Bị chồng bạo hành thậm tệ, tôi vẫn tin mình hạnh phúc
Những vết sẹo trên thân thể chính là những tấm huy chương minh chứng sự tận tụy, hết lòng của một người phụ nữ đích thực với gia đình, với chồng con.
Đến nay đã là năm thứ 6 chúng tôi sống cùng nhau dưới một mái nhà, cùng nhau nuôi dạy 2 đứa con và chăm sóc 4 bố mẹ hai bên. Chồng tôi là kĩ sư xây dựng, anh đã từng là một người đàn ông tuyệt vời, một người chồng mẫu mực. Anh yêu thương vợ con rất mực và luôn quan tâm chăm sóc gia đình.
Thế nhưng từ sau một cú sốc tâm lý, chồng tôi như trở thành con người khác. Anh hay cáu bẳn, rất dễ kích động và mỗi khi có chuyện không vừa ý, anh lại trút giận lên tôi bằng những cú thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Trước đó, anh chưa từng có dấu hiệu bạo lực.
Lần đầu tiên bị “ăn đòn”, tôi rất choáng váng, hoang mang và hẫng hụt, không hiểu người đàn ông mà tôi chọn làm bạn đời đã biến đâu mất, thay vào đó chỉ là một gã vũ phu.
Tôi phải chịu nhiều đòn roi vô lý từ chồng… (ảnh minh họa)
Trước đây anh yêu thương, chiều chuộng tôi thế nào thì sau đó lại hành hạ, đánh đập tôi dã man như thể tôi là kẻ thù của anh vậy.
Tuy phải hứng những trận đòn roi như cơm bữa, thân thể sưng tấy, nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng chồng mình đang bị bệnh, anh cần phải được chữa trị, lúc này, anh cần tôi hơn khi nào hết, tôi tin rằng tình yêu của tôi sẽ đủ để chúng tôi vượt qua sự khó khăn nhất thời này.
Video đang HOT
Chồng tôi đã phải trải qua một cuộc điều trị về tâm lý. Sau đó, tình hình có cải thiện hơn. Anh có thể kiềm chế một phần cơn giận của mình, không quá kích động trước những chuyện nhỏ nhặt, nhưng thỉnh thoảng, anh vẫn nổi xung lên và biến thành một người khác, khi ấy, tôi phải đưa các con sang nhà hàng xóm “lánh nạn”, còn mình thì ở lại chịu trận.
Những lần như vậy, đồ đạc trong nhà lại bị chồng tôi ném vỡ, có lần tôi đã phải đi bệnh viện cấp cứu vì bị lọ thủy tinh vỡ găm vào người. Đó là lần nặng nề nhất, còn các lần khác, tôi tuy có thâm tím mặt mày, nhưng chỉ vài ngày, vài tuần là hết.
Từ ngày chồng mắc bệnh, tôi đã thay toàn bộ cửa trong nhà bằng cửa cách âm, để tránh cho hàng xóm biết chuyện. Các con tôi cũng hiếm khi phải chứng kiến cơn thịnh nộ của bố, tuy vậy, chúng cũng rất sợ bố và không còn quấn quít với bố như trước kia.
Nhiều người nói rằng tôi nên li hôn với chồng, bởi sống với một người tâm lí bất ổn như vậy, sẽ có nhiều mối nguy, nhưng thâm tâm tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ bỏ chồng.
Tôi và anh đến với nhau bằng tình yêu thực sự và đã thề nguyện sẽ chăm sóc, yêu thương nhau cả đời. Vợ chồng, nếu không còn tình, thì còn nghĩa, tôi không thể bỏ anh trong lúc anh khốn khó như vậy được. Vả lại, trừ những lúc “lên cơn”, anh vẫn là một người chồng chu đáo.
Hình ảnh đó của anh luôn hiện lên trong đầu tôi những khi tôi cắn răng chịu đòn, như một động lực để tôi vượt qua tất cả. Tôi luôn tự nhủ rằng tôi vẫn đang hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình.
Theo Phunuonline
Làm con khóc, bị cả họ nhà chồng xông vào đánh chửi thậm tệ
"Tôi lấy chồng xa và tôi đang bị tiếng oan không đáng, rất muốn mọi người cho lời khuyên, tôi đang rất buồn, tôi xin kể câu chuyện của mình" - một độc giả xin được giấu tên chia sẻ:
"Tôi lấy chồng và đã có một đứa con, nhưng hiện tại, chồng tôi mất việc và cứ đi suốt, gọi cũng không nghe, hỏi tận nơi cũng không trả lời. Tôi rất buồn nhưng lại nghĩ tính chồng tôi là thế, có chuyện nhưng không hay chia sẻ nên tôi cũng cho qua. Nhưng càng ngày anh càng hay cáu gắt và đổ tội lên đầu tôi. Anh cũng hay cãi nhau với cả bố mẹ chồng tôi nữa.
