Bị cả nhà chồng đuổi đi, con dâu bước lên bàn thờ lôi cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ ra rồi nói: “Thế là mẹ hết số hưởng rồi nhé”
“Thế là mẹ hết số hưởng rồi nhé. Đây là cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ, con định cho mẹ và bố để dưỡng già nhưng giờ mẹ đuổi con đi thì đành chịu thôi”.
Hôm Hưởng quyết định lấy Vân, cả nhà anh cứ nhao nhao lên phản đối. Đầu tiên là mẹ anh, bà gắt lên:
- Mày điên à? Lấy ai không lấy, lại lấy con bé mất cha mất mẹ, nghèo kiết xác ấy về làm vợ?
Em gái Hưởng nghe mẹ nói vậy cũng khuyên:
- Đúng đó anh. Nhà mình đâu đến nỗi nào, anh cần em giới thiệu cho bạn em nhiều đứa xinh mà gia đình có điều kiện lắm.
- Nhưng anh yêu cô ấy mà.
- Mày yêu thì có mài ra ăn được không?
Hưởng bực tức bỏ vào phòng. Anh mặc kệ, anh yêu Vân và anh thấy Vân là cô gái đầy nghị lực, anh phải lấy Vân cho bằng được, mặc kệ bố mẹ anh phải đối.
(Ảnh minh họa)
Thế là sau cùng cả nhà Hưởng cũng không thể ngăn cản được đám cưới. Mẹ Hưởng bó tay trước sự cứng đầu của con trai thì nghĩ ra cách khác. Kiểu gì bà cũng sẽ khiến cho Vân điêu đứng mà chạy khỏi nhà chứ chẳng cần đuổi.
Thế là chiến dịch hành hạ con dâu bắt đầu. Vân bảo cô đi làm thuê cho một shop quần áo, mẹ chồng cô bắt phải ở nhà để lo cơm nước, nội trợ. Báo hại Vân phải nghỉ việc, tiền lương của chồng thì mẹ chồng nắm hết nên Vân không có tiền, cả năm về làm dâu chẳng mua được cái quần cái áo mới nào. Đến mức có hôm khách vào chơi cứ tưởng cô là ô sin cho nhà Hưởng nên cứ sai nhiêt tình.
Video đang HOT
Hưởng đi làm xa, mọi việc ở nhà do mẹ anh quản hết, khi anh về nhà nghe vợ nói bị mẹ mình hành hạ thì anh không tin vì thấy mẹ và em gái đối xử với vợ không đến nỗi nào, bà còn bảo bà muốn giữ tiền lương của anh để vài năm nữa thêm tiền vào mua cho hai vợ chồng căn chung cư để cho hai vợ chồng ra ở riêng, khỏi phải ở chung vì biết Vân không thích nên khi nghe vợ nói vậy Hưởng nghĩ vợ nói dối. Anh động viên vợ nên làm hòa với mẹ, cố gắng nghe lời bà chút để được yên ổn.
Nhưng rồi Vân vẫn là cái gai trong mắt đối với mẹ chồng. Đợt đó, Hưởng đi công tác nước ngoài 3 tháng, nhưng rồi trong lần đi công tác đó, anh đã phải lòng một nữ đồng nghiệp. Từ đó, mọi việc đã thay đổi hoàn toàn. Từ chỗ bênh vợ, thương vợ, yêu vợ, Hưởng quay ra cáu gắt rồi chì chiết Vân. Thấy con trai với con dâu bất hòa, mẹ chồng Vân mừng rúm. Thế là cơ hội để nhổ cái gai trong mắt mình đã đến.
Hôm đó là ngày giỗ ông nội Hưởng. Anh vẫn tít mít với chuyến công tác bên nữ đồng nghiệp xinh đẹp nên không có mặt. Vân ở nhà từ sớm đã dậy chuẩn bị đồ cúng. Nhưng đến tối, khi xong xuôi mọi việc và khách khứa đã về hết, mẹ Hưởng mới gọi con dâu đến nơi rồi nói:
- Hôm nay cô làm gì mà lơ đễnh đến mức không mua giấy hóa vàng thế hả? Làm tôi bị cả họ chửi vào mặt như tát nước.
- Ơ mẹ ơi, hôm qua chính mẹ bảo để mẹ mua nên con mới không lấy ạ.
- Cô còn cãi chày cãi cối à? Tôi bảo khi nào? Thứ con dâu hư hỏng như cô còn dám bất kính với tổ tiên, ông bà thế thì có đáng sống trong căn nhà này không?
- Con đâu cố ý, chính mẹ bảo mà…
Mẹ chồng Vân cầm luôn tô canh đang ăn dở hất vào mặt cô, cùng với cô em gái hét lên:
- Cút, đồ con dâu mất dạy.
