“Bị chê xấu, người vợ nói một câu, chồng bàng hoàng xấu hổ bừng tỉnh ngộ”
Ngay từ thời xa xưa, vẻ đẹp của người con gái không chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài mà còn ở nhân cách, tâm hồn.
Vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ có thể nói là rất quan trọng, thậm chí là điều gây ấn tượng mạnh mẽ với những người khác phái. Tuy nhiên người phụ nữ được trân trọng thực sự, không đơn thuần ở vẻ bề ngoài mà ở trí tuệ, nhân cách, đó mới là điều cốt yếu nhất.
Hãy cùng đọc câu chuyện sau:
Vào thời Tam Quốc năm 220-280 sau Công Nguyên có một trang nam tử tên là Hứa Doãn vốn là quan viên phụ trách bảo vệ dinh thự vương triều Tào Ngụy. Phu nhân của Hứa Doãn thuộc dòng họ Nguyễn, là một người phụ nữ rất thông minh và có tài. Tuy vậy, dung nhan của cô không được đẹp cho lắm. Vì không thích dung nhan của phu nhân nên Hứa Doãn xa lánh cô sau buổi lễ thành thân và không chịu động phòng hoa chúc. Gia đình của ông rất lấy làm lo lắng.
Lúc ấy, một người bạn của Hứa Doãn tên là Phạm Hoàn tình cờ lại ghé chơi. Phu nhân của Hứa Doãn sau khi quan sát bèn nói: “Mọi người đừng lo lắng. Phạm Hoàn sẽ thuyết phục được Hứa Doãn về chuyện này. Doãn rất nghe lời Hoàn”.
Phạm Hoàn được nghe kể lại đầu đuôi sự tình, liền đến gặp Hứa Doãn, nói: “Gia tộc họ Nguyễn là có ý tốt khi gả con gái của mình cho ông. Ông nên dùng con tim của mình để thấu hiểu con người cô ấy, chắc chắn ông sẽ hiểu ra người phụ nữ đó thật sự là ai”. Hứa Doãn nghe theo lời khuyên của Phạm Hoàn và bước vào phòng dành cho tân lang tân nương. Nhưng ngay khi nhìn thấy cô dâu, ông lại lập tức quay mặt và muốn bỏ đi.
Phu nhân biết rõ là một khi đã rời khỏi thì ông sẽ không trở lại, vì vậy cô đã níu áo để ngăn ông lại. Để làm khó cô, Hứa Doãn vặn hỏi: “Người phụ nữ phải có tứ đức. Vậy phu nhân được bao nhiêu?”
Thời xưa, yêu cầu tứ đức đối với phụ nữ là: công, dung, ngôn, hạnh. Dung không chỉ nói về vẻ đẹp bề ngoài mà còn là vẻ đẹp của nội tâm, tuy biết là vậy, nhưng Hứa Du vẫn cố tình hỏi phu nhân. Thế nhưng, bằng sự khôn ngoan của mình phu nhân đối đáp: “Những gì thiếp còn thiếu sót đó là một nửa chữ dung. Vậy chàng cho thiếp hỏi, một nhân sĩ cần phải có 100 phẩm hạnh. Vậy tướng công đã được bao nhiêu?”
Hứa Doãn vỗ ngực trả lời một cách đầy tự hào: “Ta có hết thảy.” Phu nhân liền hỏi: “Phẩm hạnh về đạo đức là điều quan trong nhất trong những điều ấy. Tướng công của ta, ngài trọng sắc khinh tài như vậy thì sao có thể khẳng định mình đã có hết thảy tất cả 100 phẩm hạnh kia chứ?”
Quá bất ngờ trước màn đối đáp vô cùng thông minh và đầy hiểu biết của người vợ, Hứa Doãn bất giác vô cùng xấu hổ khi nghe những lời này. Ông tỉnh ngộ, liền chỉnh ngay thái độ và bày tỏ sự tôn trọng sâu sắc đến phu nhân của mình. Kể từ đó, tình cảm giữa ông và vợ từ đó thêm mặn nồng gấp hàng chục lần so với người bình thường.
Một người phụ nữ đẹp, là đẹp ở nhân cách, ở tâm hồn, ở cách đối nhân xử thế với người với đời.
Video đang HOT
Người phụ nữ đẹp thể hiện ở trí tuệ, ở phẩm giá, ở cốt cách thanh cao chứ không ở gương mặt trái xoan, hay cái lưng eo thon thắt đáy.
