Bị cấm yêu vì ngực lép
Mẹ anh cấm đoán anh yêu tôi chỉ vì tôi “gầy gò, ngực lép xẹp thì làm sao đẻ được”?
Vừa đọc báo tôi vừa cười trước những quy định “ngực lép không được đi xe máy…”. Nhưng khi nhìn lại mình, tôi thấy hơi tủi thân bởi tôi quá nhỏ con so với những người bạn cùng trang lứa. Vóc dáng tôi khá nhỏ nhắn, chỉ ở mức 38, 39 cân. Thế nhưng, tôi lại không hề yếu ớt, bởi lẽ tôi vẫn giúp mẹ làm hết việc nhà từ nấu ăn, rửa bát, giặt giũ cho đến việc ngồi cả ngày bán hàng nhưng chẳng mấy khi bị ốm đau.
Tôi và anh mới quen nhau được khoảng hai tuần trong một đám cưới cô bạn thân của tôi, đồng thời cũng là em họ anh. Hai chúng tôi nói chuyện rất ăn ý và hợp nhau, chỉ có điều khi tôi đi với anh, cả hai như đôi đũa lệch. Anh có dáng người đậm đà, cao ráo, còn tôi thấp bé, nhẹ cân. Thế nhưng anh vẫn yêu tôi, không phải bởi ngoại hình mà bởi tôi có một khuôn mặt ưa nhìn cùng cách nói chuyện theo anh nhận xét “rất có duyên”.
Cứ khi có thời gian, chúng tôi lại hẹn gặp nhau để chia sẻ về những khó khăn trong công việc, cuộc sống. Tôi và anh dù có vóc dáng không phù hợp khi đi bên cạnh nhau nhưng hai tâm hồn lại vô cùng đồng điệu. Khi tình yêu của hai đứa đủ lớn, anh bắt đầu đưa tôi về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi rất quý anh, còn tôi chưa gặp mặt bố mẹ anh lần nào nên không rõ hai bác có thích tôi không? Vô vàn câu hỏi hiện hữu trong tâm trí của tôi khiến tôi thực sự lo lắng. Bởi lẽ tôi có vóc dáng nhỏ bé, nhìn trông có vẻ gầy yếu chỉ sợ nhà anh sẽ không chấp nhận tôi làm con dâu.
Anh đã từ bỏ tôi chỉ vì sự cấm đoán của gia đình (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng đến ngày tôi tới ra mắt gia đình anh. Tôi chọn cho mình chiếc áo đỏ nổi bật để làm bớt đi dáng vẻ gầy gò. Sau đó, tôi chọn một giỏ hoa quả tươi ngon đem biếu hai bác. Trái ngược với những suy nghĩ của tôi, bố mẹ anh rất xởi lởi tiếp đón và trò chuyện với tôi. Sau đó tôi rất hạnh phúc khi được anh xin phép bố mẹ đưa tôi về nhà.
Thế nhưng tôi không biết được rằng, đằng sau cuộc gặp gỡ vui vẻ đó là một cơn sóng ngầm dữ dội. Bố anh thì không ý kiến gì nhưng mẹ anh một mực ngăn cấm chuyện tình của hai chúng tôi. Bác chỉ lịch sự khi có tôi ở đó, còn sau lưng bác phản đối kịch liệt và mong rằng, anh sẽ sớm cắt đứt quan hệ với tôi.
Lúc đầu, anh không nói năng gì, hai chúng tôi vẫn gặp gỡ bình thường. Nhưng càng ngày, anh càng ít nhắn tin cho tôi hơn, tôi giận anh và rồi hai đứa cãi nhau. Lần đầu tiên tôi thấy anh phản ứng như vậy kể từ lúc hai đứa quen nhau. Khoảng cách và sự hờ hững khiến tôi vô cùng hụt hẫng. Cuối cùng, tôi đã phải đưa ra quyết định khó khăn sau bao ngày suy nghĩ, là chia tay.
