Bị chị chồng tát sưng mặt khi đang ở cữ
Mới sinh con được 1 tháng 15 ngày, nhưng dường như, niềm hạnh phúc khi có con chưa đủ lớn để khiến tôi vượt qua mọi áp lực và phiền muộn trong cuộc sống.
Mọi người bảo, đó là triệu chứng dễ gặp ở những người sau sinh. Nhất là những người mới sinh con lần đầu như tôi.
Tôi thì không biết, tôi có giống những người phụ nữ đó hay không? Và những muộn phiền của tôi có phải là do tôi suy nghĩ quá nhiều, quá nhạy cảm, hay là những người bên cạnh tôi, chồng tôi, gia đình chồng tôi đã quá tệ khiến tôi phải ra nông nỗi này.
Tôi bầu 9 tháng là 9 tháng chồng tôi thất nghiệp, và ngập ngụa trong cờ bạc, rượu chè rồi đánh chửi tôi mỗi khi say, hay mỗi khi anh ta thua bạc.
Để có tiền ăn uống, sinh hoạt cho cả nhà và tiền đi khám thai, tiền mua thuốc uống bổ xung cho con, một mình tôi phải lăn lóc ra để làm.
Đến tận tháng đẻ, tôi vẫn còn phải dậy từ 3h sáng để đi chợ đầu mối, chở 1 xe rau to tướng về bán kiếm thêm ngoài những giờ tôi đi làm công sở.
Bố mẹ chồng tôi biết tôi khổ sở như vậy, và cũng biết con trai mình hư đốn như vậy, nhưng tiệt nhiên, ông bà không hề giúp đỡ, cũng không hề trách mắng con trai lấy một câu. Lúc nào cũng đổ lỗi cho tôi. Bảo tôi phải làm sao thì chồng nó mới đánh, mới rượu chè cờ bạc như vậy. Chứ trước kia, nó là một đứa con trai hiền lành, ngoan ngoãn.
Mọi người bảo, đó là triệu chứng dễ gặp ở những người sau sinh. Nhất là những người mới sinh con lần đầu như tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe mà phát ngán. Tuy nhiên, tôi vẫn kìm nén cho qua, bởi nghĩ đi nghĩ lại, có tức giận cũng chỉ mệt mình và ảnh hưởng đến con. Nhưng đến khi tôi sinh thì sự kìm nén của tôi dường như đã không còn giữ được nữa …
Trước ngày sinh 1 tuần, chồng tôi đã điện cho mẹ chồng, nói bà lên để giúp đỡ tôi, và chăm sóc cháu nội. Bà ậm ừ, nhưng rồi mãi cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Đến khi tôi đẻ xong ở bệnh viện, chồng tôi phải điện về cáu gắt thì mấy tiếng sau bà mới xuất hiện ở Hà Nội.
Nhưng ở nhà, trái ngược với sự quan tâm, chăm sóc, lo lắng như bà đã từng làm cho các chị chồng của tôi. Bà hời hợt và vô tâm đến lạ.
Tôi đẻ mổ, đi lại còn khó khăn.Vì thế, quần áo bẩn của tôi bà phải giặt , cơm nước bà phải mang đến tận giường vì tôi nằm ở gác 2 không thể lên xuống cầu thang thường xuyên được. Vậy mà, có hôm, vì phải giặt quần áo bẩn, có chút sản dịch bị rớt ra mà bà lầm bầm cả ngày. Mang cơm cho tôi, bà vứt bịch cái mâm cơm rõ mạnh làm nước canh té cả ra ngoài.
Sau đó, bà điện thoại cho các chị, kêu khổ. Mỗi ngày đều phải cơm bưng nước rót cho con dâu…
Bà chị chồng tôi thấy mẹ than vãn như vậy thì thương mẹ, gọi điện cho tôi chửi như tát nước khiến tôi nằm ôm con mà nước mắt cứ trào ra. Thế nhưng, tôi vẫn cố nhịn.
Video đang HOT
Tôi chỉ nhẹ nhàng bảo bà, có gì tôi không đúng thì bà góp ý cho tôi, và mong bà cố gắng kiêng cữ cho tôi lấy 1 tháng. Không ngờ, sau cuộc nói chuyện đó, bà lại điện thoại cho các chị, bảo tôi bắt bà làm osin không công thêm 1 tháng nữa.
