Bị chồng bạo hành rất dã man
Tôi đã phải khâu 12 mũi trên đầu vì “dám” gọi điện cho vợ bé của chồng
Mình kết hôn cách đây 3 năm và có một con trai 2 tuổi kháu khỉnh. Chồng mình là một doanh nhân trẻ, hội đủ các yếu tố mà tất cả phụ nữ đều ao ước. Thế nhưng, ngoài cái vỏ bọc hào nhoáng ấy, thì hôn nhân của mình chưa được một ngày hạnh phúc. Là vợ giám đốc nhưng mình thường xuyên bị chồng bạo hành dã man, có lần mình phải khâu đến 12 mũi trên đầu vì “dám” gọi điện cho vợ bé của anh ấy. Lấy nhau 3 năm mà chồng mình ngoại tình tới 6 lần. Mặc dù có cưới hẳn hoi nhưng do chung sống không tìm được tiếng nói chung nên tụi mình quyết định không đăng ký kết hôn. Có lẽ vì thế mà anh ta không coi mình ra gì.
Sau khi chia tay, anh ta lấy lại hết những thứ có giá trị, kể cả nhẫn cưới. Anh ta giành quyền nuôi con và nói: “Vì cô ít học, sẽ không làm ra tiền lo cho con được”. Mình ra đi tay trắng và bắt đầu cuộc sống mới.
Mình khá xinh và trẻ hơn so với tuổi 26 nên đi làm mình cũng được nhiều người để ý, trong đó có anh Tân, một Việt kiều mới về nước, gia đình cũng vừa ly hôn, vợ nuôi con và không cho anh gặp hơn một năm nay. Chính từ sự đồng cảm này mà tụi mình hay cùng tâm sự, chia sẻ cuộc sống. Anh ấy mời mình về quản lý công ty cho anh, kêu mình đến ở với mẹ anh và cũng tính chuyện lâu dài.
Sau một thời gian, chồng cũ của mình biết về mối quan hệ đó đã ra sức quấy phá. Anh ta tới chỗ làm và chỗ ở của mình gây rối, làm phiền và hù dọa. Vì muốn bảo vệ anh ấy, mình không còn cách nào khác là phải quay về. Thế nhưng mình vừa về đến nhà là anh ta nhốt luôn lại, tra tấn đủ kiểu. Khi công an đến can thiệp, anh ta đi gặp Tân, không biết anh ta nói gì mà anh Tân khuyên mình nên vì con mà quay lại với gia đình, từ nay đừng gặp anh nữa.
Đau khổ, tổn thương, mình không liên lạc với Tân nữa. Thời gian về sống chung với chồng cũ, tụi mình thỏa thuận ai có cuộc sống của người ấy. Chồng mình cặp với bạn gái mới cũng nói công khai… Sinh nhật Tân, mình tặng quà và anh mời mình đi uống cà phê khoảng 1 tiếng, cuộc gặp cũng chẳng vui vẻ gì, sau đó chồng mình lục email, biết chuyện, thế là lại đùng đùng lên điện thoại chửi bới Tân. Chính chồng mình luôn tìm cách “cài bẫy” để mình và Tân hiểu lầm nhau.
Video đang HOT
Anh Tân nói: “Em hãy xem như chưa bao giờ quen anh”, không phải anh ghét mình mà vì mình toàn mang đến cho anh phiền muộn. Cũng chính vì điều đó nên mình đã quyết định ra ngoài ở riêng và không thèm quan tâm tới chồng nữa.
Khi vừa về đến nhà, anh ta đã nhốt tôi lại và tra tấn đủ kiểu (Ảnh minh họa)
Bây giờ đã giải quyết xong chuyện gia đình, mình có nên chủ động gặp lại anh Tân không? Anh ấy đã nói vậy, nếu gặp anh thì mình phải nói chuyện thế nào? Hiện giờ mình ở rất gần anh, chỉ cách con hẻm 100m mà mình cũng không dám đi ngang nhà anh nữa. Mình phải làm sao đây, con đường nào dành cho mình?
Linh Nga (Q.7, TP HCM)
Linh Nga thân mến!
Chồng cũ của bạn thật đáng lên án khi hành xử thô bạo và kém cỏi như vậy. Tuy nhiên, nếu bạn là một người vợ đàng hoàng, đảm đang, có uy tín… mà anh ta vẫn đối xử tệ bạc thì chắc chắn anh ta sẽ bị lên án và phải chuốc lấy những hậu quả xấu.
Nói vậy không phải là để chê trách hay phê bình bạn mà chỉ mong bạn xem xét lại bản thân. Có thể bạn còn ràng buộc và khúc mắc về đứa con nhưng không thể vì thế mà để cho người chồng dở dang kia khống chế. Lúc này, bạn rất cần sự trợ giúp của pháp luật, vì chắc chắn anh ta là một kẻ ích kỷ, tham lam, tàn nhẫn, chỉ coi bạn như một thứ công cụ để trút giận, bạn càng đau đớn, bất hạnh thì anh ta càng thỏa thuê. Với loại người “cạn tàu ráo máng” đó mà bạn không dám phản kháng, không thể chấm dứt hoàn toàn quan hệ thì mãi mãi bạn sẽ phải chịu kiếp bất hạnh mà thôi.