Video đang HOT
Khoảng một tháng sau, tôi gặp lại cô bạn thân và được nghe câu chuyện cũng là lý do chính dẫn đến cuộc tình tan vỡ của hai chúng tôi. Mẹ anh chê tôi: “Con bé đó ngoan ngoãn nhưng mà gầy gò, ngực lép xẹp thế thì về đẻ làm sao được. Bác nhìn hai đứa như đôi đũa lệch, không hợp”.
Tôi chỉ còn biết cười một cách gượng gạo về những lời mẹ anh đã chia sẻ với bạn tôi. Có lẽ, tôi không nên tiếc cuộc tình này nữa bởi lẽ, tôi nhận ra anh là một người không có chính kiến, không biết bảo vệ tình yêu của mình. Tôi gầy gò thì sao? Cha mẹ tôi sinh ra tôi như thế đấy? Tôi gầy gò nhưng tôi có sức khỏe, tôi không ỷ lại ai bất cứ việc gì, dù lớn bay bé.
Cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện tình yêu của mình, tôi thấy thật hài hước kèm theo cảm giác cay cú khi người yêu không có chính kiến bảo vệ mình. Không ngờ tình yêu của tôi đã bị đán.h đổi bởi cân nặng cơ thể của chính mình.
Theo VNE
Hoa gió
Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi chợt nhớ về những kỷ niệm xưa cũ...
Chiều nay, khi đi vào cổng sau của trường Đại học Sài Gòn, ngôi trường tôi theo học suốt 4 năm nay. Liệu tôi còn gắn bó với ngôi trường này trong thời gian bao lâu, vì chỉ còn 2 tuần nữa là tôi sẽ tạm biệt ngôi trường thân yêu này rồi.
Bước vào trường, tôi rất bất ngờ khi nhìn thấy rất nhiều trái chò nâu đang rơi xuống, đầy ắp cả sân trường. Một khung cảnh thật đẹp. Tôi đã nhìn thấy hình ảnh này 11 năm trước, nó thật tuyêt đối với những người lần đầu tiên nhìn thấy chúng. Tôi vội nhặt thật nhiều, thật nhiều, nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác được làm chị khi lần đầu tôi gặp em trai của mình 11 năm về trước.
Lần thứ 2 tôi đặt chân lên Tp. HCM là lúc mẹ tôi sinh em bé. Em được sinh ra ở bệnh viện HV, nơi mà cách đây 10 năm tôi cũng được sinh ra. Ba chở tôi đến thăm mẹ và em trai, dì hai cũng ở đây để lo cho mẹ tôi. Đây là lần đầu tôi được đi thang máy, được ngắm nhìn thành phố. Khi đến nơi nhìn thấy đứ.a b.é nhỏ nhắn, lâu lâu nó lại cười. Em cười thật đẹp, nụ cười sung sướng của một đứ.a b.é khi bước vào cuộc sống mới, được gặp ba, mẹ và cả chị hai nữa. Lúc ấy dì hai của tôi trêu tôi rằng: "Có em trai rồi ba, mẹ sẽ cho con sống ở bụi rơm, để nhà cho em ở, sắp ra rìa rồi con". Tôi khóc rất nhiều phần vì giận dì, phần vì nhớ mẹ, nhớ em. Nhưng khi tôi quay lại nhìn thấy em đang cười với mình, nụ cười của đứ.a b.é mới ba ngày tuổ.i. Tôi nín khóc.
Từ đây mình đã có em, có em rồi thì phải biết thương em. Ra "bụi rơm" ở thì sao chứ, miễn là có em là được rồi. Lúc ấy ba nói rằng: "Ba có cái này muốn cho con xem, nín đi con". Tôi đi theo ba, đi mãi đến phía sau của bệnh viện. Một hình ảnh thật tuyệt trước mắt tôi, giống như cảnh thần tiên vậy. Mắt tôi đang nhìn thấy thật nhiều chiếc chong chóng đang bay từ trên trời xuống, nó xoay vòng rồi rơi xuống, rất nhiều, rất đẹp. Rồi ba nhìn tôi cười thật tươi, nhìn nụ cười ấy tôi chắc rằng mình sẽ không phải ra "bụi rơm" ở đâu.