Sau đó, bà điện thoại cho các chị, kêu khổ. Mỗi ngày đều phải cơm bưng nước rót cho con dâu… (Ảnh minh họa)
Thấy thế, các chị chồng tôi lại chồm lên, đến tận nhà, chỉ vào mặt tôi mà chửi tôi. Bảo tôi không biết điều, đã bắt bà phục vụ lại còn đòi hỏi. Rồi còn nặng lời bảo tôi gọi mẹ đẻ đến mà phục vụ. Trong khi các chị đều biết, mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn rất nhỏ.
Vì vậy, như động đến nỗi đau của mình, và cảm nhận một sự xúc phạm nặng nề, tôi đã cãi lại. Tôi bảo các chị quá đáng, các chị đẻ rồi, cũng biết vừa đẻ xong thì yếu ớt đến thế nào. Vậy mà …
Tôi chưa nói hết câu thì 1 cái tát từ tay của chị chồng đã giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi choáng váng, nên ôm lấy mặt mà khóc.
Chồng tôi về nhà, thấy cảnh đó thì nổi cơn thịnh nộ, quát tháo tôi, đồng thời mắng các chị. Anh cũng nhắc đến chuyện, các chị đẻ đái được bà đến chăm sóc, không phải động chân động tay suốt 3 tháng 10 ngày. Thế mà bây giờ…
Nhưng các chị cãi, bảo đó là mẹ đẻ ra các chị, còn tôi, tôi không được phép bắt mẹ chồng phải phục vụ trong khi chưa làm được việc gì gia đình của chồng.
Sau đó, các chị đùng đùng đòi đưa mẹ về quê chứ không để mẹ ở lại chăm sóc tôi nữa.
Tôi tự ái, chồng tôi cũng tự ái nên để mặc bà quyết định. Cuối cùng, bà chọn phương án bỏ về quê khi tôi mới sinh con được 24 ngày.
Từ đó, một mình tôi phải xoay sở mọi chuyện. Nhưng những mệt mỏi đó chưa là gì khi mỗi ngày tôi đều phải nghe những cuộc điện thoại trách móc và phải chịu cái tiếng ăn ở không ra gì khiến mẹ chồng phải bỏ về quê đang lan ra khắp cả họ hàng, làng xã.
Tệ hơn, từ khi mẹ chồng tôi về, chồng tôi lại tiếp tục bập vào rượu chè, cờ bạc khiến cuộc sống của tôi càng như địa ngục, nên càng ngày càng stress nặng nề. Tôi không biết, tôi còn có thể trụ vững để nuôi con đến lúc nào nữa…
Theo Vietnamnet
Chăm vợ ở cữ 1 ngày nhân dịp 8/3 mà tôi ứa nước mắt
Tối thứ 6 tôi bảo vợ: "Sáng mai hai mẹ con cứ ngủ thoải mái đi nhá. Mọi việc cứ để bố, coi như bố dành ngày mai cho hai mẹ con để thay cho ngày 8/3 bố bận nhé".
Tôi và vợ kết hôn được gần hai năm và chúng tôi vừa mới chào đón đứa con gái đầu lòng được gần 1 tháng tuổi. Sau khi con gái chào đời bà ngoại dự định sẽ lên trông cháu giúp vợ chồng tôi tới khi vợ hết cữ. Thế nhưng bà vừa mới lên được một tuần thì ở nhà ông bị tai biến nên bà lại vội vàng trở về quê gấp. Vậy là từ hôm ấy chỉ có một mình vợ tôi xoay sở với con. Tôi thì đi làm từ sáng sớm tới tôi mịt mới về. Hai vợ chồng còn đang đi thuê trọ, nếu giờ không cố gắng làm thì không biết tới khi nào mới có được nhà ở.
Cùng suy nghĩ với chồng nên vợ tôi luôn động viên tôi cố gắng làm việc. Cô ấy bảo chuyện con cái thì cứ yên tâm, cô ấy có thể tự chăm con được còn giặt giũ thì đã có máy. Con ngủ cô ấy có thể tự dậy cắm cơm, thức ăn thì đã nhờ được chị cùng xóm trọ mua giúp. Vợ nói thế tôi cũng yên tâm.
Vậy là hôm nào đi làm về, vợ cũng đã cơm canh sẵn cho tôi. Thậm chí khi tôi đi tắm thì vợ cũng tranh thủ con ngủ hâm nóng lại đồ ăn vì ngày nào cũng 10 giờ tối tôi mới về, giờ ấy đồ nguội cả rồi. Dù bà ngoại đã về nhưng vợ vẫn không cho tôi ngủ cùng, cô bảo giường nhỏ hai mẹ con cô ấy nằm chật rồi lại nhiều đồ linh tinh của con nữa thêm tôi thì chật lắm.
