Bị bắt quả tang, vợ tôi vẫn không bỏ được… nhân tình
Sau hai lần bị bắt quả tang, vợ tôi vẫn không bỏ được gã nhân tình đó. Họ lại để tôi bắt được lần nữa, cũng như hai lần trước cô ấy quỳ xuống va.n xi.n và mong tôi tha thứ vì hai đứa con còn nhỏ. Tôi chẳng nói nổi một lời, cảm giác tuyệ.t vọn.g quá.
Giờ đây nhìn em chăm sóc và thương yêu các con, tôi biết quyết định của mình là đúng đắn. Tôi và vợ yêu rồi lấy nhau tính đến thời điểm đó được gần 10 năm, chúng tôi có với nhau hai mặt con. Vợ đảm nhận trách nhiệm chăm lo các con và bố mẹ chồng; tôi mải mê kiế.m tiề.n nên thường xuyên đi công tác dài ngày, cũng vì lý do đó mà vợ tôi ngoạ.i tìn.h.
Ngày phát hiện vợ mình ngoạ.i tìn.h với chàng đồng nghiệp trẻ cùng công ty, tôi đa.u đớ.n vô cùng, lòng tin sụp đổ, bế tắc, tuyệ.t vọn.g. Tôi nói chuyện với vợ và cô ấy qu.ỳ lạ.y van xin mong tha thứ. Nhìn hai đứa nhỏ vô tội tôi chấp nhận tha thứ. Sau chuyện xảy ra, cô ấy chăm lo gia đình nhiều hơn như để chuộc lại lỗi lầm và tôi cũng dần quên mọi chuyện. Vậy mà cuộc đời không ai có thể ngờ, cô ấy vẫn lén lút đi lại với gã nhân tình đó. Lần này tôi bắt quả tang tại trận, hai người họ cùng quỳ xuống va.n xi.n. Họ hứa sẽ không gặp nhau nữa và cô ấy xin nghỉ làm. Tôi đau khổ đến cùng cực, bỏ nhà đi xa hai tuần để có thời gian suy nghĩ.
Ảnh minh họa.
Trong lúc tôi đi xa vô tình gặp lại em, người bạn gái cùng lớp yêu thầm tôi hồi cấp 3. Chúng tôi vui mừng vì sau bao nhiêu năm lại có duyên gặp mặt, nói chuyện, tâm sự hàn huyên về cuộc đời. Như cởi bỏ được nỗi lòng, tôi kể hết cho em nghe về cuộc sống tuyệ.t vọn.g của mình. Em lắng nghe và chia sẻ, tôi thấy trong em sự thấu hiểu và đồng cảm. Hoá ra cuộc sống của em cũng không hạnh phúc. Em đã l.y hô.n và một mình nuôi cô con gái nhỏ. Có lẽ vì chúng tôi có chung hoàn cảnh và nỗi đau nên hai tâm hồn nhanh chóng quấn quýt.
Những ngày bên em tôi thấy bình yên. Sau chuyến đi tôi trở về nhà trong trạng thái rối bời, vẫn yêu vợ rất nhiều nhưng nỗi hận thù trong lòng giờ đây quá lớn. Tại sao người vợ mà tôi yêu thương bao năm nay lại phản bội chồng hết lần này đến lần khác. Một lần nữa vì hai đứa con và tình yêu của tôi dành cho vợ rất nhiều, tôi lại tha thứ. Vì thế tôi đã vô tình làm trái tim người con gái học cùng tan nát. Em không một lời oán trách mà chỉ nói một điều: Nếu anh không hạnh phúc, em vẫn ở đây chờ anh.
Chúng tôi vẫn liên lạc và em lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc tôi nhưng sao trái tim tôi vẫn chỉ có vợ. Ông trời như trêu chọc tôi vậy, vợ tôi vẫn không bỏ được gã nhân tình đó. Họ lại để tôi bắt quả tang, cũng như hai lần trước cô ấy quỳ xuống va.n xi.n và mong tôi tha thứ vì hai đứa con nhỏ. Lần này tôi chẳng nói nổi một lời, chỉ thấy cảm giác tuyệ.t vọn.g. Thời gian đó vì em lo tôi gục ngã mà dành hết thời gian chăm sóc tôi. Em nói chỉ cần được ở bên, chăm sóc anh em chấp nhận tất cả.
Tôi và vợ chẳng thể nào hàn gắn vì biết có tha thứ cô ấy vẫn tiếp tục, trái tim cô ấy từ lâu đã không còn có tôi. Chúng tôi quyết định l.y hô.n và tôi mở lòng mình, đón nhận tình cảm của em. Một năm sau chúng tôi về sống chung. Mỗi ngày em ở nhà lo cơm nước, chăm sóc con cái và bố mẹ tôi. Em coi hai đứa con tôi như con ruột, chăm lo từng bữa ăn cho thằng nhỏ và lo học hành cho hai đứa con gái. Bố mẹ tôi bệnh một tay em lo lắng hết. Nhìn em tất tả lo mọi việc trong nhà mà vẫn vui vẻ không một lời kêu ca phàn nàn. Nhiều lúc thương em, tôi định nói mà em chặn lại ngay. Em bảo yêu tôi, dù có vất vả đến đâu miễn được bên tôi là em hạnh phúc, chỉ cần tôi yêu em là đủ rồi. Em đã bên tôi và chăm sóc gia đình lớn này năm năm rồi, chưa một lời than vãn. Tôi biết quyết định chia tay vợ cũ là đúng đắn.
Theo Phunutoday
Cuộc sống của những đứ.a tr.ẻ "sống thì nuôi, chế.t thì phải chịu"
Cuộc sống gần như tách biệt với thế giới bên ngoài nên những trò giải trí đối với những đứ.a tr.ẻ Đan Lai ở vùng lõi Vườn Quốc gia Pù Mát chỉ là ước mơ xa xỉ. Bởi vậy, đối với chúng, ngày Tết Thiếu nhi cũng chỉ như những ngày bình thường khác mà thôi.
Video đang HOT
Những đứ.a tr.ẻ Đan Lai èo uột vì nghèo đói và hủ tục.
Nhắc đến Đan Lai người ta nghĩ ngay đến đói nghèo, lạc hậu, tảo hôn và nhiều hủ tục khác. Đai Lai là một tộc người sinh sống ở vùng lõi Vườn Quốc gia Pù Mát, tập trung chủ yếu bên cạnh dòng sông Giăng (xã Môn Sơn, Con Cuông, Nghệ An). Người Đan Lai còn được biết đến là tộc người "ngủ ngồi" bởi cách hình thành dòng tộc hết sức khốn khó và đau thương của họ.
Sống ở vùng lõi Vườn Quốc gia Pù Mát, sống giữa thiên nhiên giàu có và hào phóng nhưng người Đan Lai vẫn nghèo. Cái nghèo, cái đói cứ như sợi dây vô hình, nối từ thế hệ này qua thế hệ khác. Và người chịu tác động mạnh mẽ nhất bởi cái nghèo vẫn là những đứ.a tr.ẻ vừa sinh ra đã phải chịu thử thách qua dòng nước Khe Khặng dù bất kể mùa đông hay mùa hè. Thiếu kiến thức, thiếu thuố.c men nên người Đan Lai vẫn duy trì cách "phòng bệnh" không giống ai ấy chăng? Tôi vẫn còn ám ảnh bởi câu
trả lời của cụ La Thị Mếnh (83 tuổ.i, bản Khe Búng): "Đứ.a tr.ẻ Đan Lai nào sinh ra cũng phải nhúng xuống nước lạnh. Đứa nào sống thì nuôi, chế.t thì phải chịu".
Quần áo, giày dép đối với các cháu đôi khi là những thứ xa lạ.
