Bị bạn trai ghen tuông với lăng mạ, tôi vẫn phải nhịn
Lúc cãi nhau anh chửi thề với tôi rất nặng, xưng mày tao, bảo tôi biến đi, cút đi, thứ này thứ kia…
Tôi là người con gái không tốt, xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, năng động. Tôi chưa bao giờ cảm thấy yêu ai, cứ thấy thích thích rồi lại quen hết người này tới người khác, dần thành một thói quen khó bỏ. Quen người này nhưng tôi vẫn quen người khác, đôi khi quen 2-3 người một lúc nhưng chỉ gặp nhau, ăn uống, không có gì “bậy bạ” xảy ra. Rồi tôi gặp và yêu anh, thói quen cũ tôi vẫn đi chơi với người này người kia. Chúng tôi chia tay, đối với tôi cũng cảm giác buồn đôi chút, nhưng tự nghĩ rồi sẽ đâu vào đấy. Vậy mà không như thế, tôi khóc rất nhiều khi thiếu vắng anh. Rồi một người bạn đã giúp chúng tôi quay lại với nhau. Anh tha thứ, tôi tự nhủ mình sẽ yêu anh thật lòng.
Ảnh minh họa: JJ
Tôi hoạt bát, thẳng tính, lại rất thân thiện, thời gian còn đi học tôi rất ngỗ nghịch, toàn chơi với con trai, nên bạn thân là con trai cũng nhiều. Giờ anh cấm tôi không được tiếp xúc với con trai dù là bạn thân từ lúc nào không cần biết. Tôi rất khó chịu và thực sự cảm thấy đó là một sự gò bó lớn. Dù tôi có như thế nào, bạn trai cũ vẫn tìm đến tôi để nói chuyện tâm sự như một người bạn thân. Đối với mọi người tôi là con người hòa đồng, chưa bao giờ để một ai phải giận hoặc thù hằn điều gì. Anh nói tôi phải biết suy nghĩ cho anh, đừng quá vì bạn bè. Tôi khép mình lại vì sợ anh buồn, lén lút liên lạc với bạn bè, tôi có yahoo riêng, số điện thoại riêng nhưng tất cả chỉ là để liên lạc với bạn bè, không có muc đích gì khác.
Anh không như tôi nghĩ, ghen tuông một cách vô lý mà tôi còn không thể nào giải thích nổi. Cứ lần này tới lần khác, mỗi lần cãi nhau không biết vì lý do gì anh cũng nói chia tay. Từ lúc đó tôi đã không còn là một con người hoạt bát nữa, cũng chưa bao giờ trách anh. Những người bạn cũ tìm đến tôi, họp lớp tôi là một thành viên không thể thiếu, tôi xin anh cho đi. Anh hỏi hết lần này tới lần khác cuối cùng lộ ra tôi có yahoo và số điện thoại riêng. Anh chia tay, nói tôi lừa dối. Tôi khóc rất nhiều, cố giải thích nhưng anh cũng không hiểu.
Sắp tới sinh nhật anh, tôi tặng bánh tự làm, cố giải thích thêm, anh tha thứ và nói không muốn tôi dính dáng gì đến những người bạn đó nữa. Năm thứ hai quen nhau, cũng vô cùng sóng gió. Tính anh vô cùng kỳ cục, nằm mơ không tốt về tôi anh cũng khó chịu, cộc cằn khi gặp tôi. Tôi ăn mặc cũng phải theo ý anh, ở nhà làm gì cũng phải nhắn tin báo cáo: tắm, ăn, đi toilet, đi ra ngoài mua gì… Đôi lúc ra ngoài mua đồ lâu một tí anh cũng bảo tôi nói dối.
Một người bạn thân đi du học, tôi trốn anh để đi ăn tiệc chia tay. Mọi chuyện diễn ra êm xuôi, đến khi một người bạn vô tình up những tấm ảnh đó lên trang Facebook cách sinh nhật anh hai ngày, và chúng tôi chia tay. Tôi giải thích, thậm chí những người bạn cũng lên tiếng, nhưng anh chửi bới tôi thậm tệ bằng những ngôn từ không thể tưởng tượng được. Vì yêu anh tôi bỏ ngoài tai lời mọi người nói, năn nỉ van xin anh. Một tháng sau, anh tha thứ và bắt tôi hứa.
