Bị cha dượng quấy rối – em có nên chia sẻ với mẹ?
Có một lần vừa rồi, em học ôn thi đại học muộn quá nên ngủ gục ngay trên bàn. Trong mơ em thấy có một người bế em lên, hôn vào khắp cổ và ngực của em. Em hoảng hốt vùng dậy thì thấy chú H đang bỏ màn cho em, và đắp chăn cho em
ảnh minh họa
Lá thư này cùng với câu chuyện của em, em xin nhờ Ban biên tập gửi tới nhà thơ Vân Anh giúp em. Em rất thích những chia sẻ của cô Vân Anh đằng sau những câu chuyện của bạn đọc gửi đến. Đặc biệt những bài thơ ứng tác trong những hoàn cảnh cụ thể của các nhân vật trong những câu chuyện ẩn ức cần được chia sẻ đã được cô Vân Anh viết rất xúc động, sâu sắc và đầy cảm thông. Em muốn được gửi gắm nỗi lòng của em tới cô Vân Anh với một câu hỏi rằng: “Em có nên chia sẻ với mẹ em tất cả những gì đang xảy ra không?”.
Mẹ con em mất bố từ lâu rồi, phải hơn chục năm nay, khi đó em mới chỉ lên 5 tuổi. Bố bị trọng bệnh nên bỏ hai mẹ con em đi rất sớm, để lại nỗi góa bụa lên mái tóc còn xanh của mẹ. Sau cú sốc tinh thần quá lớn ấy, phải tới 7 năm sau, mẹ em mới lại đi bước nữa. Khi bố mất, mẹ còn quá trẻ, mới 26 tuổi, ai cũng khuyên mẹ cất giấu nỗi đau, gắng sống để nuôi con và làm lại cuộc đời khi có cơ hội. Ông bà ngoại, ông bà nội đều khuyên mẹ như vậy và cả đại gia đình ai cũng mong muốn mẹ vượt qua được nỗi đau để tiếp tục sống. Nhưng cũng phải mất tới 7 năm mẹ mới cân bằng được mất mát, cân bằng được cú sốc nặng để nghĩ tới cuộc sống riêng tư của mẹ.
Ba mươi ba tuổi, mẹ đi bước nữa với đồng nghiệp của mẹ. Đó là một người đàn ông ít hơn mẹ ba tuổi, cùng làm việc ở cơ quan mẹ. Người đàn ông đó cũng chưa từng lập gia đình có vợ con gì cả. Khi chú ấy về cơ quan mẹ làm việc thì cũng là lúc mẹ gặp bất hạnh chồng mất. Em biết chú ấy từ ngày còn bé tí. Chính những lúc mẹ bận công tác chưa kịp đón em ở trường, thì mẹ hay nhờ chú đi đón em về cơ quan giúp mẹ.
Sau này, những lúc mẹ bận, chú tự nguyện giúp mẹ đến đón em ở trường, đưa em về nhà, hay đưa em đi chơi. Em và mẹ chơi thân với chú từ lúc nào không hay nữa, Có lẽ tất cả những sự giúp đỡ vô tư lự của một thanh niên trẻ đã gắn kết me, em và chú lại với nhau tự lúc nào. Hồi đó khi về cơ quan mẹ làm việc, chú đã có người yêu. Thỉnh thoảng chú vẫn thường dẫn người yêu đến nhà mẹ con em vào cuối tuần và nấu nướng ăn uống với hai mẹ con em rất vui. Người yêu của chú tên Huệ, đang là sinh viên trường sư phạm. Cô Huệ cũng xinh và tính tình sôi nổi vui vẻ lắm. Những lúc cô chú giận nhau, cãi vã nhau, thậm chí đòi bỏ nhau, mẹ đều đứng ra giải quyết và kéo hai người lại với nhau. Có chuyện buồn cả cô và chú đều tìm đến mẹ để nghe những lời khuyên từng trải và hiểu đời của mẹ.
Chú H và cô Huệ yêu nhau được mấy năm, nhưng không hiểu sao đến khi ra trường, cả chú và cô chia tay nhau. Em chỉ nghe loáng thoáng trong câu chuyện chú H nói với mẹ là tại cô Huệ có người yêu mới nên đã phản bội. Chú H buồn lắm, buồn mất một thời gian dài. Trong thời gian ấy, chú càng hay đến nhà mẹ con em chơi, chú hay ăn cơm cùng mẹ con em, chơi với em và nói chuyện với mẹ nhiều. Em cũng xem việc chú H xuất hiện ở nhà mẹ con em là chuyện thường. Trong cơ quan ai cũng biết chú H thân với mẹ em, quý mẹ em và hay đến chơi nhà em. Nhưng chuyện chú H đã có người yêu thì ai cũng biết. Thế mà đùng một cái, một lần khi đón em đi học về, chú đưa em vào quán kem hai chú cháu ăn kem rồi chú H đột nhiên giọng rất nghiêm trọng đã hỏi em như thế này:
- Thúy có quý chú và yêu chú không?
