Bị bố mẹ “bỏ quên”, may mà con có bà ngoại
Bố mẹ nó dạo này rất hay đi vắng nên nó phải ở nhà một mình. Bà ngoại thương nó bị nhốt trong nhà nên bà gác hết việc ở quê lên chơi với nó cho đỡ buồn, rồi chăm cho nó ăn uống lúc bố mẹ lơ là, bỏ quên nó.
Trước đây, bố mẹ nó mời mãi bà cũng chẳng buồn lên, vì bà nói “Không quen ở thành phố, nhà thì chật như cái mắt muỗi, suốt ngày đóng cửa im ỉm, chẳng được đi đến đâu, cũng chẳng được chơi với ai, bà không chịu được”.
Lần này, bố mẹ nó mua được cái nhà 3 tầng, mỗi tầng 52m2. Bà ngoại bảo may ra có việc cho bà làm, khỏi ngứa tay ngứa chân thì bà lên ở.
Ảnh minh họa
Chuyến này bố mẹ nó đi công tác xa vài ngày nên bà cấp tập lên trông nhà rồi trông nó luôn thể. Nó mừng lắm vì có bà chơi cùng thì sẽ vui suốt ngày. Chắc bà sẽ chiều, làm nhiều món ngon cho nó ăn nữa.
Thấy bà lên, nó nhảy chân sáo ra đón: “A bà, cháu chào bà”. Bà ngoại nở nụ cười hiền hậu rồi ôm nó thơm liên hồi lên đầu, lên má, lên mắt, lên cả tay chân nó. Nó choàng tay ôm cổ, đón những nụ hôn của bà mà “phê” hết cả người.
Bố mẹ đi rồi, nó kéo bà lại gần chỗ tivi, lấy điều khiển ra rủ rê: “Bà ơi, cháu mở tivi bà xem với cháu nhé!”. Nhưng bà gạt đi: “Ban ngày ai ngồi xem tivi bao giờ! Để tối cháu ạ. Dẫn bà đi xem các tầng của nhà cháu nhé”.
Video đang HOT
Cụt hứng nhưng nó vẫn phải nghe lời bà. Đi đến chỗ nào bà cũng bảo: “Chỗ này bẩn quá, không được”, “Mua về nhiều đồ làm gì để rác nhà”… Sau một hồi xem xét, bà bảo nó: “Cháu ngoan ngồi chơi để bà dọn nhà nhé!”. Thế là bà bắt tay vào lau nhà. Lau hết tầng 1 rồi bà lom khom lau cầu thang lên tầng 2, tầng 3.
Nhìn đồng hồ đã 12 rưỡi, bụng nó đói cồn cào. Nó gọi: “Bà ơi, cháu đói rồi, bà cho cháu ăn cơm đi”. Đã nghe tiếng bà ừ mà cả nửa tiếng sau mới thấy bà xuống bếp. Nó chơi trong phòng, vừa đói vừa tưởng tượng đến các món bà sắp làm cho ăn. Nó chắc mẩm vì sáng nay mẹ ra siêu thị mua đồ để đầy trong tủ, bà chỉ cần mở ra là sẽ làm được vô số món ngon.
Bà ngoại mở tủ ra nhìn nào thịt bò, nào cá hồi, lắc đầu thở dài: “Ôi sao chẳng có gì làm bữa thế này”. Cuối cùng bà chọn 1 miếng thịt lợn và mớ rau muống. Bà làm bữa chỉ 20 phút rồi gọi: “Bà cháu mình đi ăn cơm cho nóng nào. Cháu bà ăn nhiều chóng lớn bà cho về quê chơi nhá”.
Nó hồ hởi chạy ra nhưng sững lại ngay vì trên bàn ăn chỉ có 1 bát thịt kho và đĩa rau muống luộc. Nó nhăn mặt phụng phịu: “Bà làm bữa kiểu gì vậy, con không ăn thứ này đâu”. Bà ngoại chẳng chú ý đến thái độ của nó, vẫn vui vẻ: “Cơm nóng ăn với thịt kho là ngon nhất đấy con ạ. Ngày xưa bà mong được thế này mà không có đâu con”. Nó nể bà, miễn cưỡng ngồi vào mâm, định bụng ăn vài miếng cho có lệ. Thế mà chẳng biết do bữa nay ăn cơm muộn khiến nó đói quá hay là bà ngoại nấu cơm ngon nữa. Nó ăn vèo phát 2 bát cơm, rồi còn làm 1 bát nước rau muống bà dầm sấu chua. Ăn xong, nó ôm cái bụng tròn vo, tít mắt cười nịnh: “Bà ơi, sao mà ngon đến thế”.
Cứ vậy, sau 1 tuần, nó đã quên việc ngồi lì cả buổi sáng xem tivi. Nó cùng bà lau dọn nhà cửa, học ôn bài và còn ngủ được một giấc trưa trước khi bác xe ôm quen chở đi học. Bữa ăn của bà tuy ít món nhưng được nấu vừa miệng, vừa đủ, lúc nào 2 bà cháu cũng phải chia nhau đến miếng cuối cùng.
Buổi tối, sau khi ôn bài xong, nó và bà lại ôm nhau kể chuyện trường lớp, kể chuyện ở quê, nó êm đềm đi vào giấc ngủ.
Theo Dantri
Ngày đầu tiên đến xin việc sếp đã phải sốc trước sự đáp trả của tôi
Tôi không ngờ kiếm được đồng tiền cực khổ thế này. Một ngày tôi phải làm 12 tiếng, sáng đi từ lúc mặt trời chưa lên, chiều thì khi đường phố lên đèn tôi mới trở về.
Tốt nghiệp đại học loại khá tôi tự tin đi xin việc, ấy vậy mà đến công ty nào họ cũng lắc đầu với lí do tuyển đủ rồi hoặc không dùng đến bằng cấp của tôi.
Những ngày đầu đi kiếm việc hào hứng bao nhiêu thì sau 2 tháng rồi mà chưa kiếm được công việc nào phù hợp với mình khiến tôi bắt đầu chán nản. Tôi không thể sống dựa vào tiền trợ cấp của bố mẹ mãi được nên đành gác bằng đại học qua một bên để đi làm công nhân giầy da.
Tôi không ngờ kiếm được đồng tiền cực khổ thế này, một ngày tôi phải làm 12 tiếng, sáng đi từ lúc mặt trời chưa lên, chiều thì khi đường phố lên đèn tôi mới trở về phòng trọ.
Làm được 2 tháng tôi không đủ kiên nhẫn bám trụ với cái nghề mà mình không thích nên tiếp tục lấy hồ sơ ra đi xin việc. Lần này tôi thật may mắn, mới nộp hôm trước hôm sau đã có người gọi đến phỏng vấn.
(Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên tôi có được cơ hội tham gia phỏng vấn nên chuẩn bị rất chu đáo những câu hỏi về chuyên ngành mình đã học. Bước vào phòng tôi đoán được người ngồi trên chiếc ghế sang trọng kia là giám đốc của công ty nên tôi niềm nở chào và đưa hồ sơ cho ông ấy xem trước.
Vừa nhìn thấy tôi ông sếp tỏ vẻ rất hài lòng, đến nỗi ông ấy không cần xem hồ sơ của tôi mà gạt nó sang một bên. Ông ấy gọi tôi lại gần và hỏi thăm những câu ngoài lề như tôi đã có người yêu chưa, tôi mong muốn một người chồng như thế nào, tôi có thích tiền không...Tôi cứ nghĩ ông ấy là người biết quan tâm đến nhân viên nên mới hỏi về đời tư như vậy nên cứ hồn nhiên trả lời thật lòng.
Tôi đang tập trung trả lời tốt những câu hỏi của giám đốc thì bàn tay của ông ta tự nhiên đặt nên đùi tôi. Tôi cứ nghĩ ông ấy để nhầm nên không phản ứng gì, cho đến khi tay ông ta cứ bò dần lên tôi đã hiểu rõ bản chất của con người mình đang đối diện.
Tay chân tôi run lên, tim tôi đập thình thịch chưa biết phải làm sao với ông sếp hư hỏng này. Dù tôi rất mong muốn có được công việc này nhưng tôi không bao giờ chấp nhận đánh đổi nhân cách của mình lấy công việc. Thấy ông ta không có ý định dừng lại tôi liền đứng bật dậy cầm bộ hồ sơ và tát cho lão dê già một cái rồi nói thẳng:
- Ông đừng tưởng bở, tôi thà làm công nhân còn hơn là đồ chơi cho kẻ khác.
Ngày đầu tiên đến xin việc sếp đã phải sốc trước sự đáp trả của tôi (Ảnh minh họa)
Bị đánh bất ngờ ông ta giận dữ ôm cái má đau không nói được gì. Tôi bước ra đến cửa thì ông ấy gọi giật lại và tỏ ý muốn nhận tôi vào làm. Ông bảo tôi rất thẳng tính ông đang cần một nhân viên quyết đoán như thế chứ không phải là một nhân viên sợ sệt cầu lợi. Thấy ông ta thay đổi thái độ đột ngột khiến tôi vừa mừng vừa lo nên chưa biết trả lời thế nào mà hẹn ông ta sẽ quay trở lại sau 1 tuần nữa.
Đúng 1 tuần sau tôi quay trở lại và được nhận vào làm ngay. Hiện nay tôi đã làm được nửa năm được sếp rất nể trọng ưu ái trong công việc và được mọi người rất quý mến. Tôi thấy thật may mắn nếu ngày đó vì sợ sệt mà tôi không dám quay trở lại công ty này chắc vẫn mãi là cô công nhân mà thôi.
Theo Ngoisao
Nửa đêm, tôi vác bụng bầu 5 tháng phi xe đến quán bar tìm chồng vì một tin nhắn lạ để rồi đau đớn ngã quỵ Thuốc gì cơ? Dân chơi gì cơ? Chồng tôi đó ư? Tôi nghe mà ngã quỵ đau đớn. Thật không ngờ bấy lâu nay anh lừa tôi. Tôi tốt nghiệp trường đại học chuyên ngành kinh tế và tìm được một công việc tuy lương không cao nhưng không đến mức quá vất vả. Sau khi đi làm một năm, tôi quen một...