Bị bạn trai đá không thương tiếc vì “Nhà nghèo, anh không lo được cho em”
Giờ ngồi đây viết lên những dòng tâm sự này có lẽ là lúc em đau hơn bao giờ hết. Em muốn tâm sự với mọi người để em có thể khóc và quên đi mọi chuyện.
Em và người yêu quen nhau tới ngày hôm nay là được hơn 6 tháng. Tuy thời gian không lâu nhưng em yêu anh rất nhiều. Anh nhỏ hơn em 1 tuổi. Chúng em quen nhau khi em chia tay người yêu trước được 5 tháng. Đau buồn và muốn quên đi tình yêu đó nên em đã chuyển nơi trọ để quên hết tất cả và em đã gặp anh.
Anh đẹp trai, vui tính, có đôi mắt rất đẹp và cũng vừa chia tay người yêu. Cứ mỗi tối, mỗi khi em buồn em lại đem guitar và ngồi ở trước hành lang đàn hát với mọi người. Anh vào khu trọ sau em nhưng nhờ những lần như vậy, em và anh thân nhau hơn. Ở bên anh,em có cảm giác bình yên lắm. Em tin anh và thường hay tâm sự với anh mọi chuyện, chuyện gia đình và cả chuyện tình đau khổ của mình.
Em biết anh có ý với em và em cũng có chút tình cảm với người con trai này nhưng cả 2 đều không nói ra. Tụi em cứ như vậy, cứ nói chuyện hằng ngày. Em đã cố lảng tránh để không yêu anh, em sợ phải yêu, rồi lại chia tay, rồi lại đau khổ, em sợ lắm.
Em không gặp mặt, không nói chuyện với anh, nhưng anh lại cứ tìm cách vào phòng để gặp mặt em, cố nói chuyện với em. Rồi 1 lần 2 đứa cùng nhau ra biển, em và anh nói chuyện. Anh ôm em, để em nằm yên trong lòng. Em trách anh, em đã khóc, tại sao lại để anh gặp em, tại sao lại làm em yêu anh? Anh nhìn em kéo em vào lòng và nói “Chị ơi! Làm người yêu của em nha!”.
Em vui lắm, nhưng cũng biết mình sẽ đối mặt với những khó khăn. Anh cũng đã nói với em về gia đình của anh. Gia đình anh nghèo lắm, từ nhỏ anh đã phải tự lập, phải xa gia đình, phải ở với cô để cô có thể nuôi anh ăn học. Anh đậu cao đẳng lại là 1 mối lo, lo không có tiền học, tiền trọ, đủ thứ tiền. Anh còn có 1 người anh sinh đôi nữa và cũng học chung trường.
Em thương anh lắm, thấy anh khổ em đã cố gắng giúp đỡ. Nhà em cũng khá giả và có điều kiện hơn nhà anh nhiều. Nhìn anh không có tiền ăn, em thương lắm, 2 anh em cùng ở chung 1 phòng mà mỗi tuần mẹ anh chỉ cho 100.000 đông. Có tuần không có, nhiều chỉ có 50.000 đông cho 2 anh em thì sao có thể sống nổi.
Thời gian đó tụi em đã rất hạnh phúc, em vui lắm. Em vui cười trở lại và không còn khóc nhiều nữa. 1 tháng ở bên nhau thì nghỉ Tết, em phải về quê, phải xa anh. Em buồn lắm. Ngày anh tiễn em lên tàu, em đã khóc va cố gắng tìm anh để thấy mặt anh lúc tàu chạy.
1 tháng nhớ nhung liên lạc với nhau bằng những tin nhắn và những cuộc gọi điện. Tết anh không đi chơi mà lo đi làm để Tết vào có tiền dẫn em đi chơi. Lúc em vào học trở lại, anh ra đón em, 2 đứa đã có những ngày hạnh phúc bên nhau. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như em tưởng.
Anh biết nhà mình nghèo nên đã xin đi làm. Em thì hàng ngày vẫn giúp anh, làm tất cả vì anh, em nấu cơm cho anh sang ăn cùng. Anh ngại khi em cứ giúp anh như vậy và bảo em là ghi nợ lại cho anh, sau này anh sẽ trả em. Nhưng số tiền càng ngày càng nhiều. Em là 1 con bé từ nhỏ đã được cưng chiều, ít đụng vào việc nhà. Nhưng vì anh, em đã xin đi làm thêm, để có tiền phụ giúp anh.
Em buồn vì mẹ anh không thích em. Một lần anh chở em về nhà để lấy đồ, em không vào và đứng ở ngoài em nghe mẹ anh to tiếng: “Mày xuống đó không lo học mà yêu đương cho lăm vao. Học không học mà vác 1 bụng bầu về đây là đừng có trách tao. Yêu chi cái con quỷ &’nẫu’ đó. Em chỉ biết trân người ra mà khóc.
Anh không lên tiếng bênh vực em mà chỉ quay xe ra cổng và bảo em lên xe. Trên đường về nha trọ anh xin lỗi em nhiều lắm. Em muốn chia tay nhưng anh khóc và xin em đừng bỏ anh. Em yêu anh nhiều nên lại bỏ qua và mong sau này mẹ anh sẽ có cái nhìn khác về em.
Video đang HOT
Nhưng tính anh còn con nít lắm, anh không chín chắn, hông thể hiểu được những nghĩ suy của em. Em không cho anh đi đá bóng, anh thích xăm mình em cũng không cho, anh hút thuốc em không cho hút, anh muốn tập tạ em cũng không muốn cho đi. Anh trách em tại sao lại không cho anh làm những gì anh thích.
Nhưng anh có biêt đâu, hút thuốc có hại cho sức khỏe của anh, xăm mình thì sau này về nhà em mẹ em thấy những hình xăm đó mẹ em sẽ nói gì? Anh muốn đi đá banh với bạn nêu thăng thì không chung tiền sân, chứ thua rồi thì tiền đâu ra mà chung? Đi tập tạ cũng cần tiền nữa, 1 mình em làm sao cố gắng có những khoản tiền đó, trong khi tiền ăn thì không đủ?
Anh nói em làm anh xa em, nhưng anh không chịu hiểu cho em. Em đã nói chia tay nhiều lần, nhưng vì thương anh em lại bắt chuyện với anh vì em sợ không ai chăm sóc cho anh. Em biết anh tự ti về hoàn cảnh gia đình, em đã cố gắng đã làm tất cả để anh không thấy khoảng cách giữa giàu và nghèo.
Một lần đi chơi em đã cáu và nói câu làm anh tổn thương. Nhưng em không cố ý, chỉ là thời gian qua em chịu nhiều áp lực học hành và tiền bạc, em không hiểu sao em lại buộc miệng nói ra câu đó. Em bảo anh: “Không có tiền mà còn đòi mua”.
Anh nói đừng nghĩ anh lệ thuộc vào em mà em lớn giọng với anh. Thằng đàn ông nào cũng có sĩ diện của nó, anh đã chửi tục. Em biết em sai nhưng sao anh không 1 lần hiểu cho em, lúc nào cũng chỉ biết trách em.
Và giờ anh nói lời chia tay em vơi ly do: “Minh chia tay đi. Nha ngheo, anh không thể lo cho em được. Mong em sẽ tìm được 1 người khác xứng đáng hơn anh”. Thấy anh nói vậy, em cũng chấp nhận chia tay.
Mấy ngày qua hai đưa không nhắn tin gọi điện cho nhau khiên em nhớ anh quặn lòng. Đêm xuống em lại khóc nhiều và em cũng biết anh cũng khóc như em vậy. Em không hiểu, anh noi chia tay em như vậy vì anh thương em, lo lắng cho em hay là vì anh bất tài?
Du biết 1 phần là lỗi do em, nhưng em cung nghi, thà yêu 1 chàng trai dù nghèo nhưng có nghị lực và biết chịu trách nhiệm vơi những gì họ làm, còn hơn là yêu 1 người muốn chia tay người yêu vì “nhà anh nghèo” phải không các chị.
Theo Afamily
"Lẽ nào anh không nhục khi tôi ngoại tình?"
Trang ghét cái sự hiền lành quá mức của chồng, ngay cả khi cô ngoại tình anh cũng vẫn im lặng.
Trang trở về nhà trong cảm giác hoang mang, hỗn độn. Dư vị của những nụ hôn, vòng tay ấm áp cùng với người tình cũ vẫn còn đọng lại trong tim Trang. Nhưng còn một cảm giác nữa lớn hơn thế, cảm giác tội lỗi. Trang có tội với chồng, với con, với những người tin vào sự hiền lành của cô. Chỉ chút nữa thôi, Trang sẽ phải nhìn vào mắt chồng như thế nào để không khỏi xấu hổ vì hành động tồi tệ mà cô đã làm.
Cô mở cánh cửa bước vào nhà, mâm cơm đã được dọn tươm tất trên bàn. Nhìn thấy vợ, chồng cô mỉm cười:
- "Sao hôm nay em về muộn thế, vào tắm rửa rồi ăn cơm thôi. Anh cho con tắm rồi".