Kể từ đó, tôi biến mất trong mắt mọi người, không bạn bè, chỉ có anh, đôi lúc tôi nghĩ mình đã quá ích kỷ cho bản thân và mệt mỏi khi anh như vậy. Tôi cũng muốn anh hiểu tôi yêu anh rất nhiều và cố gắng vì anh. Tôi học nấu ăn, làm bánh, học ăn nói nhẹ nhàng hơn, học thành một người như anh muốn, thời gian khiến thôi thay đổi thành một người khác, nhưng tôi cũng chỉ là một người con gái bình thường, cũng biết đau buồn và tổn thương với những gì anh làm.
Video đang HOT
Lúc cãi nhau anh chửi thề với tôi rất nặng, xưng mày tao, bảo tôi biến đi, cút đi, thứ này thứ kia. Tôi như chết lặng khi biết ngoài ra anh cũng có người con gái khác. Anh còn nói tôi là em của anh, rồi bạn thân nhà nghèo anh hay giúp đỡ. Anh cũng liên lạc nhắn tin rất tình cảm với những người cũ, tôi không dám nói gì vì cứ nghĩ tới những lần lầm lỡ trước của mình. Tôi lặng lẽ khóc, đến giờ có lẽ đã 3 năm, trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau nhưng anh chưa hề thay đổi tính cách. Anh vẫn chửi thề mỗi khi tức giận, đôi lúc giận vô cớ rồi chửi bới. Thậm chí anh sai tôi mà tôi không làm hay chưa kịp làm anh cũng chửi.
Anh là đàn ông mà mỗi khi cãi nhau tôi gọi không bao giờ bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Lúc nào cũng nói tôi sống tệ, sống thất đức với anh, cãi anh, trong khi anh sống tốt với tôi như vậy, dù tôi góp ý thế nào cũng không thấy gì khác. Có lẽ trong mắt anh tôi chưa bao giờ tốt hơn, lúc nào cũng là “cái loại gì đó”. Đôi khi tôi thấy sợ những cái ôm, những câu nói “Anh yêu em “, những lúc anh nói tin tôi…
Tôi yêu anh rất nhiều nhưng anh luôn nói: “Tôi thất vọng về cô. Cô sống tệ”. Rất mong mọi người góp ý. Có phải tôi đã làm sai với anh quá nhiều? Tôi là con người quá tệ? Tôi phải làm sao đây? Chân thành cảm ơn mọi người.
Theo VNE
Làm giám đốc, tôi vẫn bị cô vợ dữ dằn chửi bới
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết đơn từ chức giám đốc đặt trước bàn trang điểm của vợ. Thôi thì tài sản của gia đình vợ thì cô ấy cứ hưởng. Coi như tôi dại làm thằng làm thuê công cốc bao năm nay.
ảnh minh họa
Xin chào người đàn ông "Bị vợ đánh túi bụi giữa đường khi không chăm vợ ốm". Thưa anh Trần Anh và tất cả những người đàn ông lép vế trong gia đình, đàn ông thời nay đang là nạn nhân của bạo lực gia đình rồi.
Khi phụ nữ bị đàn ông tát nhẹ, họ la toáng lên kêu bị bạo hành. Còn lúc đàn ông bị dính chưởng thì chẳng dám ho he bởi sợ mất thể diện. Thôi thì kéo lại được cái là thể diện đàn ông còn cao hơn đàn bà.
Vì cái thể diện hão của người chồng trong gia đình mà anh Trần Anh phải chịu đựng bị vợ chửi rủa, đánh đòn. Ai còn dám mạnh mồm bảo đàn bà chân yếu tay mềm nhỉ? Cứ tức chí lên là họ sẵn sàng "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay" đấy chứ.
Nhưng thôi, tôi không dám lạm bàn quá nhiều về chuyện gia đình anh Trần Anh nữa. Bởi trông người lại nghĩ đến ta. Gia đình tôi cũng có sư tử cái hung dữ chẳng khác gì nhà anh Trần Anh cả.
Nói ra thì nhục, nhưng không nói thì búc xúc không chịu được. Tôi là giám đốc của một doanh nghiệp tư nhân làm ăn khá phát đạt. Công ty có được lời lãi như ngày hôm nay phần lớn do bàn tay tôi chèo lái giỏi.
Nhưng dù tôi có thể hiện tài năng bao nhiêu, đạo đức thế nào thì trong mắt gia đình nhà vợ, tôi mãi chỉ là thằng rể làm thuê, không hơn không kém.
Bố vợ tôi nắm toàn bộ tài chính trong công ty. Tôi muốn làm gì đều phải vợ hỏi ý kiến vợ rồi mới được bố vợ quyết. Nhiều lần các đối tác của công ty tôi đã bảo tôi là thằng giám đốc bám váy vợ.