Vân lấy tay lau hết canh trên mặt rồi bảo:
- Mẹ đuổi thì con xin đi, nhưng cho con 2 phút.
Nói rồi Vân đủng đỉnh đến chỗ bàn thờ, lật cây đèn lên rồi lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm màu xanh. Chỗ này là nơi cô thường xuyên quét dọn chứ cả nhà chồng cô chả ai đụng đến. Lấy xong, Vân giơ lên, mẹ chồng cô hơi ngạc nhiên khi thấy đó là một cuốn sổ tiết kiệm.
- Thế là mẹ hết số hưởng rồi nhé. Đây là cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ, con định cho mẹ và bố để dưỡng già nhưng giờ mẹ đuổi con đi thì đành chịu thôi.
(Ảnh minh họa)
- Cô điêu vừa thôi, cô làm gì có tiền.
- À, con không có tiền, con chỉ có 3 cửa hàng kinh doanh quần áo và mỹ phẩm thôi. Mấy tháng nay cứ để cho nhân viên làm hết nên doanh thu bị giảm. Cứ ngỡ lấy được ông chồng biết thương yêu vợ nhưng giờ anh ta cũng chẳng ra gì nên thôi, con xin đi cho rảnh nợ.
Nói rồi Vân vào lấy vali quần áo rồi ngẩng cao đầu bước đi. Cả mẹ chồng cô và cô em gái chồng cứ đứng chết sững ở đó mà không nói được một câu nào. Có lẽ họ quá sốc khi thấy cô con dâu nghèo kiết xác của mình đang bước ra khỏi nhà với cuốn sổ tiết kiệm 3 tỷ.
Theo Ngoisao
Nhìn cuốn sổ tiết kiệm mẹ chồng đưa, đứng hình không thốt nên lời
Hoa nhìn quyển sổ tiết kiệm mà bĩu môi nghĩ thầm, chắc có nổi chục triệu không đây. Nhưng khi Quý mở quyển sổ ra, thì mắt cô hoa lên, sững sờ không thốt nên lời.
Ngay từ lúc về ra mắt nhà Quý, Hoa đã không có mấy cảm tình với ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ và người mẹ mưu sinh bằng nghề trồng rau đem bán của anh. Nhưng Hoa nghĩ, cô lấy Quý chứ không lấy mẹ anh, hơn nữa cưới về thì 1, 2 năm cô cũng sẽ đòi Quý ra ở riêng, chả chung đụng lâu với mẹ chồng đâu mà lo.
Ngày cưới, đúng như Hoa dự đoán, mẹ Quý tặng con dâu được đúng 1 chỉ vàng làm kỉ niệm. Phòng tân hôn bà sắm cho vợ chồng cô không quá rẻ tiền nhưng cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung. Còn lại chi phí lễ cưới cũng là Quý bỏ tiền ra.
Vẫn biết Quý đã đi làm nhiều năm, đám cưới tự lo cũng chẳng phải điều gì đáng nói nhưng trong lòng Hoa vẫn thấy khó chịu không yên. Có lẽ vì món hồi môn ít ỏi đến đáng thương kia, mà cũng có thể là vì cái nghề nghiệp chẳng lấy làm danh giá, và vẻ ngoài giản dị, quê mùa của mẹ chồng.
Mang cái tâm lí ấy về làm dâu, nếu như lúc trước Hoa còn e ngại Quý, thì giờ vì 'ván đã đóng thuyền', sự e ngại và kiêng dè của cô cũng giảm đi đáng kể. Hoa chỉ cần nhìn thấy mặt mẹ chồng đã cảm thấy không ưa, vì thế cô chọn cách tránh tiếp xúc hết mức có thể.
Hạn chế chuyện trò với bà, về nhà là cô ở lì trong phòng ngủ, ngày nghỉ thì ra ngoài đi chơi với bạn bè. Thái độ lạnh nhạt, xa cách thấy rõ. Có khi cả ngày mẹ chồng - nàng dâu nhà cô chả nói chuyện với nhau được mấy câu. Mà hễ cứ nhìn cái dáng gày gò, còng còng khắc khổ của bà là Hoa lại không thể có thái độ tốt được. Cô ăn nói cụt lủn, chỏng lỏn, có lúc còn có thái độ hỗn với mẹ chồng.
Có lần, Quý bắt gặp vợ mình to tiếng với mẹ, anh tức giận mắng vợ thì Hoa giận dỗi, đòi ra ở riêng. Cô nghĩ, ở chung thế này là đủ lắm rồi. Ít nữa có con ra, với kiểu cổ hủ lạc hậu và quê cả cục như mẹ chồng cô thì làm sao biết chăm cháu theo khoa học.
