Bị chị gái của bạn cướp mất “đời trai”
Trong một đêm ngủ lại nhà em, thằng bạn thân của em đã bị chị dụ dỗ làm “chuyện ấy” – lần đầu tiên trong đời nó.
ảnh minh họa
Em vừa biết một sự thật kinh hoàng về người chị đáng kính của mình. Sự thật ấy khiến em ghê sợ, không muốn nhìn mặt chị, dù chị chính là người đã nuôi em ăn học.
Em năm nay 18 tuổi, chị gái em đã 35, là con cả trong gia đình. Sau chị, bố mẹ em có sinh hai anh nữa nhưng đều mất từ nhỏ. Bố em cũng đã mất 3 năm trước sau thời gian dài bệnh tật. Mẹ em vốn là công nhân đã nghỉ hưu. Từ rất lâu rồi, gánh nặng kinh tế trong nhà đè lên đôi vai chị. Có lẽ vì nặng gánh gia đình như vậy nên chị không lấy chồng, đến giờ thì đã qua thời son trẻ rồi, một số ông cũng có đến tìm hiểu nhưng sợ phải cùng chị đỡ đần gia đình em nên họ cũng bỏ đi cả.
Video đang HOT
Trong lòng em, chị như người mẹ, đã lo cho em từ tiền học phí đến từng miếng cơm, manh áo. Em biết ơn và kính trọng chị vô cùng. Thế mà, chị đã làm em đau đớn và nhục nhã.
Em có một thằng bạn thân học cùng lớp cấp 2 và cấp 3. Hai đứa thân nhau từ hồi cấp 2, hai đứa đến nhà nhau ăn ngủ không khác gì trong gia đình. Thế nhưng mấy tháng nay nó rất khác. Nó có vẻ tránh em, những lúc gặp trông nó cứ ngại ngùng không được như trước nữa. Và đặc biệt, nó không bén mảng đến nhà em nữa. Có lần em có một chuyện rất quan trọng, rất cần nó để tâm sự, bảo nó đến nhà. Thế mà nó không đến. Em thất vọng quá, định không nhìn mặt nó nữa, nhưng rồi quyết gọi nó ra nói chuyện cho rõ một lần.
Và nó đã kể với em, nó tránh em vì ngại, vì xấu hổ, còn nó không đến nhà em vì nó sợ chị em. Trong một đêm ngủ lại nhà em, chị đã dụ nó làm “chuyện ấy” – lần đầu tiên trong đời nó. Sau đó nó đề nghị chị quên chuyện đó như chưa từng xảy ra, vì nó không muốn mất tình cảm với em. Nhưng chị vẫn tiếp tục khuyến khích, dụ dỗ, quấy rầy… khiến nó không dám đến nhà em nữa.
Em không bao giờ tin chuyện này nếu như nó không đưa ra bằng chứng không chối cãi được. Em sốc và cảm thấy nhục nhã quá các anh chị ạ. Thất vọng về người mà mình vẫn tôn thờ, kính trọng hết lòng. Em đã bỏ nhà đi hoang 3 ngày không về, để mặc chị và mẹ sợ hãi tìm kiếm khắp nơi. Đến ngày thứ 3, mủi lòng, em mới nghe điện thoại của mẹ và trở về. Nhìn những giọt nước mắt mừng rỡ, nghe những lời trách móc yêu thương của chị, tự nhiên em thấy ghét, thấy kinh tởm. Em muốn hét vào mặt chị rằng, nếu chị ham hố như vậy thì đi đi, lấy chồng đi, tôi sẽ tự lo cho mẹ và cho thân tôi.
Em không thèm nói chuyện với chị từ đó đến nay, chị không biết tại sao. Em hiểu mình vẫn thương chị, nhưng nghĩ đến chuyện đó thì thấy mọi tình cảm như sụp đổ. Mọi người bảo em nên làm gì đây?
Theo VNE
Khi tình yêu đầy những toan tính
"Khi anh bơi thuyền ngược gió thì thuyền sẽ đi rất chậm, thậm chí nếu đôi tay anh quá yếu thì thuyền sẽ bị gió thổi cho trôi xuôi...". Anh nhớ có lần thầy giáo đã nói với anh như vậy về những đổi thay đang diễn ra trong cuộc sống. Anh nghiệm thấy điều ấy rất đúng.
Với tình yêu dành cho em cũng vậy. Anh biết quanh em có rất nhiều người theo đuổi, săn đón. Bạn bè nói rằng anh không "có cửa" để chen chân vào trái tim người đẹp. Anh đã cười, nghĩ thầm, anh sẽ không "chen chân" mà chính em sẽ phải mở cửa để đón anh vào. Anh làm điều đó không phải vì quá yêu mà là vì muốn chứng tỏ mình hơn hẳn bạn bè...
Thật sự anh đã làm em hoa mắt với hình ảnh một anh học trò nghèo "vượt khó, học giỏi". Bảng thành tích dẫn đầu của lớp, của khoa, của trường là một thứ vũ khí lợi hại mà anh sử dụng trong cuộc chiến để giành lấy em.
Sau này, đôi lúc anh tự hỏi, em yêu anh vì bản thân anh hay vì những thành tích đó? Có lẽ nào em cũng kiêu hãnh khi được là người yêu của gã con trai nổi tiếng nhất trường vì học hành giỏi giang? Thế thì cả hai chúng ta đều tham vọng như nhau, đều đến với tình yêu không vì sự rung động của con tim.
Và bây giờ thì anh biết điều đó là sự thật. Khi chúng ta về chung một mái nhà, em bắt đầu thấy mệt mỏi với một anh chồng suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào những trang sách. Còn anh thì chợt nhận ra em là một cô vợ vô vị với nhiều lề thói "con nhà giàu" mà anh không thể nào hòa hợp.
Anh không trách khi em đòi chia tay vì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai người. Thế nhưng anh không thể không chua xót khi nhận ra rằng, nếu tình yêu là những toan tính thì đến một lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra mình đang đi ngược gió... Rồi sẽ phải buông tay...
Theo VNE
"Chỉ có điên mới đâm đầu vô đó..." Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi nhận ra tình cảm khác lạ của mình là khi thấy anh đi cùng cô bạn học lớp bên cạnh. Có cái gì đó đâm xuyên lồng ngực khiến tôi muốn ngã quỵ. Tôi chạy vô nhà vệ sinh và ở thật lâu trong đó. Hết giờ giải lao, tôi trở vào lớp mà mắt đỏ hoe....