Có chứ ạ
- Thế Thúy cho phép chủ làm bố dượng của Thúy nhé?
Video đang HOT
Em đang ăn kem mà suýt sặc, miệng há ra ngạc nhiên. Chú H nói tiếp: “Tại chú thương cả hai mẹ con Thúy từ lâu rồi. Chú thương mẹ Thúy nhiều lắm, muốn bù đắp cho mẹ và cho Thúy. Con thấy thế nào?”. Em cười phá lên và trả lời: “Được thôi ạ, chú hỏi mẹ cháu ấy. Mẹ cháu đồng ý thì cháu cũng đồng ý. Đằng nào bố cũng không còn nữa mà”.
Lúc đó em mới 12 tuổi, em vẫn còn trẻ con và suy nghĩ đơn giản. Với lại trong thâm tâm em cũng rất quý chú H và quấn quýt bên chú. Với lại chuyện bà nội và bà ngoại suốt ngày ra rả “mẹ phải đi bước nữa, phải lập gia đình, phải kiếm bố cho em cũng gieo vào tâm trí em khái niệm mẹ phải đi bước nữa và chuyện mẹ lấy chồng mới là trách nhiệm, thế nên em không cảm thấy sốc hay phản ứng khi chú H nói với em như vậy. Không ngờ, tối hôm đấy, mẹ cũng thủ thỉ với em và hỏi ý kiến em về việc mẹ sẽ lấy chú H làm chồng. Mẹ nói mà nước mắt mẹ chảy ra thấm cả má em, làm em rất thương mẹ. Em không còn quá bé nữa nhưng cũng chưa lớn hẳn để hiểu, suy nghĩ và so sánh một cha dượng lạ hoắc không quen biết không thân thiết với em và một bên là chú H rất gần gũi với em và mẹ. Thế là em đồng ý và ủng hộ mẹ tuyệt đối.
Mẹ đã có những tháng ngày hạnh phúc sau đó. Mẹ đi bước nữa nhưng không phải chịu bất kỳ chia sẻ đắng lòng nào cái cảnh con ông con tôi vì chú H còn là trai tân. Thế nên cuộc sống trong gia đình mới của em rất hạnh phúc. Mẹ em sinh liền tù tì hai em trai chỉ cách nhau có một năm. Gia đình em lúc nào cũng ròn rã tiếng cười vì hai em trai nghịch như quỷ sứ.
Cuộc sống êm đềm trôi đi. Em cũng đã lớn lên nhiều và trở thành thiếu nữ. Em gọi chú H bằng bố từ ngày mẹ lấy chú. Mẹ bận hai em nhỏ, hằng ngày chú H vẫn đưa đón em đi học suốt ba năm cấp hai rồi lên cấp 3. Chú rất yêu thương em như con ruột mà không phân biệt bất kỳ đối xử nào. Bạn bè thầy cô cấp hai và cấp 3 của em còn không hề biết chú H chỉ là cha dượng của em. Ai cũng tưởng em là con đẻ của chú. Em cũng thầm cảm ơn cuộc đời và số phận đã ban chú cho mẹ con em để gia đình em lại tròn đầy hạnh phúc.
Nhưng cô Vân Anh ơi, cuộc đời lại không như thế cô ạ. Năm em lên lớp 11 em nhận thấy những biểu hiện khác lạ của cha dượng em khiến cho em khá sốc. Đó là một lần em đang tắm, em thấy của phòng tắm he hé và em vội mở cửa nhìn thì thấy chú H bối rối quay đi. Bản năng tự vệ nhạy cảm của thiếu nữ mới lớn em thấy từ đó trong ánh mắt chú H có điều gì khác lạ. Nhiều lần nữa để kiểm chứng sự việc em phát hiện ra chú H hay nhìn trộm em mỗi khi em tắm. Chú cũng hay sang phòng riêng của em để hỏi han em, hay tìm cách chàm vào em những cử chỉ thân mật. Em quá sốc vì em sống với chú H từ nhỏ, từ ngày chú bế ẵm trong lòng, cho em ăn, chở em đi học, đón em về. Em nghĩ đã sống với nhau lâu như vậy, tình cảm ruột thịt đã nảy sinh, nhất là khi chú và mẹ đã có với nhau thêm 2 đứa con là ruột thịt với em thì em càng cảm thấy gắn bó với chú và không một ranh giới trong ứng xử tình cảm gia đình với chú. Tại sao giờ lại xảy ra những chuyện tế nhị như thế này.
Ảnh minh họa
Suốt năm học lớp l1 và lớp 12, chú H hay nhìn trộm em với ánh mắt khác lạ. Thỉnh thoảng khi em có điểm tốt hay làm được việc gì đó vui khiến mẹ hài lòng là chú lại chủ động ôm chặt em vào lòng và thơm lên má em mặc cho em cố vùng vẫy và kháng cự. Nhiều khi chú còn ôm em hôn trước mặt mẹ em. Mà em là con gái lớn rồi, làm vậy em thấy ngượng ngùng và dị ứng làm sao ấy. Tự dưng em xa lánh cha dương, lầm lỳ ít nói chuyện, đi học về là em chốt chặt cửa phòng riêng của mình. Có một lần vừa rồi, em học ôn thi đại học muộn quá nên ngủ gục ngay trên bàn. Trong mơ em thấy có một người bế em lên, hôn vào khắp cổ và ngực của em. Em hoảng hốt vùng dậy thì thấy chú H đang bỏ màn cho em, và đắp chăn cho em. Em hỏi ngay: “Bố vừa bế con xuống giường đấy à”. Chú H gật đầu bảo với em. “Con ngủ gục trên bàn học. Lần sau đừng thức khuya quá sức như thế”.
Em nhảy khỏi giường và gào lên: “Lần sau bố đừng động vào con. Con không thích bố quan tâm quá tới con đâu. Bố ra khỏi phòng con đi, đã 3h sáng rồi đấy”. Lúc đấy đồng hồ chỉ 3h sáng. Chú H đi ra khỏi phòng riêng của em rồi em ngồi thụp xuống giường và bật khóc. Tại sao em lại bỗng thấy ghét chú H đến thế khi cuộc sống vô tư hồn nhiên của em giờ đây bỗng nhiên như bị ai tước đoạt mất mà thủ phạm chính là chú. Em rất buồn và đau khổ. Em đọc rất nhiều những bài báo về chuyện cha dượng hãm hiếp con riêng của vợ nên em càng sợ hãi và ám ảnh. Tất nhiên cha dượng em chưa có biểu hiện gì quá đáng hơn những gì em đã tâm sự ra đây với cô nhưng em vẫn thấy lo sợ và ám ảnh nhiều.
Em nghĩ ra đủ thứ và em lo âu. Tự dưng em muốn xin về ở cùng ông bà nội của bố đẻ em. Em định đậu đại học rồi, em sẽ tâm sự với mẹ hết mọi chuyện và xin về ở với ông bà nội. Nhưng như thế có làm tổn hại đến hạnh phúc của mẹ và các em trai của em không? Như thế liệu có phải là giải pháp tốt cho gia đình em và cho em lúc này không hả cô Vân Anh? Xin cô hãy nói cho em biết em phải làm gì, phải xử sự sao cho đúng để mẹ em không bị tổn thương và bản thân em cũng không bị tổn thương.
Theo VNE
Anh rất nhớ em
Mọi thứ xung quanh như mù mịt trong sương sớm nhưng khuôn mặt em lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thương sao hờn trách để nhau đau
Đêm thâu khẽ ướt khóe mi sầu
Dẫu biết thời gian dài vô tận
Qua rồi có thể trở lại đâu?
Thương sao lại để lạc mất nhau
Hạnh phúc trôi mãi ở nơi nào
Có biết em bên tình yêu mới
Mà ngỡ chưa quên mối duyên đầu
Thương anh, em sẽ mở vòng tay
Để đón yêu thương, ấy trở về
Để một lần thôi và mãi mãi
Anh là ánh nắng mỗi ban mai.
Nếu như "chia tay" có thể khiến em quên đi anh, quên đi những thứ khiến em bận lòng thì anh xin được một lần dốc hết mạnh mẽ của mình để buông tay em. Có lẽ anh chưa đủ sâu để biết hết về cuộc sống này, và chưa bao giờ thấu hiểu hết về em nhưng anh biết được tình yêu mà anh dành cho em nhiều như thế nào.