Vượt qua hàng chục cây số đường đèo dốc, lội qua 5 khe suối, chúng tôi mới vào được bản Khe Búng - nơi tận cùng của người Đan Lai ở Môn Sơn. Dù bao bọc trong hệ sinh thái xanh mướt của Khu dự trữ sinh quyển miền Tây Nghệ An nhưng thời tiết vẫn khá nắng nóng. Những đứ.a tr.ẻ Đan Lai lê la chơi đất ở trước nhà, thấy người lạ liền xô nhau chạy vào nhà rồi ngó đôi mắt to, đen láy nhìn ra cười khúc khích.
Món quà vặt của chúng đơn giản là những thứ quả dại trong rừng.
Mặt trời lên chói chang, nắng như đội lửa lên mái đầu khiến những vị khách như chúng tôi hoa hết cả mắt. Ấy vậy mà những đứ.a tr.ẻ Đan Lai vẫn đầu trần, thậm chí là trần truồng chạy nhảy dưới nắng. Chơi chán, chúng kéo nhau nhảy ùm xuống khe vùng vẫy. Liệu có phải được thử thách với thiên nhiên khắc nghiệt ngay từ khi mới lọt lòng mà dường chẳng có gì có thể quật ngã chúng?
Trẻ con ở Đan Lai có lẽ chẳng lạ gì những đoàn khách vẫn đến bất chợt như thế này nữa. Cứ đều đặn mỗi năm, hết các đoàn công tác của huyện, của tỉnh lại có dăm ba đoàn từ thiện từ dưới Tp Vinh lên. Lần nào đến, trên vai các vị khách cũng đầy quần áo, bánh kẹo và sách vở.
... hay chỉ là gói xúp mì tôm.
Sách vở không thiếu, đi học hoàn toàn miễn phí, ở bản có hẳn điểm trường khang trang ấy vậy nhưng cái sự học ở nơi tận cùng con sông Giăng này chẳng hề "xuôi chèo mát mái". Rất nhiều trẻ con Đan Lai chỉ học đến hết lớp 5 rồi nghỉ. Muốn học lên cao phải ra trung tâm xã cách đó đến non 30 cây số đường đèo dốc, đi bộ cũng mất cả ngày đường. Mà chúng đi học rồi, ai ở nhà trông đàn em trứng gà trứng vịt? Bởi vậy con chữ nhọc nhằn có được lại trôi tuột xuống dòng Khe Khặng, còn chúng lại rơi vào cảnh tái mù chữ.
Đẻ dày, đẻ nhiều khiến những đứ.a tr.ẻ Đan Lai không đủ cơm ăn, áo mặc. Trong ảnh là 5 trong 6 đứa con của bà mẹ 29 tuổ.i La Thị N.
Căn nhà của bà mẹ trẻ La Thị N. (điểm lẻ bản Cồn) nằm sát đường đi. N. nằm trên giường, ngó mắt qua cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì. Dưới đất, hai đứ.a tr.ẻ lê la chơi với nhau. N. năm nay 29 tuổ.i nhưng có tận 6 đứa con, đứa nọ cách đứa kia nửa cái đầu. Giữa mùa hè, con của N. đứa thì chẳng có quần mà mặc, đứa thì mặc cái áo cổ lọ nhìn đến phát sốt nhưng điểm giống nhau là đứa nào cũng đen cháy, khuôn mặt lem luốc nhìn đến tội.
Còn đây là 3 đứa con của bà mẹ 18 tuổ.i La Thị T.
Hỏi N. sao đẻ nhiều thế, cô chỉ cười. Hỏi con học lớp mấy rồi, N. trả lời "Nả biết" (không biết - PV). Như bao nhiêu phụ nữ Đan Lai khác, N. chỉ việc lấy chồng rồi đẻ, nuôi con, hết đứa này đến đứa khác còn gánh vác kinh tế là chuyện của chồng. Bởi vậy nhà N. chưa năm nào thoát khỏi cảnh thiếu đói. Và tất nhiên, những đứa con của N.cũng chẳng biết đến bữa ăn no, biết đến quần áo đẹp.