- Ba ơi những chiếc chong chóng này gọi là gì vậy, sao nó từ trên trời rơi xuống?
- Con thấy nó như thế nào?
- Ba ơi con thấy nó giống những cánh hoa mà gió mang đến.
- Đây là cây chò nâu. Vừa nói ba vừa chỉ vào cái cây thật to cao, cao lắm.
- Còn đây là trái của cây đó đang rơi xuống. Con thấy không trái chò nâu có hai cánh giống như cánh chim vậy. Chính mẹ của nó cho nó đấy với hi vọng nó sẽ bay thật cao, thật xa, tìm cho mình một vùng đất thật tốt để này mầm và lớn lên cao, to giống như mẹ của nó vậy.
Nó gợi lại cho tôi nhớ về cảm giác của 11 năm về trước (Ảnh minh họa)
Đúng là những chiếc chong chóng rơi từ cây này, cây thiệt cao thiệt to, những chiếc chong chóng vẫn cứ xoay quanh nó rồi rơi xuống. Tôi nghĩ, chắc cây chò nâu sẽ nhớ con của nó lắm.
- Vậy chắc nó nhớ mẹ của mình lắm, mẹ của nó cũng sẽ nhớ nó nữa!
- Đó là quy luật, cây chò nâu này đã đứng ở đây rất lâu rồi, nó đã trưởng thành từ lúc còn là những hạt nhỏ như thế này, nó cũng đã từng được bay cao bay xa, vượt qua nhiều khó khăn để lớn thành một cây cao, to và nó cũng muốn con của nó được như vậy, phải bay thật cao, thật xa mới biết được thế giới này như thế nào, rộng lớn ra sao.
- Rồi nhỡ như nó gặp mưa, bão thì sao?
- Nó sẽ phải tự học cách để tồn tại, dù như thế nào đi nữa nó cũng đã có đôi cánh do mẹ nó cho rồi còn gì. Nó sẽ tự lớn lên, trở thành những cái cây to lớn rồi sau đó lại tiếp tục tạo ra những đứa con, những đứa con này sẽ có đôi cánh, sẽ bay cao và xa hơn nó nữa.
- Sau này con cũng sẽ bay như nó, con có cánh mà ba. Vừa nói tôi vừa vẫy đôi tay của mình.
- Trời tối rồi nhặt lẹ lên đi con.
Tôi cố gắn nhặt thật nhiều, thật nhiều, những trái chò nâu cứ lặng lẽ xoay vòng, rồi rơi xuống. Lần này những chiếc chong chóng sẽ bay cùng tôi. Khi ba dắt tôi đi, tôi vẫn quay lại nhìn những chiếc chong chóng biết bay. Tôi nói: Ba ơi con gọi nó là hoa gió nha!. Ba lại cười và nói: &'Ừ, gọi là hoa gió".
Đến bây giờ tôi đã 21 tuổ.i, em trai cũng đã lớn. Còn ba, mẹ thì mái tóc đã nhuốm màu theo những ngày tháng vất vả lo cho chị em tôi. Nhìn thấy những trái chò nâu trong sân trường, những cánh hoa của gió, tôi nhặt thật nhiều, thật nhiều. Cánh hoa của gió cứ bay xung quanh tôi. Hãy cùng tôi đến ngôi nhà ấm cúng của mình. Về Long An nhé những trái chò nâu biết bay.
Theo 24h
Tính... đàn bà Em buông một câu xanh rờn: "Ổng có tính đàn bà, chỉ giỏi việc nhà, đâu có làm được việc lớn, tớ tự quyết định được rồi". Hồi mới cưới, vợ chồng mình đã thỏa thuận, việc nhà cả hai sẽ cùng làm. Anh phụ trách việc lau nhà, giặt giũ. Tới bữa, em nấu cơm thì anh làm cá, em rửa chén...