Tình yêu là một món quà của số phận khởi đầu bằng một cuộc gặp gỡ định mệnh và anh tin tưởng vào cuộc gặp gỡ định mệnh đó, anh luôn hi vọng mình sẽ làm và có được nhiều hơn thế. Hẳn là ai trong chúng ta đều mong ước sẽ có một tình yêu đẹp và một kết thúc có hậu, một mong ước như anh từng ấp ủ. Anh yêu em biết kể đến bao ngày, và bề dày theo năm tháng. Ngày đó thật đẹp, mà có phải là chỉ đẹp với anh khi anh nghĩ về em thôi phải không? Em có biết anh thích khuôn mặt em, thích mái tóc và nụ cười của em... đôi khi anh lại cười vu vơ chẳng biết vì lí do gì, anh có thể ngồi hàng giờ để lắng nghe em nói để được thấy em cười. Hạnh phúc với anh thật đơn giản chính là em, nhưng có lẽ tình yêu trong em lại không đơn giản như vậy, anh biết em cần nhiều hơn thế, anh biết mình không bất ngờ nhưng con tim anh lại không thể vâng lời, anh như ngừng đập và run rẩy.
Lạnh lùng và vô tâm, anh tạo cho mình thói quen hời hợt với tất cả (Ảnh minh họa)
"Chúng ta không hợp nhau anh à, có lẽ anh chưa bao giờ hiểu hết về em, em muốn dừng lại, em muốn cả hai chúng ta có một sự lựa chọn tốt hơn, mong anh tìm được người yêu và trân trọng anh"...tin nhắn cuối cùng em gửi anh, em đi không lời từ biệt. Em có biết ngày em bước đi anh như gục ngã, cảm giác cô đơn xâm chiếm con người anh, anh nấc nghẹn trong đau đớn. Anh nhốt mình trong bia - rượu và không gian ngập tràn khói thuốc. Anh đem cuộc sống gắn liền với sự "bê tha" cùng những suy nghĩ dại dột... Ánh mắt bập bùng cháy anh đốt sạch tất cả những kỉ niệm và kí ức về em. Giờ nơi đây anh chỉ biết để mặc cho gió cuốn đi. Mất đi ngày ấy anh chỉ có thể đổ lỗi cho tình yêu mà em dành cho anh, nhìn đời và cảm nhận bằng sự khinh bỉ, phũ phàng, anh cười "nhếch mép" khi bất chợt nhớ lại kỉ niệm xưa...
Thời gian cứ qua đi nhưng dài dằng dặc riêng chỉ có kí ức ở lại mãi mãi, anh bắt đầu thay đổi kiểu tóc, thay đổi cách ăn mặc... bắt đầu sống khép kín, lạnh lùng và vô tâm, anh tạo cho mình thói quen hời hợt với tất cả. Và có lẽ mọi người cũng nhìn thấy vậy, anh vui với vẻ bất cần đời...
Mỗi khi đêm về, xa cái cảm giác ồn ào, xa sự bon chen tấp nập, anh bắt gặp lại bản thân, anh tiều tụy đi trông thấy. Thân hình sa sút, đôi mắt lõm sâu thâm quầng được che trong chiếc kính cận anh sợ phải đối mặt với chính mình, sợ đối mặt với sự cô đơn, lặng lẽ của màn đêm. Đã có lúc anh tự hỏi rằng anh của ngày xưa như thế nào và anh của bây giờ ra sao? Tại sao anh phải làm như vậy...
Hôm nay anh nghĩ về em, anh buồn...Ngồi bên bậc thềm ngày xưa giờ đây đã dầy lên lớp rêu phủ, anh rít lên từng cơn, điếu thuốc dần tàn đi trong đêm mang theo làn khói mơ hồ... anh thấy sự nhạt nhẽo của tình yêu bên trong mình, nhưng chưa lúc nào anh cảm thấy cần một điểm tựa như bây giờ. Gục đầu xuống anh khẽ khép chặt hai hàng mi, mọi thứ xung quanh thật buồn, nước mắt tuôn dài, anh đang khóc. Khô khan lạnh lùng chính là anh vậy mà giờ đây anh đang khóc, anh chẳng thể nào kìm nén được cảm xúc của bản thân, những giọt nước mắt mặn chát cứ lăn dài trên má, đôi mi vẫn cứ lòe đi, nắm thật chặt đôi tay anh gồng mình như không để thoát ra tiếng "thụt thịt - rên rĩ" trong đêm, đôi môi vẫn run rẫy và con tim anh như thắt lại khi nghĩ về em. Mọi thứ xung quanh như mù mịt trong sương sớm nhưng khuôn mặt em lại rõ ràng hơn bao giờ hết, đôi môi như vô thức khẽ gọi tên em... Anh nhớ em.
Theo VNE
Ngày mai em đi! Anh phải đối diện với một sự thật buồn... Ngày mai em đi! Ngày mai em đi! Anh không thể giấu nổi cảm xúc của lòng mình, ánh nắng hoàng hôn yếu ớt của buổi chiều tà không đủ để níu kéo một ngày tươi đẹp trôi qua, màn đêm buông xuống mang theo cái cảm giác lạnh giá của nỗi cô đơn,...