Người phụ nữ đẹp, là đẹp ở tâm hồn tế vi, nhạy cảm, biết yêu người, yêu người, biết sống vì đam mê, sở thích… Biết hết mình vì tình yêu, hoài bão, dám yêu, dám hận… chứ không phải một cô nàng “nước lọc” lúc nào cũng chỉ chăm chăm mưu tính cho bản thân cái nào tốt, cái nào đẹp mới vơ vào mình, chẳng bao giờ dám đương đầu, cũng chẳng bao giờ được sống hết mình vi một điều gì đó.
Cuộc sống vốn đã rất công bằng, không gì là trường tồn vĩnh cửu nhưng vẫn có một thứ mà bạn sẽ không bao giờ mất đi, cũng chẳng thể nhầm lẫn với bất kì ai đó chính là vẻ đẹp tâm hồn.
Tấm lòng và sự chân thành của một người con gái sẽ toát lên vẻ đẹp thật sự và đó là vẻ đẹp bền lâu nhất bởi nó xuất phát từ nội tâm phái nữ, hiền lành, đôn hậu, thật thà và biết quan tâm đến người khác mà không phải là một vẻ đẹp phủ một lớp ngoài lộng lẫy nhưng tư tưởng hẹp hòi, vô hồn và trái timtrống rỗng.
Mỗi người sống trên đời cần được định những giá trị cho riêng mình, vẻ đẹp cũng vậy, có những vẻ đẹp chỉ để ngắm mà thôi. Có những vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ, đó là vẻ đẹp toát ra từ tâm hồn của con người. Chỉ khi kết hợp vẻ đẹp ngoại hình với vẻ đẹp tâm hồn thì khi đó cái đẹp mới trở nên hoàn thiện.
Hãy quan niệm rằng “vẻ đẹp hình thức” không tôn vinh thêm cho “vẻ đẹp tâm hồn” nhưng “vẻ đẹp tâm hồn” sẽ tôn vinh thêm cho “vẻ đẹp hình thức”. Vì vậy, nếu bạn là một cô gái, đừng vội buồn hay chán nản khi nhìn thấy ai đó xinh đẹp. Hãy tự tin lên, tâm hồn mỗi người đều tiềm ẩn một vẻ đẹp riêng, chỉ có điều bạn có nhận ra cái đẹp ở mình để phát huy nó hay không mà thôi.
“Vẻ đẹp” là một loại từ ngữ dành cho phái đẹp, nhưng thực chất “vẻ đẹp” không bao hàm ý nghĩa đầy đủ của nó, chỉ là một khái niệm rất mơ hồ mà thôi.
Nhan sắc có thể mai một theo thời gian. Chỉ có trí tuệ và sự uyên thâm mới có thể trường tồn mãi. Câu chuyện trên đã đem lại cho chúng ta hiểu được rằng ngoại hình của một con người không nói lên giá trị thật sự của họ. Hãy cảm nhận mọi thứ bằng trái tim, thay vì bằng đôi mắt.
Theo Phunutoday
Một cô gái đẹp là cô gái đẹp trong nhân cách và tâm hồn chứ không phải ở trinh tiết
Tình yêu đều bắt đầu bằng những rung động đẹp đẽ. Vậy thì khi chia tay hãy cố gắng kết thúc êm đẹp chứ không phải bằng những giọt nước mắt hối hận của con gái khi "trao thân" lầm người.
Tôi là một cô gái trẻ hoặc rất trẻ (tôi mới chào tạm biệt tuổi 18 của tôi được vài năm). Và tôi biết có đôi khi kiến thức của tôi còn rất nông cạn nên tôi viết ra không phải để dạy bảo ai cả. Tôi chỉ viết ra những suy nghĩ và những trải nghiệm của tôi trong suốt hơn 20 năm qua.
Đúng như bạn nào đó đã nói, tôi không biết tôi có phải là con gái truyền thống không nữa. Nếu có ai đó cho tôi một định nghĩa rõ ràng về "con gái truyền thống", tôi sẽ đọc và xem thử tôi được mấy điểm.
Tôi chỉ đơn thuần là một cô gái nhẹ nhàng, tôi hiếm khi nổi giận hoặc mắng chửi ai. Từ bé đến giờ tôi chưa một lần chửi thề, đi ra đường tôi chưa từng một lần mặc áo hai dây, quần short hay váy ngắn trên gối và việc nhà thì tôi phải làm hết (vì tôi là con một và mẹ tôi đã lớn tuổi).