Ngay lúc này, bạn nên tạm gác chuyện tình cảm với Tân qua một bên để suy nghĩ và tự cứu mình, sau đó mới nghĩ tới chuyện khác. Để tránh những rắc rối trước mắt, cũng là dịp để thử thách tình cảm của Tân, bạn không nên quá chủ động trong mối quan hệ này. Thời gian là một người thầy, người trọng tài công bằng và không bao giờ phản bội. Người phụ nữ có chút nhan sắc vừa là một thế mạnh nhưng đồng thời cũng là một điểm yếu. Bạn dễ thu hút sự chú ý của người khác và dễ được người ta săn đón, chiều chuộng nhưng chính điều này dễ khiến bạn chủ quan và đáng giá sai về người khác, dễ lẫn lộn về động cơ của đối phương, vì lúc mới quen họ luôn thể hiện một bộ mặt rất dễ thương, cho tới khi họ đạt mục đích (chiếm hữu bạn) thì “mặt trái” của họ mới bộc lộ.
Để có thể tự lập, tự quyết được, bạn phải rất quyết đoán và kiên trì, phải tự tin vào bản thân và không để những tác động bên ngoài lèo lái hành động của mình. Chúc bạn biết phát huy những điểm mạnh, vượt qua những thử thách gay go và có một cuộc sống tốt hơn.
Theo VNE
Em đã không còn nhận ra anh nữa
Chưa đầy năm năm bên nhau mà đã bao lần em phải kinh ngạc nhìn anh và tự hỏi: "Anh đây sao?".
Anh thay đổi nhiều quá, anh giờ đây chỉ còn biết nghĩ đến bản thân mình, chẳng chịu chia sẻ chút gì với người bạn đời suốt ngày đầu tắt mặt tối, và mắt mờ chân chậm đến nơi, cũng vì núi việc không tên mà anh vẫn hay gọi chung là việc vặt.
Em đẻ hai con rồi mà lúc nào anh cũng thắc mắc sao bụng không phẳng, đẹp như ngày xưa, và rồi anh chẳng giấu giếm những lần cầm điện thoại chụp ảnh những em xinh tươi đang dạo trên đường phố, những cô mà em tin chỉ mơn mởn bằng một phần của em ngày xưa. Em thức đêm thức hôm chăm sóc con, anh thì hôm nào cũng được ngủ thẳng giấc, rồi làu bàu trách em sao cứ để nó quấy. Đồng thời vẫn muốn em đẻ thêm đứa nữa bởi lúc nào anh cũng thích có con trai, trong khi đó đang đêm con khóc thì sẵn sàng lấy chân đá em một cái "sang dỗ con đi để anh ngủ". Lâu rồi quà không có, hoa càng không, thậm chí một lời nói dịu dàng cũng không cánh mà bay mất từ lúc nào không ai rõ tung tích.
Có bao giờ anh thầm hỏi sao mình có năng khiếu, tài đến nỗi biến một cô gái xinh xắn gọn gàng trở nên như vậy hay không? Còn em, chẳng thể làm gì khác bởi một ngày của em cũng chỉ có hai mươi tư giờ và lúc này đây em không thể tự biến hóa cho mình có thêm hai cái tay nữa để mà hoạt động liên tục.
Em vẫn nhớ rõ ngày xưa ấy em tự thấy mình có giá lắm, vì được nâng niu, coi trọng và được chăm sóc. Còn giờ đây em nhận ra mình chẳng còn một tí "tài sản" nào, ngoài hai đứa con mà em quanh quanh với chúng cũng hết cả một ngày, đến mức em chán chả buồn nói và "nhờ" anh giúp em quan tâm đến chúng nữa. Lúc nào anh cũng chúi mũi vào đồ công nghệ cao, đó mới chính là những đứa con gần gũi thân cận với anh nhất. Anh nói mình là trụ cột đi làm kiếm tiền, anh dành hết thời gian vào mục đích lớn nhất đó và lợi nhuận thu được anh lại phục vụ cho thú vui riêng của mình, trong khi em thì chẳng thấy vui gì cả, anh nói em chẳng biết gì.
Thì đúng rồi, mở mắt ra một cái là nghe tiếng con khóc, thôi thì đủ, đói có, đái có, khóc vì chẳng có lý do gì cũng có, loanh quanh phục vụ cả gia đình rồi đi làm. Về nhà lại long tóc gáy lên cho con ăn, tắm rửa và nấu ăn cho cả nhà, ngẩng mặt lên thì trời tối mò, ngồi nghỉ thôi, thời gian ấy quý giá cần phải hít thở thật sâu để còn tái sản xuất sức lao động, sẵn sàng cho một ngày mai hoạt động đều đặn như thế. Thử hỏi thời gian đâu để mà chăm sóc, thời gian đâu để mà spa thư giãn, làm gì có lúc nào mà tìm hiểu cái "thú vui" của anh. Chờ được đến lúc con lớn thì giá trị cũng đã hao mòn, còn điểm phấn tô son làm gì cho thêm buồn với dấu vết thời gian, thêm nữa em bực tức nghĩ anh không xứng đáng có được một người vợ vừa đảm đang vừa xinh đẹp.
Em ước mong anh sẽ bớt chút thời gian quý như kim cương của mình để chơi cùng con, bởi đứa con là tài sản chung lớn nhất, là điều cần vun đắp cùng với tình cảm vợ chồng. Em đã thể hiện niềm khao khát ấy từ lâu, thậm chí ghi cả điều ước gửi ông già Noel. Rồi dùng đủ hình thức, mặn, nhạt, ngọt, gắt để du đẩy cái quan niệm "việc vặt là của đàn bà" của anh vậy mà lòng anh "vẫn vững như kiềng ba chân". Em muốn xõa tung hết cả, biến mình thành một con người khác, sống vì mình, tự chau chuốt cho bản thân, cho mình chứ chẳng cần phải cho ai khác. Song thực sự em không có đủ thời gian và tâm trí nữa. Cuộc sống như vậy thử hỏi còn nghĩa lý gì?
Theo VNE
Ly dị vì chuyện ăn Tết nhà nội hay ngoại Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định "ăn Tết bên nào" (nhà nội hay nhà ngoại). Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi...