Bị bố vợ đuổi khỏi nhà mấy lần vì chưa kịp rửa bát
Tôi thấy mình khá dại khi xây một gian nhà 100 triệu ngay cạnh nhà vợ, tiền này 2 vợ chồng lo, ăn vẫn ăn chung với nhà vợ.
Tôi 27 tuổi, sinh ra ở huyện, cách trung tâm thành phố 30km, đang làm IT cho một doanh nghiệp nước ngoài với mức lương 5 triệu. Trước lương tôi 7,5 triệu nhưng do một năm ra ngoài mở cửa hàng riêng làm ăn thất bại nên tôi lại đi làm thuê với mức lương 5 triệu đồng. Giờ tôi đi học thêm tiếng Nhật để nâng cao ngôn ngữ, tìm kiếm công ty Nhật như xưa. Vợ 24 tuổi, làm giáo viên tiểu học mức lương 3 triệu, mới chạy biên chế mất 160 triệu, còn nợ 90 triệu, hai bên nội ngoại không ai cho.
Ảnh minh họa
Nhà vợ ở một quận cách trung tâm thành phố 7km. Hôm qua trong bữa cơm vợ có nói tôi 2 câu: “Có trông con cũng không thành hồn” (con tôi 7 tháng tuổi). Lúc đó cả nhà đang ăn cơm, tôi ở chung với bố mẹ vợ và một cậu em vợ. Nghe vợ nói thế tôi nhịn cho xong. Câu tiếp theo vợ hét lên như kiểu ra lệnh: “Anh đi rửa bát đi”. Lúc đó tôi ức chế quá bảo: “Cứ để đấy tý nữa rửa”. Nếu không có bố mẹ vợ ở đó tôi sẽ mắng vợ ngay.
Sau đó bố vợ tôi đứng lên đập cả mâm cơm rồi nói bậy: “Không rửa được thì đập nó ra, ở được thì ở không ở được thì cút, thế giờ mày thích gì”. Bát hàng tối tôi vẫn rửa, trưa ăn ở công ty. Đây là lần thứ 3 bố vợ nói thế với tôi. Có hôm đi học thêm tiếng Nhật 9h tối vẫn thấy bát chất chồng ở đó, tôi ức chế quá có cãi lại một số câu nhưng tuyệt đối không chửi tục gì cả. Sau đó bố nói: “Mày có giỏi thì đi luôn đi, mang cả con mày theo”. Tôi bảo vợ: “Gọi ngay taxi cho con anh về quê với mẹ anh”. Vợ và mẹ vợ nói: “Mày đã khổ rồi đừng có mà bắt nó khổ nữa, nó còn bé biết gì đâu”. Tôi bảo: “Con trai của bố hay ăn chóng lớn, thi thoảng bố về thăm con nhé”. Sau đó tôi thu dọn quần áo, lấy xe máy phi thẳng về quê. Hôm nay đi làm tôi khá buồn, chẳng có tâm trạng làm việc, đêm qua mất ngủ nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Bố tôi trồng trọt ở quê, đã mất đúng ngày tôi cưới, mẹ là giáo viên dạy văn cấp hai đã về hưu. Bố vợ làm bảo vệ công ty sản xuất thùng container, mẹ vợ học hết lớp 2 nên không đi làm ở đâu được, gần Tết trồng hoa bán. Tôi không có ý so sánh, chỉ muốn tâm sự để mọi người tư vấn giúp cho hoàn cảnh gia đình tôi. Vợ chồng tôi đều học cùng trường đại học, bản thân không hề muốn ở rể chút nào. Có điều trong ngày cưới tôi bố lại qua đời nên không tổ chức được cho vợ một đám cưới linh đình, đúng nghĩa. Chỉ sau 49 ngày bố tôi thì nhà vợ tổ chức bên đó, nhà tôi chỉ có một số người sang đại diện thôi. Sau khi cưới xong, do nghĩ vợ thiệt thòi nên tôi quyết định ở rể cho vợ thoải mái, chứ giờ về quê sợ vợ không hợp. Nhà vợ ở ven phố cũng chẳng khá giả gì, chỉ đủ ăn. Nhà tôi ở quê cũng bình thường. Tôi thấy mình khá dại khi xây một gian nhà 100 triệu ngay cạnh nhà vợ, tiền này 2 vợ chồng lo, ăn vẫn ăn chung với nhà vợ.
Video đang HOT
Tôi đang ngồi viết lên những dòng tâm sự này, rất mong các anh chị, cô bác đi trước đưa ra giải pháp tốt nhất trong trường hợp này. Chân thành cảm ơn.
Theo Huy/ VnExpress
Không tưởng được cách giữ chồng quá đáng sợ và đầy xấu hổ của vợ tôi
Giữ chồng như thế này thì chết. Tôi chẳng vui vẻ gì khi được cô ấy giữ kiểu này đâu.
Tôi và vợ là bạn thân 2 năm rồi mới yêu và cưới. Vợ tôi bình thường rất hiền lành, tốt tính. Nhưng chẳng hiểu sao, cô ấy cứ bám lấy tôi như đỉa. Cưới vợ rồi, tôi gần như không còn thời gian dành cho bản thân nữa.
Tôi đi đâu cũng phải chở cô ấy theo. Thậm chí đi nhậu với toàn đàn ông lạ, cô ấy một hai cũng đòi theo. Tôi hỏi không sợ à, thì cô ấy nói có tôi nên cô ấy không sợ gì nữa hết. Thời gian đầu, tôi nghĩ đó là chuyện bình thường của các cặp vợ chồng son. Chừng vài tháng là chán, tự buông chồng ra thôi. Nhưng càng sống lâu, vợ tôi càng bám, giữ chồng chặt hơn mới chết chứ.
Một tuần, vợ cho tôi đi chơi 1 lần. Còn lần nào đột xuất, tôi phải năn nỉ, làm đủ kiểu để cô ấy gật đầu. Nhiều lần tôi chán, bỏ đi luôn thì thế nào cũng được một phen hết hồn. Khi thì cô ấy nhắn cả trăm cái tin trách móc, làm điện thoại tôi rung liên tục. Khi thì cô ấy nhá máy cách nhau vài ba phút.
Có lần, cô ấy còn tìm ra được quán tôi nhậu cùng bạn. Rồi tỉnh queo đi vào, ngồi bàn bên cạnh và gọi mấy chai bia. Bất đắc dĩ, tôi phải kéo cô ấy lại bàn mình. Bạn bè thấy thế cũng ái ngại. Còn tôi thì chán nản không để đâu cho hết. Mà mỗi lần cãi nhau, vợ toàn đem cái chết ra dọa, khiến tôi cũng sợ.
Bạn tôi vào chơi, mặt vợ tôi cứ nhăn nhúm như miếng giẻ chùi chân. (Ảnh minh họa)
Cũng mấy lần, tôi mời bạn bè về nhà ăn uống, làm vài lon. Nhưng hễ như thế là chúng tôi lại cãi nhau. Bạn tôi vào chơi, mặt vợ tôi cứ nhăn nhúm như miếng giẻ chùi chân. Đến một lời chào, cái gật đầu hay nụ cười xã giao cũng chẳng có. Cô ấy đi đi vào vào cứ như người vô hình. Nhìn mặt cô ấy, tôi muốn uống cũng uống không vào.
Vậy chứ vợ tôi còn chuyên đi nói xấu chồng với đồng nghiệp, người thân, hàng xóm. Nói chung, hễ ai hỏi hay khen tôi là cô ấy lại xổ ra một tràng. Nào là tôi xấu tính, ở bẩn, ích kỉ, ham ăn, hay nhậu nhẹt, ham bạn bè, nào là tôi tính đàn bà...
Đến cả chuyện tế nhị của vợ chồng, cô ấy cũng không ngần ngại kể cho mọi người biết. Nhưng lúc nào cũng là tôi yếu sinh lý, tôi chẳng quan tâm đến cảm xúc của vợ, tôi không có nhu cầu,... Không biết từ khi nào, tôi trở nên biến tướng xấu xí trong mắt những người xung quanh.
Tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi được vợ giữ thế này đâu. (Ảnh minh họa)
Mọi chuyện tôi không hề hay biết cho tới cuối tuần trước, công ty vợ tôi có tiệc, ai cũng dẫn theo vợ/chồng đi, nên tôi cũng đi cùng vợ. Đến nơi, tôi đã thấy lạ khi mấy cô đồng nghiệp vợ cứ nhìn mình chằm chằm. Rồi khi ngồi nói chuyện với một anh chồng bạn vợ, tôi mới tá hỏa.
Anh ấy khuyên tôi mua thuốc... uống để tăng cường sinh lý nếu không muốn bị vợ bỏ. Tôi ngẩn người ra, không hiểu gì thì anh ấy cười hà hà nói vợ anh ấy kể là vợ tôi hay than phiền chuyện tôi &'chưa đi đến chợ đã hết tiền'. Phải nói là lúc đó, tôi tức điên người, hai má đỏ hết lên. Anh bạn đó còn hỏi tôi xấu hổ hay sao mà đỏ mặt.
Hôm sau tôi còn bị một bà hàng xóm lớn tuổi chặn lại khi chạy bộ. Bà ấy nói tôi phải thoáng lên, phải thương và hiểu vợ. Bà ấy giảng một thôi một hồi về sự hy sinh của người phụ nữ, cụ thể là vợ tôi cho tôi nghe. Nhiêu đó thôi cũng đủ để tôi hiểu vợ đã phao tin gì về mình rồi.
Bố vợ còn gọi điện, bảo tôi phải thương vợ, nếu không thì đừng trách ông. Mà tôi cảm thấy mình có làm gì sai đâu.
Tôi hỏi vợ, cô ấy cười hì hì, nói làm thế để giữ chồng. Thấy tôi xấu tính, chẳng cô nào dám lại gần nữa. Đây là cách cô ấy học được do mấy chị em chia sẻ. Trời ạ, vợ tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Có ai có cách nào giúp tôi trị tật nói xấu làm mất mặt chồng thì chỉ tôi với? Tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi được vợ giữ thế này đâu.
Theo Afamily
Chồng bỏ vợ và 3 con để theo người tình khi đã thành danh Anh nói không còn tình cảm với em nữa, ly hôn đi. Em đành buông anh, một mình ôm 3 con. ảnh minh họa Thế là em ly hôn đã được 2 năm, thời gian qua vừa làm bố vừa làm mẹ, vừa đi làm và chăm sóc dạy dỗ 3 con. Nhiều lúc kiệt sức em đã suy nghĩ rất nhiều về...