Còn tôi, tuy làm trong nhà nước thật, nhưng lại là cơ quan mới thành lập nên rất bận. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng thu xếp công việc để hết giờ làm là vội vàng đi 30 km về nhà nấu cơm. Nhưng có những hôm không thể về sớm, bố mẹ chồng tôi lại nia xong, nia bát và nói rất khó nghe. Sau rồi tôi mới biết, thì ra ông bà cứ nghĩ tôi lăng nhăng gì bên ngoài, cộng với việc chồng tôi như thế nên tôi cứ là cái bình phong cho họ nói chửi.
Đỉnh điểm nhất là vụ việc chiều chủ nhật vừa rồi. Chồng tôi đi xát gạo nhưng rất lâu mà không về. Tôi đi tìm cũng không thấy. Tôi về nhà nấu cơm thì mẹ chồng lại cằn nhằn và nói rất khó nghe với tôi. Lúc tôi mang cháo lên cho con. Nó đang ngồi trong lòng bà. Tôi phải nịnh con mấy lần mới bế con ra để cho con ăn, nhưng vừa bế ra khỏi lòng bà thì nó khóc. Thế là mẹ chồng tôi quát và nói tôi, đổ ngay cho tôi cái tội, đang yên đang lành thì giật cháu ra khỏi lòng bà nên nó mới khóc.
Chồng tôi về, thấy vậy thì bênh mẹ và nói tôi không ra gì. Anh bảo tôi là loại không dạy bảo được và cấm tôi đi làm.... Tôi bức xúc nên đã gạt tay cho mấy thứ gia vị trên bếp ga rơi xuống nền đất, trong đó có cả cái nồi dùng nấu cháo nữa thì phải. Tôi cũng biết làm như thế là sai rồi nhưng khi đã uất ức trong lòng, tôi không kiểm soát được mình nữa.
Thế là tôi bị chồng đánh cho thậm tệ, còn mẹ chồng vừa nói vừa chửi. Chồng tôi còn lấy chầy đánh tôi, nói sẽ giết tôi luôn và liên tục lấy chân đạp vào ngực tôi. Sau đó còn đuổi tôi ra khỏi nhà và bảo nếu không đi thì giết.
Tôi đồng ý và nói sẽ lên thu dọn đồ đạc ngay.
Ảnh minh họa
Tôi gọi em trai tới đón (em trai tôi học cách nhà tôi 30km). Khi em tôi đến, chưa kịp xuống xe, chồng tôi đã xông vào đánh và cả mấy người nhà chồng tôi nữa, cũng xông vào đánh em tôi. Tôi vào can mà không được. Thế mà mấy bác nhà chồng lại hò hét làng nước là 2 chị em tôi đánh chồng tôi. Tôi thấy như vậy là người nhà chồng tôi lật như lật bàn tay. Vì thế, tôi liền nhờ mấy người gọi công an xã đến. Ai ngờ công an xã là mấy người chồng tôi gọi bằng cậu, anh em với nhà chồng tôi. Vì thế, họ chỉ đến để bênh nhà chồng tôi thôi.
Buổi tối, thôn cũng đến làm bản tường trình nhưng cũng không giải quyết gì vì họ nói việc gia đình cũng nhỏ, không đáng phải thế này.
Tối hôm đó, em trai định ở lại với tôi nhưng chồng tôi và bố mẹ chồng tôi lại bảo em trai về vì có nhiều thứ liên quan đến chính quyền không muốn rắc rối.
Lúc em tôi ra về, chẳng hiểu thế nào lại có mấy đứa phục ngoài thôn, đuổi đánh em tôi. May mà em tôi biết đường tắt mà tránh được.
Cũng trong tối hôm đó, họ mang con tôi giấu lên nhà họ hàng, nửa đêm nhớ con quá mà không thấy chìa khóa, tôi phải trèo cổng ra và sang nhà đó đòi gặp con. Họ lại bảo tôi láo. Sáng hôm sau, cả nhà nhốt tôi trong nhà, không cho tôi đi làm. Họ bảo, nếu muốn ra ngoài, phải bảo bố mẹ tôi xuống làm bản kiểm điểm. Xong họ cứ gọi tiếp họ hàng và kể rất nhiều thứ không đúng về tôi để họ mắng tôi.
Tôi không muốn bố mẹ tôi phải xuống để nghe những lời xỉ nhục vì tôi đã quá hiểu họ thế nào rồi nên buổi trưa họ đang ăn cơm, tôi trốn được ra ngoài. Tôi đi nhờ mấy cái xe máy, rồi thì cũng xuống được chỗ làm để thuê phòng trọ sống riêng.
Nhưng tôi rất thương con, tôi muốn về gặp con mà mọi người can quá, tôi lại thôi. Bây giờ tôi phải làm sao đây, xin hãy cho tôi lời khuyên".
Theo Vietnamnet
Bị chồng tát và đuổi ra khỏi phòng ngay đêm tân hôn Ngay đêm tân hôn ngọt ngào, đang lúc cao trào ân ái của tôi và anh thì tôi đã mơ màng gọi tên người yêu cũ. Tôi kết hôn với anh được gần một tháng. Đó là kết quả của một mối tình sau hai năm gắn bó bên nhau. Đối với tôi, anh là người đàn ông chân thật, yêu thương tôi...