Tôi nhớ những lời tâm sự buồn rầu của La Thị L. (SN 1998, bản Khe Búng). L. lấy chồng năm 14 tuổ.i. 15 tuổ.i sinh con gái đầu lòng, hiện giờ chuẩn bị sinh đứa thứ 2. 6 tháng tuổ.i, con của L. đã biết ăn dặm nhưng thức ăn dặm của nó là sắn luộc. L. cứ bóp vụn mẩu sắn ra đút vào miệng con, đứ.a b.é cứ lừa đi lừa lại thứ thức ăn ấy trong miệng rồi nuốt vào dạ dày và cứ thế lớn lên.
Tách biệt với thế giới bên ngoài nên trò chơi duy nhất của những đứ.a tr.ẻ Đan Lai là trông em giúp mẹ.
"Bé có được uống sữa không?" - tôi hỏi, L. cười buồn "không chị ạ". Mới nhỏ xíu thế mà cho ăn sắn, không sợ nó say à? - "Không can chi mô. Nó ăn từ hồi bé mà. Bố mẹ ăn được thì nó ăn được thôi". Cái triết lý "bố mẹ ăn được thì con ăn được" khiến con gái của L. và rất nhiều đứ.a tr.ẻ Đan Lai mà tôi gặp đều "bụng ỏng đít beo" duy chỉ có đôi mắt - đôi mắt ám ảnh những ai từng đặt chân đến đây - đôi mắt đen thăm thẳm với hàng mi dài rợp, ngơ ngác và lạ lẫm với tất cả những thứ từ bên ngoài vào.
Những đứ.a tr.ẻ Đan Lai lớn lên bằng sắn hoặc cháo trắng.
Khi các sự ăn còn chưa đủ thì vui chơi là từ quá xa xỉ với những đứ.a tr.ẻ Đan Lai. Trò chơi duy nhất của chúng có lẽ là trông em giúp mẹ. Cả anh lẫn em lê la trên nền đất, cào vào đống đất mủn tung tóe rồi cười như nắc nẻ. Thỉnh thoảng bố mẹ cũng mua cho ít cái kẹo, thứ kẹo lạ mắt mà dưới xuôi tôi không thấy bao giờ nhưng ngọt lừ đường hóa học. Cũng chẳng sao, có lẽ chúng chỉ cần cái vị ngọt để đán.h lừa cảm giác và sung sướng với thứ quà hiếm hoi mới có ấy.
Điểm trường tiểu học được xây dựng ngay trong bản nhưng sự học của trẻ con Đan Lai vẫn đang hết sức nan giải và nguy cơ tái mù cao.
Thỉnh thoảng những ngày Tết thiếu nhi hay Tết Trung thu, một vài đoàn tình nguyện vượt đèo, vượt khe "cõng" quà vào cho tr.ẻ e.m Đan Lai. Hôm đó, chúng sẽ được thưởng thức những chiếc kẹo thơm ngon hơn những thứ bố mẹ hiếm hoi mới mua cho ở quán tạp hóa đầu bản hay những thứ đồ chơi xinh xinh biết phát ra nhạc. Tiệc tan, khách về, kẹo cũng hết, những đứ.a tr.ẻ Đan Lai lại trở về với sự trầm mặc của núi rừng, của thiếu thốn và nghèo đói.
Nụ cười vô tư của một đứ.a tr.ẻ Đan Lai dù em thậm chí không có áo để mặc.
Rời nơi ở của người Đan Lai, thấy thương sao những đôi mắt trẻ thơ trong veo ngơ ngác, những khuôn mặt lem luốc, những đứ.a tr.ẻ lũn cũn đen cháy và những cơ thể èo uột không có nổi quần áo để che chắn dù là đông hay hè...
Hoàng Lam
Theo Dantri
Nước Nga yên bình qua những bức ảnh đen trắng Nhiếp ảnh gia Misha Maslennikov mới đây đã chia sẻ những tấm ảnh đen trắng đầy ấn tượng ghi lại những khung cảnh yên bình và những câu chuyện cuộc đời con người tại xứ sở bạch dương. "Tôi đặt cuộc đời mình vào trong những bức ảnh. Đối với tôi, nhiếp ảnh là câu chuyện về những trải nghiệm nghệ thuật của...