Bị chiếm đoạt cái ‘ ngàn vàng’ tôi dần sống buông thả
Tôi chỉ muốn thỏa mãn thân xác đã tả tơi vốn không còn cảm xúc, nhưng tôi nào đâu biết họ cũng đang khinh rẻ mình, “hàng miễn phí tội gì không dùng”.
ảnh minh họa
Nhìn đồng hồ tích tắc đã hơn 2h sáng, tôi không tài nào chợp mắt được, những ký ức một thời vang dội ấy sao cứ bủa vây trong tâm trí, đâm vào từng thớ thịt, làm con tim tôi tan nát. Những đắng cay nhục nhã sao cứ cào xé một tâm hồn vốn đã ngủ yên. 18 tuổi – tôi, một con bé khờ khạo, quê mùa, chưa một lần chạm với đời đã vấp phải tình yêu của anh, người đàn ông trưởng thành, thừa thãi kinh nghiệm, học cùng khóa.
Anh bắt đầu chinh phục tôi bằng vẻ ngoài đạo mạo, gương mặt trắng ngần không tì vết như “baby”, với những mẩu thư được anh nắn nót từng nét chữ ghi tỉ mỉ trên giấy trắng học trò. Tôi đã yêu anh, ngây ngất đón nhận nụ hôn đầu đời, mãn nguyện với cuộc sống như thế và mong ước đó sẽ là mãi mãi, nguyện sẽ theo anh trọn đời trọn kiếp. Dường như anh chưa bằng lòng với thực tại, muốn chúng tôi không chỉ dừng lại ở những nụ hôn ngọt ngào được cho là nhàm chán, vô nghĩa đó, anh bắt đầu có sự đòi hỏi. Tôi nhất quyết chống cự.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, anh quan tâm nhiều hơn, dẫn tôi về ra mắt gia đình, cha anh niềm nở đón tiếp, mẹ anh có điều gì đó không ổn, tôi có chút lo lắng, anh bảo không có gì, yên tâm nhé. Anh nhẹ nhàng, ngọt ngào, rót vào tai tôi những lời đường mật ong bướm, hứa hẹn một tương lai hạnh phúc, đâu biết đằng sau sự êm đềm, dịu dàng đó là cả một âm mưu xảo quyệt mà anh đã cố công gây dựng. Anh chiếm đoạt tôi, giọt máu trinh nữ rơi vương vãi trên chiếc chiếu trắng bệch, một đời con gái của tôi coi như đã tan nát, tôi trách anh nhưng hận mình nhiều hơn. Đau đớn, tôi còn mặt mũi nào gặp cha mẹ?
Video đang HOT
Anh an ủi: “Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng, anh sẽ cưới em mà”, tôi gượng cười thay cho lời đồng ý. Từ đó cứ mỗi lần gặp chúng tôi đều quấn lấy nhau và làm chuyện ấy. Tôi trở thành kẻ dâm đãng và nghiện tình dục lúc nào không biết. Cuối tuần anh về quê, tôi đều giục anh lên sớm chỉ để quan hệ.
Kể từ đó anh có biểu hiện của một kẻ lăng nhăng, không đứng đắn. Tại sao điều này tôi mới nhận ra? Anh thường xuyên kiếm tìm những cuộc vui bên ngoài, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, không hề bận tâm, mặc kệ tôi nhắn tin hay gọi điện. Tôi chỉ có thể gặp khi anh được bạn bè chở về ký túc xá với bộ dạng đã say mèm, cong queo, sặc mùi rượu và gái.
Tôi chấp nhận tất cả vì đã quá yêu anh, cố gắng bù đắp và hoàn thiện bản thân. Thế nhưng lòng người bạc bẽo, anh vội vàng kết hôn vì người ta đã có thai, quan trọng hơn cô ta giàu có, sẵn sàng đắp lên người anh những tờ polymer mới tinh để anh tiêu xài thỏa thích, điều mà con bé sinh viên nghèo như tôi không có được. Tôi trách ông trời đã cho mình cái nghèo để mất tình yêu, mất tất cả.
Ngày chia tay, anh sỉ nhục tôi bằng những ngôn từ thô thiển nhất “Con nghèo, thứ dại trai, tao báo cho mày biết tao sắp lấy vợ rồi nha, đừng có phiền tao nữa”. Tôi bật cười, giọt nước mắt tuôn ra không ngăn nổi. Tôi đau điếng, vùi dập bản thân, gào thét đến khàn giọng và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Tôi bắt đầu biết rượu chè, chỉ có rượu mới giúp tôi vơi đi nỗi sầu đang phiền não.
May thay, tôi cũng được tốt nghiệp ra trường, khăn gói lên Sài Gòn làm việc với niềm tin hoài bão. Thay vì cố gắng như đã hứa với gia đình, tôi lại chọn cách buông xuôi tất cả, ăn chơi sa đọa, tiếng nhạc trong vũ trường cất vang rộn ràng nhưng sao tôi thấy mình cô đơn quá. Tôi bất lực với thực tại, tự biến mình thành gái làng chơi thực thụ. Tôi ngủ với bao nhiêu đàn ông chỉ để thỏa mãn thân xác, số đàn ông tôi lên giường không tài nào đếm xuể.