Kết cục này do tôi cũng nhất thời nông nổi. Tôi đã có tấm bằng đại học loại giỏi về quản lý kinh tế. Trước đây đã có bốn công ty trải thảm mời mọc tôi về làm. Vậy mà tôi đã từ chối bởi dây dưa vào tí tình.
Hồi đó, chúng tôi sắp cưới nhau nên cô ấy thủ thỉ với tôi: "Đằng nào thì sắp tới chúng ta cũng cưới nhau. Anh về chung tay phụ giúp bố. Của vợ công chồng. Đến lúc tài sản cũng thuộc về hết vợ chồng mình ấy mà".
Thế là tôi lao đầu như điên vào làm chức giám đốc với đồng lương chỉ bằng nhân viên trong công ty của gia đình nhà vợ sắp cưới. Tôi mong công ty sau này làm ăn phát đạt sẽ được mức lương cao hơn. Tôi sẽ có tiền để phụ giúp bố mẹ ở quê nuôi hai em ăn học.
Ai dè, lợi nhuận của công ty mỗi tháng đều dồn về túi bố vợ tôi. Ông đã mua cho vợ chồng tôi căn nhà 4 tầng rộng rãi. Song tên trên bìa đỏ lại là của vợ chồng ông tặng riêng cho con gái. Tôi bị xếp vào hàng thằng ở trong nhà. Chán quá, tôi định bỏ ra làm ăn riêng.
Đúng lúc ấy vợ tôi lại mang bầu. Tôi đành phải gác lại kế hoạch của mình vì con cái. Song từ lúc ấy vợ tôi lại trái tính trở nết. Cô ấy hay bực tức, chửi bới chồng thậm tệ.
Có hôm cô ấy đã xông vào cuộc họp của công ty chỉ vì tôi tắt điện thoại. Vợ tôi quát thoát lên: "Anh lá cái thá gì mà dám không nghe điện thoại của tôi thế? Tôi mới là chủ trong công ty này. Anh chưa chăm lo xong cho vợ mà toàn xăm xoe việc vặt của công ty là thế nào?".
Trời ơi, một ngày tôi đã làm đủ thứ việc công ty, nhà lại có người giúp việc, mà vợ tôi cứ sai tôi những việc vặt như đi mua đồ ăn, sắm tã cho con... Vợ tôi đang đánh đồng việc chăm vợ với hầu hạ vợ.
Thôi thì trong nhà to nhỏ đóng cửa bảo nhau, tôi cũng thông cảm cho bà vợ bầu vậy. Nhưng đến lúc vợ tôi sinh con rồi, thói đàn bà của cô ấy còn dữ dằn hơn.
Có hôm tôi đưa đối tác nữ đi ăn tối rồi đi hát karaoke. Tất nhiên, không chỉ có mình tôi đi tiếp khách mà còn có cả 5-7 người trong công ty. Vợ tôi nghe tin từ đâu ôm con chạy đến nói mỉa nói móc tôi là: "Thấy gái là sáng mắt lên, đừng tưởng làm giám đốc là to". Tôi nhục mặt với đối tác nên đã ủy quyền cho phó giám đốc đứng ra tiếp khách.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết đơn từ chức đặt trước bàn trang điểm của vợ (Ảnh minh họa)
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định viết đơn từ chức đặt trước bàn trang điểm của vợ. Thôi thì tài sản của gia đình vợ thì cô ấy cứ hưởng. Coi như tôi dại làm thằng làm thuê công cốc bao năm nay.
Vợ tôi cũng không phải tay vừa. Cô ấy trợn mắt nói: "Đơn từ chức hả? Viết luôn đơn ly dị đi". Nói thật dù không bằng lòng về vấn đề kinh tế, song tôi vẫn là người đàn ông yêu vợ thương con. Tôi không muốn vợ chồng ly hồn vì tiền bạc, địa vị. Song vợ tôi lại quá cố chấp không chịu hiểu điều đó.
Tôi nên tiếp tục giữ chức giám đốc không tiền hay đành nhắm mắt dứt gánh với người vợ quá đáng này? Có liều thuốc nào hiệu nghiệm để chữa được bệnh coi thường chồng của vợ tôi chăng? Xin các anh chị em tư vấn giúp tôi.
Theo VNE
Bị chồng dội nước sôi vào người vì nghi ngoại tình Người ta lấy chồng thì sung sướng, còn tôi lấy chồng thì như bể khổ suốt ngày bị chồng hành hạ, chửi bới, thậm chí còn dội cả nồi nước sôi vào người chỉ vì ghen tuông mù quáng. ảnh minh họa Chúng tôi yêu nhau từ khi 2 đứa còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học, trong suốt thời gian...