'Em nghĩ ở riêng bây giờ là một lối sống văn minh và hiện đại. Người già có khi không thích ở chung với lớp trẻ, mà bọn mình cũng có nhiều khác biệt dẫn tới khó dung hòa với các cụ. Mình sẽ vẫn thường xuyên về thăm bà mà, anh lo gì', Hoa thuyết phục chồng. Nhưng Quý không nghe. Bởi bố anh mất rồi, giờ còn mình mẹ anh, con cái không ở chung, nhỡ lúc ốm đau trái gió trở trời một mình bà xoay xở làm sao, chưa nói một mình bà lủi thủi chẳng ai bầu bạn.
Hoa vẫn khăng khăng với suy nghĩ 'hiện đại' của mình, cho rằng Quý lo bò trắng răng, toàn để ý mấy vấn đề hão huyền đâu đâu. Lời qua tiếng lại ngày càng gay gắt, đến khi mẹ chồng Hoa ở ngoài bước vào lên tiếng mới cắt ngang cuộc tranh cãi của 2 vợ chồng.
'Mẹ đồng ý cho 2 đứa ra riêng. Đừng tranh cãi nữa. Hoa nói cũng có lí đấy con ạ. Mẹ ở 1 mình cũng rất tốt, giờ mẹ còn khỏe, con đừng lo. Đừng vì chuyện riêng chuyện chung mà ảnh hưởng tình cảm vợ chồng', mẹ chồng Hoa nhẹ nhàng nói.
Mẹ đã mở lời nên Quý cũng không phản đối quá gay gắt nữa. Hoa mừng như vớ được vàng, sốt sắng đi tìm nhà thuê trọ. Tuy lương của cô với Quý cũng không phải cao, giá kể ở chung với mẹ chồng sẽ bớt được khoản tiền nhà, nhưng vài triệu sao so được với tự do thoải mái. Thôi chịu khó vất vả, vài năm dành dụm được tiền rồi vay mượn thêm thì mua một căn chung cư vừa vừa vậy.
Tối hôm ấy, mẹ chồng gọi 2 vợ chồng Hoa vào nói chuyện. Trước mặt Hoa, bà đưa cho Quý một quyển sổ tiết kiệm: 'Mẹ định để số tiền này cho 2 đứa làm vốn làm ăn, hoặc sau này gia đình mình có việc sẽ dùng tới. Nhưng giờ các con muốn ở riêng, thì cầm lấy mà mua nhà. An cư mới lạc nghiệp được'.
Hoa nhìn quyển sổ tiết kiệm mà bĩu môi nghĩ thầm, chắc có nổi chục triệu không đây. Nhưng khi Quý mở quyển sổ ra, thì mắt cô hoa lên, sững sờ không thốt nên lời. Trong ấy ghi số tiền gần 1 tỉ đồng - cả một gia tài lớn đối với những người làm công ăn lương như cô và Quý!
Cô lắp bắp mãi không thốt nên lời: 'Mẹ... mẹ...'. Bà cười xòa: 'Tiền mẹ dành dụm cả đời đấy. Đừng từ chối mà phụ lòng mẹ'. Lúc này nghe bà kể Hoa mới biết, thì ra mẹ chồng cô không làm ăn to tát gì, nhưng từ một khoản tiền nhỏ tích góp được ban đầu, bà mang đi góp vốn đầu tư với những người thân thiết tin tưởng. Rồi công việc làm ăn thành công, bà cũng được chia phần. Cứ thế, lâu dần bà đã có một số tiền vốn không nhỏ. Và giờ bà vẫn còn cổ phần ở vài chỗ, nơi vài chục, có nơi tới cả trăm triệu, đều sinh lời hàng năm.
Tới lúc này, Hoa mới nhận ra mình hoàn toàn hiểu sai về mẹ chồng rồi. Mẹ chồng cô không những là người có đầu óc làm ăn, mà bà còn hết mực vun vén cho gia đình, chẳng tiếc con cái điều gì. Có một người mẹ chồng như vậy, cô còn đòi hỏi gì nữa? Tại sao cô lại ngu ngốc tới mức có thái độ coi thường, khinh bỉ bà chỉ vì nhìn bà quê mùa và bà làm nghề trồng rau bán?
Lúc lên giường đi ngủ, Hoa ôm chặt chồng, nhỏ giọng thủ thỉ: 'Anh ơi, mình không ra riêng nữa nhé!'. Quý thở dài như trút được gánh nặng, đáp: 'Ừ'.
Theo Netnews
Giật mình trước con số trong sổ tiết kiệm của vợ, anh thay đổi và 'nên người' từ đó Nếu chị ỷ lại chồng làm ra tiền, không vì tự ái đàn bà, vì tương lai con cái, chưa chắc họ đã mua nổi căn nhà, chưa chắc anh tôi đã "nên người" như hôm nay. ảnh minh họa Anh chậm vợ, nên ba mẹ tôi rầu dữ. Rầu vì anh không biết giữ tiền, chưa hết tháng đã than hết tiền,...