Với vẻ ngoài đoan trang, có một chút gì đó dễ thương cộng với cái mác gái văn phòng, tôi chiếm được tình cảm của đàn ông chăng? Tôi thích sex nhưng ngủ có chọn lọc, chỉ ngủ với những người có trí thức và từng trải, họ mới biết cách làm tôi thỏa mãn. Tôi luôn biết cách chiều lòng và giả bộ ngây thơ khi cần thiết, nên hàng chục đàn ông trí thức xin được ngủ cùng tôi. Tôi ngạo mạn, đắc chí, luôn tìm kiếm những người đàn ông mới mẻ, khỏe mạnh, lạnh lùng quay đi nếu tôi nhàm chán. Với tôi, đàn ông không biết bao nhiêu là đủ?
Trên thực tế, tôi chưa bao giờ lợi dụng họ về tiền bạc. Tôi ghét sự dựa dẫm mang tiếng ơn nghĩa, khinh bỉ loại đàn ông phản bội vợ chỉ để lên giường với tôi. Là trí thức ư? Sao đầu óc của họ tồi tàn thế kia? Vẻ ngoài nhu mì, mái tóc thơm tho sạch sẽ của tôi cũng chinh phục được các anh sao? Các anh ngu ngốc quá, tại sao không chịu động não mà suy nghĩ tôi chỉ là hạng gái dễ dãi lên giường? Tôi chỉ muốn thỏa mãn thân xác đã tả tơi vốn không còn cảm xúc, nhưng tôi nào đâu biết họ cũng đang khinh rẻ mình, “hàng miễn phí tội gì không dùng”.
Những cuộc ăn chơi không thể xoa dịu được cơn đau lòng, chỉ làm thân xác tôi tàn úa, héo mòn. Giờ đã 26 tuổi, bỗng dưng tôi thèm khát một gia đình nhưng không dám yêu ai, hay tại không ai dám yêu tôi nữa? Tôi nhục nhã, đau xót.
Theo VNE
Chơi bời buông thả,tôi sợ mình nhiễm HIV
Bị anh hại đời con gái, tôi như thú dại, lao vào sa đọa. Tôi chỉ dừng khi có thai, bị bệnh mồng gà và biết anh đã nhiễm bệnh thế kỷ.
ảnh minh họa
Tôi là một cô gái bình thường, không xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại bướng bỉnh và tự kiêu lắm. Trước đây, tôi có một công việc ổn định nên có phần thoải mái chơi bời, tụ tập và trong các cuộc vui đó, tôi gặp anh.
Anh cũng khá ổn, từ ngoại hình tới công việc nên tôi không nghi ngờ đề phòng. Và trong một lần đi chơi với anh, tôi đã tin mà về phòng anh ngủ. Tôi không ngờ anh đã hại đời tôi.
Thất vọng ê chề, tôi chỉ muốn chết và tìm đến cái chết mong giải thoát cuộc đời. Do may mắn hay số chưa tận nên tôi vẫn sống. Tôi như con thú dại, lao vào sa đọa, buông thả và tình cảm giữa tôi và anh không còn gì ngoài những lần chơi bời, nhậu nhẹt, ngủ khách sạn. Tôi nhiều lần ghê tởm chính mình và không gặp, không liên lạc anh nhưng nó cứ lòng vòng cho đến một ngày tôi phát hiện có thai và bị bệnh.
Bác sĩ nói, tôi không thể giữ con mà phải bỏ vì tôi bị bệnh mồng gà. Hoang mang, lo sợ, đau đớn mà chỉ có một mình, trong khi anh không biết và đang vui vẻ với ai. Tôi đành tự quyết định bỏ con và điều trị bệnh, cuối cùng mọi việc cũng xong.
Khi cảm thấy sức khỏe tốt, tôi không tái khám và bỏ qua bệnh của mình mà không biết đã khỏi hay chưa và ảnh hưởng ra sao. Giờ thông qua bạn bè, tôi mới biết anh bị HIV. Thật sự, giờ tôi lo lắm, không biết mình có bệnh không. Rồi còn bệnh mồng gà nữa? Lần này, tôi nhìn rõ cái chết càng lúc càng gần. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Bồ của chồng không buông tha gia đình tôi Chồng em có bồ là một học sinh. Mặc dù vợ chồng em đã hòa bình trở lại, chồng đã xin lỗi và chia tay nhưng cô bé đó không chịu buông tha. Cô bé đó không muốn buông tha chồng tôi - Ảnh: blogcdn.com Tuần trước em phát hiện ra chồng em có bồ, là học sinh của chồng, sinh năm 1995....