Vậy là hôm nào đi làm về, vợ cũng đã cơm canh sẵn cho tôi. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi cứ một mình loay hoay với con và lo cả cho chồng dù vừa mới sinh con mà chẳng hề ca thán một lời nào. Mãi tới cuối tuần vừa rồi, công việc rảnh hơn tôi được nghỉ một ngày nên mới được ở nhà trọn ngày với vợ con. Tối thứ 6 tôi bảo vợ: "Sáng mai hai mẹ con cứ ngủ thoải mái đi nhá. Mọi việc cứ để bố, coi như bố dành ngày mai cho hai mẹ con để thay cho ngày 8/3 bố bận nhé". Vợ khúc khích gật đầu đồng ý.
Dù không phải đi làm nhưng tôi vẫn dậy đúng 6 giờ. Ngó vào phòng thì đã thấy vợ đang cho con bú và lôi đống đồ bẩn của con ra khỏi gầm giường. Tôi nhìn thấy thế thì nhanh nhảu:
- Vợ để đấy cho anh, lát anh cho vào máy giặt ngay.
- Không, cái này anh phải vò bên ngoài trước đã sau đó mới cho vào máy, vì đồ có cả dính nước tiểu và phân của con mà. Còn ít khăn sữa này của con thì anh phải giặt riêng bên ngoài đừng có bỏ vào máy giặt chung nhé. Mà anh cắm cơm trước và nấu thức ăn đi, lát giặt sau. Chứ con bú cữ này xong là em đói meo rồi.
Nghe vợ dặn mà tôi cuống cuồng. Vội bê đống đồ ra để nhà tắm rồi ngay lập tức vo gạo, cắm cơm. Loay hoay tìm đồ nấu nướng, chuẩn bị có bữa sáng cho vợ mà tôi mất cả tiếng đồng hồ mà cũng có gì đâu chỉ đơn giản là bát cơm nóng, thịt rang nghệ và một bát canh rau ngót. Chuẩn bị cho vợ ăn tôi mới dám đi đánh răng rửa mặt rồi úp tạm bát mì tôm cho mình.
Thế mà vừa ăn xong bát mì quay ra đã thấy vợ lọ mọ đeo gang tay giặt đồ cho con. "Thôi vợ vào với con đi để anh làm cho mà, để con nằm giường một mình tội nó". Cứ nghĩ giặt đồ trẻ con cũng giống đồ của mình, nhưng động vào mới thấy khó thật. Cái gì cũng bé xíu, nhìn đống đồ nhỏ thế mà vò mãi mới hết, vò mạnh thì sợ rách nên tôi cứ phải nhẹ nhàng. Chả biết hàng ngày vừa trông con vừa làm vợ tôi xoay kiểu gì mà giỏi thế.
Cho đống đồ vừa vò qua vào máy giặt mà oải cả lưng, định chạy lên chơi với con lát thì con gái đã ngủ lăn ra rồi. Vợ thì ngồi gấp quần áo của con. Thế mà đã 9 giờ sáng. Tôi bảo vợ tranh thủ chạy ra ngoài làm cốc nước chè, chứ từ sáng tới giờ chưa có cốc nước nào nhạt miệng quá.
Ngồi quán trà nói dăm ba câu đã 10 giờ trưa, tôi vội vã đi chợ luôn. Ra đến trợ ngó trước ngó sau chẳng biết mua gì đành gọi điện về hỏi vợ. Vợ lại bảo mua thịt kho nghệ và canh như ban sáng. Cô ấy dặn mua thêm thịt để tối khỏi phải đi chợ nữa. Đang loay hoay chưa biết mua thêm cái gì thì chị hàng thịt giọng mời chào thêm.
Chú có vợ đẻ phải không, mua cái chân giò này về hầm cháo cho vợ ăn này, tha hồ nhiều sữa. Chân này chị làm sạch lắm rồi, chú về chỉ cần hơ qua là được. (Ảnh minh họa)
- Chú có vợ đẻ phải không, mua cái chân giò này về hầm cháo cho vợ ăn này, tha hồ nhiều sữa. Chân này chị làm sạch lắm rồi, chú về chỉ cần hơ qua là được.
- Ăn cháo chân giò nhiều sữa thật hả chị?
- Ơ cái chú này, chị không lừa chú đâu mà lo. Chắc là vợ vừa để nên không có kinh nghiệm rồi.
