Bị bạn trai ghen tuông với lăn.g m.ạ, tôi vẫn phải nhịn
Lúc cãi nhau anh chử.i thề với tôi rất nặng, xưng mày tao, bảo tôi biến đi, cút đi, thứ này thứ kia…
Tôi là người con gái không tốt, xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, năng động. Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu ai, cứ thấy thích thích rồi lại quen hết người này tới người khác, dần thành một thói quen khó bỏ. Quen người này nhưng tôi vẫn quen người khác, đôi khi quen 2-3 người một lúc nhưng chỉ gặp nhau, ăn uống, không có gì “bậy bạ” xảy ra. Rồi tôi gặp và yêu anh, thói quen cũ tôi vẫn đi chơi với người này người kia. Chúng tôi chia tay, đối với tôi cũng cảm giác buồn đôi chút, nhưng tự nghĩ rồi sẽ đâu vào đấy. Vậy mà không như thế, tôi khóc rất nhiều khi thiếu vắng anh. Rồi một người bạn đã giúp chúng tôi quay lại với nhau. Anh tha thứ, tôi tự nhủ mình sẽ yêu anh thật lòng.
Ảnh minh họa: JJ
Tôi hoạt bát, thẳng tính, lại rất thân thiện, thời gian còn đi học tôi rất ngỗ nghịch, toàn chơi với con trai, nên bạn thân là con trai cũng nhiều. Giờ anh cấm tôi không được tiếp xúc với con trai dù là bạn thân từ lúc nào không cần biết. Tôi rất khó chịu và thực sự cảm thấy đó là một sự gò bó lớn. Dù tôi có như thế nào, bạn trai cũ vẫn tìm đến tôi để nói chuyện tâm sự như một người bạn thân. Đối với mọi người tôi là con người hòa đồng, chưa bao giờ để một ai phải giận hoặc thù hằn điều gì. Anh nói tôi phải biết suy nghĩ cho anh, đừng quá vì bạn bè. Tôi khép mình lại vì sợ anh buồn, lén lút liên lạc với bạn bè, tôi có yahoo riêng, số điện thoại riêng nhưng tất cả chỉ là để liên lạc với bạn bè, không có muc đích gì khác.
Anh không như tôi nghĩ, ghen tuông một cách vô lý mà tôi còn không thể nào giải thích nổi. Cứ lần này tới lần khác, mỗi lần cãi nhau không biết vì lý do gì anh cũng nói chia tay. Từ lúc đó tôi đã không còn là một con người hoạt bát nữa, cũng chưa bao giờ trách anh. Những người bạn cũ tìm đến tôi, họp lớp tôi là một thành viên không thể thiếu, tôi xin anh cho đi. Anh hỏi hết lần này tới lần khác cuối cùng lộ ra tôi có yahoo và số điện thoại riêng. Anh chia tay, nói tôi lừa dối. Tôi khóc rất nhiều, cố giải thích nhưng anh cũng không hiểu.
Video đang HOT
Sắp tới sinh nhật anh, tôi tặng bánh tự làm, cố giải thích thêm, anh tha thứ và nói không muốn tôi dính dáng gì đến những người bạn đó nữa. Năm thứ hai quen nhau, cũng vô cùng sóng gió. Tính anh vô cùng kỳ cục, nằm mơ không tốt về tôi anh cũng khó chịu, cộc cằn khi gặp tôi. Tôi ăn mặc cũng phải theo ý anh, ở nhà làm gì cũng phải nhắn tin báo cáo: tắm, ăn, đi toilet, đi ra ngoài mua gì… Đôi lúc ra ngoài mua đồ lâu một tí anh cũng bảo tôi nói dối.
Một người bạn thân đi du học, tôi trốn anh để đi ăn tiệc chia tay. Mọi chuyện diễn ra êm xuôi, đến khi một người bạn vô tình up những tấm ảnh đó lên trang Facebook cách sinh nhật anh hai ngày, và chúng tôi chia tay. Tôi giải thích, thậm chí những người bạn cũng lên tiếng, nhưng anh chử.i bới tôi thậm tệ bằng những ngôn từ không thể tưởng tượng được. Vì yêu anh tôi bỏ ngoài tai lời mọi người nói, năn nỉ va.n xi.n anh. Một tháng sau, anh tha thứ và bắt tôi hứa.
Kể từ đó, tôi biến mất trong mắt mọi người, không bạn bè, chỉ có anh, đôi lúc tôi nghĩ mình đã quá ích kỷ cho bản thân và mệt mỏi khi anh như vậy. Tôi cũng muốn anh hiểu tôi yêu anh rất nhiều và cố gắng vì anh. Tôi học nấu ăn, làm bánh, học ăn nói nhẹ nhàng hơn, học thành một người như anh muốn, thời gian khiến thôi thay đổi thành một người khác, nhưng tôi cũng chỉ là một người con gái bình thường, cũng biết đau buồn và tổn thương với những gì anh làm.
Lúc cãi nhau anh chử.i thề với tôi rất nặng, xưng mày tao, bảo tôi biến đi, cút đi, thứ này thứ kia. Tôi như chế.t lặng khi biết ngoài ra anh cũng có người con gái khác. Anh còn nói tôi là em của anh, rồi bạn thân nhà nghèo anh hay giúp đỡ. Anh cũng liên lạc nhắn tin rất tình cảm với những người cũ, tôi không dám nói gì vì cứ nghĩ tới những lần lầm lỡ trước của mình. Tôi lặng lẽ khóc, đến giờ có lẽ đã 3 năm, trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau nhưng anh chưa hề thay đổi tính cách. Anh vẫn chử.i thề mỗi khi tức giận, đôi lúc giận vô cớ rồi chử.i bới. Thậm chí anh sai tôi mà tôi không làm hay chưa kịp làm anh cũng chử.i.