Tôi làm tất cả những việc này không phải vì hai chữ "truyền thống", tôi làm chỉ bởi vì tôi cảm thấy thoải mái khi làm thế. Tôi chẳng hứng thú gì khi người lạ săm soi nhìn vào cơ thể tôi. Và tôi làm việc nhà vì tôi thương mẹ. Tôi làm chúng từ lúc tôi còn nhỏ, vì thế nó trở thành một thói quen.
Tôi có thể nói được hai ngoại ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ (tiếng Anh và tiếng Hàn) nhưng tôi không nói tốt tiếng Anh ngay từ đầu. Trình tiếng Anh tôi có được bây giờ là nhờ vào hai người bạn trai của tôi. Không biết là do tình cờ hay hữu ý mà cà hai người bạn trai của tôi đều đã ở Anh một thời gian. Và đó chính là lí do hai người họ nói tiếng Anh rất giỏi.
Tôi gặp tình yêu đầu đời của tôi - một chàng trai Nhật Bản - khi tôi ra sân bay tiễn bạn thân tôi đi du học. Một chàng trai đang chăm chú đọc Lonely Planet. Anh ta không để ý (sau này tôi biết là cố ý) nên va vào tôi khi tôi đang đứng chờ người thân đến đón. Và tôi bắt đầu tình yêu của mình ở tuổi 18.
Tôi chưa từng phân biệt con trai nước ngoài và con trai Việt. Đối với tôi ở đâu cũng có người tốt người xấu. Nhưng không biết là vì tôi vô duyên hay là vì tôi luôn học trong những lớp âm thịnh dương suy mà tôi đi qua thời áo trắng không một mảnh tình vắt vai.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu con trai nước ngoài nhưng mọi chuyện cứ đến như số phận thôi. Đôi khi, tôi còn thầm ganh tỵ với các cô gái có bạn trai người Việt. Tôi chưa từng được yêu kiểu Việt và tôi muốn nghe câu "Anh yêu em!" bằng tiếng Việt đầy cảm xúc hơn là "I love U" của Anh hay "Aishiteru" của Nhật.
Và như mọi câu chuyện tình yêu khác, tình yêu của tôi đối với hai chàng trai nước ngoài cũng không suôn sẻ. Những khác biệt về văn hóa đôi khi làm một cô gái như tôi cảm thấy hoảng loạn, vì chúng hầu như vượt qua tất cả những lề lối tôi đã được dạy, tôi thường cảm thấy hoang mang trước họ.
Nhưng may mắn thay, cả hai người họ đều rất từ tốn khuyên bảo và cố gắng giải thích cho tôi hiểu một cách chậm chạp ngày qua ngày. Khi tôi dẫn người yêu về nhà, mẹ tôi giật mình ngạc nhiên rất nhiều. Mẹ chẳng thể nào nghĩ con gái mẹ lại yêu con trai ngoại quốc nhưng mẹ không cấm tôi. Mẹ bảo yêu ai là chuyện của tôi, mẹ không can dự.
Mọi chuyện êm xuôi một thời gian, sau đó tôi lại phải đứng giữa đôi bờ chiến tuyến của bạn trai và mẹ. Tôi đau hết cả đầu khi ban ngày gặp bạn trai nghe anh ấy ra rả văn hóa nước ngoài và tối về gặp mẹ lại bị bà dạy văn hóa Việt Nam. Và hai bên càng lúc càng trở nên đối nghịch nhau, ai cũng muốn giành tôi về phía họ.
Chuyện là cả hai người bạn trai của tôi không ai sống và làm việc ở Việt Nam, họ chỉ "bay qua bay lại" để gặp tôi. Và tôi thì luôn "nhốt" họ ở khu trung tâm. Qua một thời gian bạn trai tôi thuộc hết đường và biết rành khu trung tâm hơn cả tôi. Thậm chí anh ấy còn khoe chỗ đổi tiền được giá cao nữa chứ!
Tôi cũng thương bạn trai vì tôi biết anh ấy chán khi cứ phải ở mãi một khu vực. Và kết quả là bạn trai tôi muốn đi du lịch cùng tôi. Và không cần phải nói mẹ tôi phản đối mạnh mẽ. Tôi không muốn phải bỏ bên nào, tôi tập trung tìm cách giải quyết và cuối cùng mỗi bên phải nhường một bước để đạt được thỏa thuận. Mẹ tôi để tôi đi du lịch với bạn trai với điều kiện là chúng tôi không được quan hệ với nhau và bạn trai tôi chấp nhận.
