấu nghiến, đêm nào cũng hừng hực khí thế. Vậy mà bây giờ, khi tôi đang sung sức thì chồng lại chẳng ham muốn, làm như cho đúng nghĩa vụ, nên tôi cũng không mấy hào hứng…”.
Đông viên, thủ thỉ mãi chồng vẫn nhất quyết không nói ra nguyên nhân bỗng dưng mình… trở chứng, chị Hà đâm ra chán nản. Mọi cố gắng “hâm nóng” đời sống tình dục của chị với chồng trở thành vô nghĩa khiến chị thấy bị coi thường, tổn thương.
&’Cấm vận’ – hại cả hai người
Theo các chuyên gia, “chuyện đó” giống như một bài thuốc tự nhiên, giúp giảm đau, xoa dịu tinh thần. Nếu bị “đói”, người trong cuộc có thể luôn trong tâm trạng mệt mỏi, trầm cảm, cáu kỉnh vô cớ. Vì khi “giao ban” thường xuyên, cơ thể sẽ giải phóng ra endorphin – hormone tạo tâm trạng phấn khởi và vui vẻ.
Ngoài ra, “yêu” còn có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon. Sau khi đạt cực khoái, vợ chồng cùng hạnh phúc và thoải mái nên dễ ngủ và ngủ ngon. Những tác dụng khác của “giao ban” đều đặn với phụ nữ là giúp sản xuất oestrogen, có thể kìm hãm bớt triệu chứng đau trước kỳ kinh nguyệt. “Yêu” làm tăng tuần hoàn máu, làm đẹp da, căng ngực, khiến phụ nữ trẻ lâu, giúp duy trì vóc dáng…
“Cấm vận” có thể tạo nên vết nứt mà người trong cuộc không lường hết được. Khi có “lệnh cấm”, người bị cấm vận bứt rứt đã đành, người đưa ra quyết định cũng không sung sướng gì.
Cùng nhau lên “chín tầng mây” là mong muốn chính đáng của mỗi người. “Cấm vận” hay thờ ơ làm đảo lộn cuộc sống tự nhiên trong thời gian dài sẽ xảy những bị kịch mà các cặp đôi không thể lường trước được. Họ có thể không còn được hưởng cảm xúc thăng hoa nếu điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là liệt dương nam và lãnh cảm nữ.
Theo VNE
Bao giờ cho anh tốt nghiệp trường yêu
Cô giáo là em sẽ cho anh lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học yêu mãi thôi.
Em có nhớ lần mình đi từ trường anh về không? Khi tới ngã ba, anh trêu em, để cho mình em đi con đường mà mình đã đi, nghĩ rằng đường đó tối em sẽ sợ mà không đi. Anh chọn con đường khác, dài hơn vì muốn được đi cùng em nhiều hơn, và cũng vì nghĩ rằng em sẽ như những cô gái khác, sẽ lại chạy ngay lại với anh... Nhưng không, bước đi vài bước mà không thấy tiếng chân theo sau, anh quay lại, đành chạy theo em. Bởi vì em của anh mạnh mẽ, và rất cá tính. Anh là người gây ra để rồi chính anh lại chịu hậu quả, hihi. Ôm lấy em, anh lại khoác tay em, lắc lắc làm nũng như một người có lỗi.
Đã bao lần anh cho tay vào túi, hích hích ra hiệu cho em, "khoác tay". Nhưng em không như các cô gái khác, cứ tỏ ra không biết, em đi thẳng. Anh biết là em cố tình chọc anh đấy, nhưng chả hiểu sao, vẫn cứ hớt hải đuổi theo, khoác lấy tay em rồi lại ríu rít "...trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời vậy, hihi...". Rồi nó thành thói quen của anh, cứ đi cùng em là anh lại ngoan ngoãn vòng lấy tay em, lon ton theo em mặc kệ người đi đường ngạc nhiên. Em mỉm cười, còn anh thấy mình cũng hạnh phúc lắm, chúng mình có những cái riêng mà họ không có em nhỉ!
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Ảnh: Internet
"Anh thấy người ta hay cõng nhau đi trong công viên, lãng mạn mà em". Nhưng chờ mãi chẳng thấy em nũng nịu "Cõng em nhé", anh đành phải "xuống nước": "Để anh cõng em trên lưng". Em nổi khùng lên, nhất quyết không chịu. Và thế là chưa bao giờ anh được em đề nghị cõng cả. Cũng thấy buồn buồn, em bất công với anh thế, hihi. Nhưng không thế thì đâu còn là em nhỉ, anh yêu em cũng vì thế mà.
Em có nét tựa Thanh Mai trong truyện mà anh mới đọc, hồn nhiên và tinh nghịch. Nhưng anh may hơn anh chàng Lâm là em khéo tay chứ không vụng về, hậu đậu giống cô vợ anh ta ngày mới làm dâu. Em nấu ăn ngon lắm, lại khéo trang trí, làm những cái nhỏ nhỏ để cho anh vui và xúc động khi nhận nó. Giờ thỉnh thoảng anh vẫn nấu món canh rau ngót với nước đậu mà em đã dạy anh đấy. Hôm đó, ngồi ăn cơm mà anh thấy tự hào về em thế, thằng bạn anh cũng suýt xoa khen trộm em: "Vợ ông khéo thật!". Hay cái lần anh làm em giận, anh chưa biết phải làm thế nào dù biết là em giận không được lâu. Đang phơi quần áo, anh chạy vào hỏi em: "Phơi cái áo này thế nào?". Mặt em đang "sưng" lên nhưng cũng phải bật cười vì cái sự ngây ngô của anh. Lúc đó anh thấy mình cũng biết làm nũng và làm cho em hết giận đấy chứ, hihi.