Anh là đàn ông mà mỗi khi cãi nhau tôi gọi không bao giờ bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Lúc nào cũng nói tôi sống tệ, sống thất đức với anh, cãi anh, trong khi anh sống tốt với tôi như vậy, dù tôi góp ý thế nào cũng không thấy gì khác. Có lẽ trong mắt anh tôi chưa bao giờ tốt hơn, lúc nào cũng là “cái loại gì đó”. Đôi khi tôi thấy sợ những cái ôm, những câu nói “Anh yêu em “, những lúc anh nói tin tôi…
Tôi yêu anh rất nhiều nhưng anh luôn nói: “Tôi thất vọng về cô. Cô sống tệ”. Rất mong mọi người góp ý. Có phải tôi đã làm sai với anh quá nhiều? Tôi là con người quá tệ? Tôi phải làm sao đây? Chân thành cảm ơn mọi người.
Theo VNE
Bị chồng dội nước sôi vào người vì nghi ngoạ.i tìn.h
Người ta lấy chồng thì sung sướng, còn tôi lấy chồng thì như bể khổ suốt ngày bị chồng hàn.h h.ạ, chử.i bới, thậm chí còn dội cả nồi nước sôi vào người chỉ vì ghen tuông mù quáng.
ảnh minh họa
Chúng tôi yêu nhau từ khi 2 đứa còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học, trong suốt thời gian tìm hiểu anh rất cưng chiều và quan tâm đến tôi, đi đâu anh cũng không rời tôi nửa bước. Bạn bè ai cũng khen tôi yêu được người tốt như anh và tôi cũng rất tự hào vì điều đó.
Sau khi ra trường được sự đồng ý của hai bên gia đình, chúng tôi chính thức tổ chức lễ cưới. Tôi rất hạnh phúc khi lấy được người đàn ông thương yêu mình hết mực và có trách nhiệm với gia đình hai bên. Cuộc sống của chúng tôi rất êm đềm.
Hai năm sau tôi sinh con, cũng từ đây tôi nhận thấy tính tình của anh có phần thay đổi. Mỗi khi anh nóng và không hài lòng điều gì ở vợ là lại dùng những lời lẽ rất nặng nề để mắng tôi. Có lần anh còn đán.h tôi vì không nghe theo sự sắp đặt của anh. Tôi nghĩ, chắc vì sau khi sinh con thì vợ chồng có thêm niềm vui vì suốt ngày có tiếng bi bô của con trẻ, nhưng theo đó đồng thời cũng phát sinh thêm nhiều việc không tên cộng với công việc ở cơ quan nên anh có phần khó tính hơn.
Nghĩ vậy nên tôi luôn nhẫn nhịn và cố gắng tạo không khí vui vẻ trong gia đình tránh căng thẳng nhưng càng ngày anh tính khí anh càng khó chịu. Nhiều lúc tức giận anh thường dùng nhưng lời lẽ cay nghiệt để nói với tôi. Dần dần cảm thấy hoang mang và sợ hãi khi sống với anh. Anh hoàn toàn thay đổi so với thời kỳ còn yêu tôi mà tôi không hiểu vì lý do gì.
Tôi biết anh là người có học thức, hiếu thảo với cha mẹ, thương con nhưng trong đầu tôi lại nghĩ không biết tính tình anh ngày càng thay đổi như vậy thì liệu cuộc hôn nhân của chúng tôi có được lâu bền? Mà bản thân tôi là con gái sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn.
Tuy lấy nhau mới được 6 năm nhưng tôi cũng đã chịu nhiều đắng cay vì những lời nói nặng nề của anh, đôi khi là chử.i tục và thậm chí là nhưng trận đòn nhưng rồi tôi cũng bỏ qua vì thương anh và vì tình nghĩa vợ chồng nhưng hình như anh cố tính không nhận ra điều đó.
Vì vậy dần dần tôi cũng lạnh nhạt và ít quan tâm đến anh hơn, hàng ngày ngoài giờ đi làm về nhà thì tôi chỉ lấy con làm niềm vui và hai vợ chồng liên tục sống trong cảnh "chiến tranh lạnh". Tôi ngày càng mệt mỏi và suy sụp tinh thần.
Cũng vì tình cảm và thái độ của tôi đối với anh không còn được như trước, từ đó anh ta sinh ra nghi ngờ tôi ngoạ.i tìn.h, anh như phát điên, anh ta đay nghiến, dằn vặt tôi và đỉnh điểm là sau một lần cãi nhau anh ta đã thượng cẳng chân hạ cẳng với tôi. Không chỉ dừng lại ở đó sẵn có nồi nước vừa sôi trên bếp bắc xuống anh ta quay sang bưng nồi nước và dội cả vào tôi. Tôi tránh được và may mắn chỉ bị bỏng nhẹ ở phần chân.
Từ đó tôi sinh ra hận anh ta và nghĩ mình sẽ phải l.y hô.n càng sớm càng tốt. Nhưng tôi sợ con tôi còn bé nó sẽ thiếu thốn tình thương của người cha. Nhưng nếu không l.y hô.n thì tôi liệu có sống được bên cạnh người chồng như vậy? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Tâm thư của mẹ Ngày mẹ đi, trời mưa rả rích. Đôi mắt và cái nắm tay con bíu lấy áo mẹ ám ảnh mẹ mãi cho đến ngày mẹ chế.t. Mẹ đã dứt đôi tay nhỏ bé của con đang bám chặt lấy túi va li. Con đuổi theo khóc thét, nhòe nước mắt, cầu xin mẹ ở lại. Mẹ để con ở lại với bố....