Thành thật mà nói với tôi, tôi chẳng quan tâm gì đến giá trị của tấm màng sinh học mỏng manh kia hay những lý thuyết ra rả "còn màng trinh thì hạnh phúc" của các bạn. Đối với tôi, quan trọng không phải là quan hệ trước hay sau hôn nhân mà là quan hệ đúng người.
Nếu đúng người trước hay sau đều hạnh phúc. Còn nếu sai người, trước hay sau đều đau khổ như nhau thôi. Bạn quan hệ trước hôn nhân rồi chia tay, bạn đau khổ, bạn còn may mắn . Nhưng bạn quan hệ sau hôn nhân rồi vẫn chia tay, lúc đó bạn không chỉ đau khổ mà còn rất nhiều trách nhiệm đối với con cái, gia đình nội ngoại hai bên và cả sức ép dư luận lên bạn.
Lúc này không dám chắc ai đau khổ hơn ai và ai bất hạnh hơn ai. Tôi không quan hệ trước hôn nhân bởi vì lòng tôn kính đối với mẹ tôi - người đã cực khổ nuôi tôi bấy lâu nay. Tôi không muốn mẹ tôi cảm thấy hụt hẫng, thất vọng vì công sức bao lâu nay mẹ cố tình dạy tôi đổ sông đổ bể. Và tôi không mất chữ tín bấy lâu nay của mình với mẹ.
Còn về phía bạn trai tôi, đôi khi tôi cũng thấy thương cho các anh ấy. Bởi vì dĩ nhiên họ không vô cảm khi ở gần tôi và kết quả là họ "tự xử".
Tôi đọc ở đâu đó một cách ví von khá hay về cách chọn người yêu. Chọn người yêu như chọn giày, một đôi giày quá rộng hay quá chật, quá cao hay quá thấp đều khiến bạn đau chân, chảy máu. Nhưng nếu bạn lỡ mua về rồi mới phát hiện mình không đi vừa nó, bạn sẽ làm sao đây? Tôi nghĩ, bạn sẽ cố sửa nó đúng không?
Nhưng có những đôi giày sửa được và những đôi giày không sửa được. Nếu bạn sửa được, bạn may mắn và vẫn có thể đi nó. Nhưng nếu bạn không sửa được thì biết làm sao đây? Bạn ngồi đó khóc vì tiếc rẻ, bạn tặng nó cho người khác hay bỏ nó đi?
Tôi nghĩ dù bạn làm cách nào đi nữa thì vẫn chứng minh rằng đôi giày đó không dành cho bạn, không thích hợp cho bạn. Vì thế hãy quên nó đi dù đôi khi nó thật sự đắt tiền và cố chọn một đôi giày vừa vặn với mình, một đôi giày khiến bạn thoải mái, hạnh phúc khi mang nó ngay cả khi nó không hợp thời trang hoặc đắt tiền bằng đôi giày cũ.
Như nội dung ở bài trước tôi chỉ muốn kết luận lại rằng: Tất cả các cô gái trên thế gian này đều xinh đẹp và có giá trị riêng của họ, họ có quyền sống theo họ muốn và không ai có quyền phán xét hay khinh bỉ họ. Một cô gái lầm lỗi nếu bạn không thể kéo cô ấy lên thì cũng đừng đạp cô ấy xuống thêm nữa.
Hầu hết các câu chuyện tình yêu đều bắt đầu bằng những rung động đẹp đẽ. Vậy thì khi chia tay hãy cố gắng kết thúc nó một cách êm đẹp chứ không phải kết thúc bằng những giọt nước mắt hối hận của con gái khi "trao thân" lầm người. Và một cô gái xinh đẹp là khi cô ấy tử tế và có nhân cách tốt chứ không phải vì cô ấy còn trinh.
Theo Khám phá
Đưa về ra mắt, bạn gái uống rượu như nước lã khiến cả nhà choáng váng Mọi thứ về cô ấy đều tốt và khiến tôi muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này. Duy chỉ có điều, công việc mà cô ấy làm và cả chuyện cô ấy uống rượu như nước lã khiến tôi thực sự lo ngại. Hiện tại, tôi đang tìm hiểu một cô gái cũng được hơn 1 năm rồi. Tôi năm nay...