Thấy mấy chị bán hàng cùng cười, tôi mới ngớ người. Vậy mà cả tháng nay tôi đã mua cho vợ được cái chân giò nào đâu.
Bữa trưa rồi bưng cơm cho vợ tôi mới giật mình khi thấy vợ vẫn ăn như ban sáng. Hỏi thì vợ bảo: "Em thấy ăn thế mà con đủ sữa bú nên em duy trì mỗi ngày một thực đơn thôi. Với lại bình thường nhờ chị hàng xóm mua đồ hộ nên cũng không dám nhờ nhiều, người ta cũng bận việc nhà họ". Phải rồi, vợ tôi có đi chợ được đâu, thế nên có dám ăn cái gì cũng đành chịu chứ biết làm sao , vậy mà bao lâu nay tôi đâu có để ý đến bữa ăn của vợ. Về nhà cứ thấy vợ niềm nở đón chồng, con đã ú no ngủ say trên giường là tôi cũng yên tâm đi ngủ. Thực sự tôi đã quá vô tâm.
Tối ấy tôi quyết định mua thêm quả tim về hấp cho vợ ăn và ăn cơm cùng với cô ấy, thực sự đồ ăn của bà đẻ khó nuốt thế mà chẳng hiểu sao vợ tôi cứ ăn một cách ngon lành. Thấy tôi hì hục làm cái chân giò vợ tôi tròn mắt:
- Anh làm gì vậy?
- Anh nấu cháo cho em ăn mà. Cho có sữa để con bú.
- Em vẫn nhiều sữa mà, lần sau anh đừng mua nhé, tốn tiền thêm. Giờ anh là người vất vả nhất nhà, anh cần phải ăn uống cho tử tế. Em ở nhà chỉ trông con thôi mà.
Hì hục tới tận 11 giờ đêm tôi mới lễ mễ bưng vào cho vợ bát cháo. Có vẻ lửa hơi to nên cháo đã có chút mùi khê, thế nhưng vợ vẫn ăn ngon lành và xuýt xoa khen ngon. Nhìn vợ ăn tôi cũng thấy ấm lòng, từ ngày vợ sinh hôm nay tôi mới có thời gian ngồi ngắm vợ thế này. Bình thường đi làm cả ngày tối ngủ một giấc, sáng ra lại đi đâu có nhìn ngắm được gì.
Hì hục tới tận 11 giờ đêm tôi mới lễ mễ bưng vào cho vợ bát cháo. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi thay đổi không nhiều, cô ấy không hề sồ sề đùi không to, bụng không ngấn mỡ nhưng mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác đi trông thấy và gân xanh nổi lên rất nhiều. Chắc chắn cô ấy không phải lo lắng giảm cân sau sinh như nhiều bà mẹ khác nhưng tôi biết vợ đã vất vả quá nhiều.
- Vợ à, mùng 8/3 này không được đi đâu chơi vợ có buồn không?
- Không mà. Vợ ngày nào cũng có con ở bên cạnh buồn sao được nữa. Chồng cứ đi làm đi, không phải lo cho vợ đâu.
Tôi ôm vợ vào lòng, đêm ấy tôi ngủ cùng vợ và con. Giờ thì tôi mới thấm vì sao ở nhà cả ngày bế con thôi mà vợ cũng không thể béo lên được. Vì có đêm nào vợ được ngủ trọn một đêm đâu. Con chỉ cần ọ ọe vợ đã tỉnh, rồi cứ đúng cữ, chẳng cần chuông báo thức vợ đã tỉnh cho con bú. Rồi con đái, con ị đêm nữa chứ. Tôi tỉnh cùng thì vợ lại giục ngủ đi rồi bảo: "Mai chồng ngủ ngoài kia cho ngon nhá, chứ ở trong này em cứ dậy liên tục làm anh không ngủ được đâu".
Một ngày ở nhà chăm vợ ở cữ mà tôi ứa nước mắt. Thương vợ, thương con giờ chỉ còn biết cố gắng làm việc mà thôi.
Theo Một Thế Giới
Ngượng đỏ mặt vì hành động của chị chồng với gã đàn ông lạ Chuyện tới nước này, tôi chẳng thể chịu đựng hơn được nữa nên đòi chồng ra ở riêng. Nhìn mặt tôi đỏ ửng rồi nghe chuyện chị chồng và gã đàn ông đó, chồng rất thương tôi nhưng chưa chấp nhận ngay được. Mới tốt nghiệp, tôi vào làm việc tại một công ty tổ chức sự kiện, còn anh là lập trình...