Nhưng sự thật là anh vẫn không biết cách dỗ dành khi em khóc hay giận anh, hay chính xác hơn là anh chưa biết cách yêu như thế nào, vì em là người con gái đầu tiên cho anh biết thế nào là tình yêu mà. Anh cũng chưa được như chàng Lâm của Thanh Mai, vẫn chỉ là một cậu bé có những suy nghĩ già cỗi mà thôi. Anh cứ nghĩ chỉ tình yêu là đủ, nhưng anh đâu có biết yêu sao cho đúng công thức, phải không em?
Khi mới yêu, anh đã gọi em là cô giáo để dạy một học sinh cá biệt là anh. Những lúc cô giáo phạt vì anh chưa chịu học xong bài chuyên ngành trên lớp mà đã muốn cô dạy bài học về tình yêu, anh lại hạnh phúc. Những bài giảng "vitamin K và tác dụng của nó với cuộc sống của chúng ta..." vượt qua hơn 200 cây số cứ lần lượt nhờ tổng đài gửi đến nhau.
Anh từng hỏi em, bao giờ mới cho anh tốt nghiệp? Vẫn cái cách bướng bỉnh đến đáng yêu, cô giáo sẽ cho lưu ban, không muốn cho học sinh cá biệt tốt nghiệp, sẽ cho học mãi thôi. Anh cười, thế thì không được lấy cô giáo rồi. Vậy mà đúng thật, khi giờ đây, anh mãi chỉ là một học sinh chưa tốt nghiệp, không phải vì em giữ anh lại để dạy riêng, để từ một học sinh cá biệt thành giỏi, để có thể tốt nghiệp với em. Em ơi, anh vẫn chưa tốt nghiệp đâu nhé!
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Ảnh: Ineternet
Hôm qua lúc ngồi nói chuyện với chị bạn, anh chợt nhớ em từng bảo em được lấy hai chồng. Vậy anh sẽ là chồng hai, để được bên em mãi, hihi, ngây thơ thật em nhỉ. Anh nói với chị bạn, hay là giờ anh sẽ chờ cho chồng một của em chết rồi anh sẽ hỏi cưới em (dã man thật, nhưng đùa vui thôi em nhá, hehe). Chị bảo anh bị hâm, bị điên thật rồi, học trên này mấy năm mà không để ý đến ai sao. Đúng là tới tận bây giờ, anh vẫn chưa nghĩ tới ai ngoài em. Anh học tính cố chấp đó từ bao giờ vậy? Có lẽ vì thế, nên anh khó thích nghi với hiện tại hơn.
Chính anh đã dạy em sống thoáng lên, đừng nghĩ ngợi nhiều về những cái đã qua, phải biết vô tâm và bất cần. Thế mà anh lại không làm được khi em xa anh. Khuyên em đừng quá tin tưởng vào anh, em phải biết nghi ngờ, chỉ cần tin anh 60% là được. Cuối cùng thì chính anh lại vỡ òa khi biết mình không thể có nhau.
Em từng nhắc khéo khi anh bỏ quên em: "Cách để yêu một cái gì đó là nhận ra rằng nó có thể mất đi". Anh đã biết em quan trọng với anh như thế nào, cần với anh như thế nào. Anh đã nhận ra điều đó em à, trước cả khi anh mất em cơ, nhưng vì anh ngu ngơ quá chăng, nên anh không còn cơ hội có được em nữa.
Anh cứ muốn yêu cái là cưới ngay, anh sợ khi phải yêu rồi chia tay, lại yêu... đau khổ lắm, cứ đi tìm hạnh phúc như thế đến bao giờ? Giờ thì anh thấy mình nghĩ thế là đúng, thôi thì khi nào cần lấy vợ anh sẽ yêu thật lòng, dù sao anh cũng không muốn vợ anh - người cùng anh cả phần đời còn lại phải chịu thiệt thòi. Còn bây giờ, anh không muốn lãng phí tuổi trẻ của mình.
Sau này sẽ có người con gái đến với anh, hợp với anh phải không em. Rồi cũng sẽ quen, sẽ quên, sẽ gặp và thích một ai đó. Em đâu thể mãi là duy nhất trong anh được, em yêu nhỉ?
Theo VNE
Xin lỗi thằng bạn thân Tuần mới, vẫn như mọi ngày, nó cùng hắn xuống căng tin. Vẫn khoác vai, cầm tay và không quên nói một câu chắc nịch... Hắn ỳ ạch vác cả "cái phòng" đến ký túc xá cho nó. Nó không thuộc diện hộ chính sách, hộ nghèo, hộ ở xa mà thuộc hộ "bướng". Nó là tân sinh viên. Nhà nó ở tại...