Phải cố gắng hết sức Trang mới không òa khóc khi nghe chồng nói thế. Chưa bao giờ cô thấy mình dơ bẩn và nhục nhã như lúc này. Cô lấy chồng không phải vì tình yêu, cô cứ nghĩ rằng lấy nhau về, chồng tốt, yêu thương mình thì dần dần tình cảm cũng được nảy sinh. Nhưng không phải như vậy. Anh tốt đến mức như một viên ngọc không tì vết, vậy mà dù cho chồng có làm gì thì Trang cũng chỉ nhớ về người tình cũ. Có lẽ đó là cảm giác con cá trượt là con cá to.
Ngồi ăn cơm cùng chồng, Trang cúi gằm mặt không dám ngước lên nhìn chồng. Cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng khi ở bên người tình cũ, cái cảm giác này không tồn tại. Khi ấy, cô chỉ khao khát được hòa vào vòng tay người tình để mà yêu thương, để cho thỏa những nhớ mong từ ngày xa cách. Chỉ cần anh ta gọi là Trang lại lao đến như một con thiêu thân lao vào lửa, bất chấp cả sĩ diện, cả tự trọng của mình.
Trang dằn vặt bản thân mình rất nhiều. Cô cũng đã từng nghĩ sẽ bỏ chồng để đi theo người tình, chỉ là giờ cô chưa đủ can đảm để làm điều đó. Mỗi khi cô quyết tâm cao nhất thì về nhà, chứng kiến cảnh chồng ân cần chăm con, cô lại không có đủ ý chí để dứt bỏ.
Mỗi khi ở bên người tình, cảm giác có lỗi với chồng bỗng biến đâu mất, còn lại chỉ là cảm giác sung sướng khi gặp tình nhân (Ảnh minh họa)
Trang không yêu chồng, thậm chí còn cảm thấy bực dọc vì cái tốt của anh. Có đôi lúc Trang mong chồng mắng mình, thậm chí là tát mình lấy vài cái để thể hiện sự mạnh mẽ của anh. Nhưng chồng cô không bao giờ làm thế. Anh lúc nào cũng coi Trang như báu vật, trong khi đó với Trang, cô hoàn toàn không có tình yêu. Chính sự yếu đuối đó của anh làm Trang càng cảm thấy si mê người tình lạnh lùng của mình hơn.
Nửa đêm, chồng đưa tay ôm lấy Trang nhưng cô gạt tay đi. Giờ là lúc cô đang miên man nghĩ về người tình chứ không có cảm giác với chồng. Cô thấy chán sự hiền lành của chồng. Hơn lúc nào hết, cô muốn chấm dứt tất cả để chạy theo người tình dù cho anh ta cũng chưa sẵn sàng để cưới cô đi chăng nữa:
- "Anh ngồi dậy đi, em có chuyện muốn nói"
Anh nhìn vợ, đứng dậy ra khép chặt cánh cửa phòng để ngăn âm thanh của cuộc nói chuyện không lọt ra ngoài.
- "Anh nghe đây, em nói đi!"
- "Em muốn ly hôn".
- "Vì sao?"
- "Vì em không có tình cảm với anh, em không yêu anh"
- "Tình yêu có thể vun đắp dần em ạ. Con người ta không phải là gỗ đá. Anh tin cùng với thời gian em sẽ yêu anh. Đó không phải là lí do để chúng ta ly hôn".
- "Nhưng tôi đã ngoại tình với người yêu cũ, tôi và anh ta ngủ với nhau. Có lẽ anh ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng sự thật đúng là như vậy đấy".
"Anh im lặng vì muốn giữ em ở lại với gia đình này" (Ảnh minh họa)
Chồng Trang cười nhạt, kéo tay vợ về phía mình, ôm cô vào lòng:
- "Anh biết chứ. Em tưởng gã ta im lặng sau những lần vụng trộm của em và anh ta ư? Lần nào anh ta cũng điện thoại nói cho anh biết, chỉ là... anh muốn im lặng mà thôi".
Trang khóc như mưa, cô gào lên trong đau đớn:
- "Anh có phải là đàn ông không mà làm cái điều nhẫn nhục đó? Có người chồng nào như anh không? Anh không biết thế nào là nhục nhã khi bị vợ cắm sừng à?"
-"Nếu anh nổi khùng lên và ly hôn, chúng ta sẽ được gì? Anh ta sẽ không bỏ vợ để lấy em, em sẽ mãi chỉ chạy theo anh ta để xin chút tình cảm vương vãi mà thôi. Và gia đình mình thì tan đàn xẻ nghé. Anh muốn níu giữ em lại bằng một cách khác nên đã im lặng để giúp em dần nhận ra giá trị của hạnh phúc"
Nước mắt Trang nhòa đi. Cô thấy thương chồng và cảm thấy xấu hổ với chính mình. Cô là một người vợ hư hỏng và nông nổi. Cô không nhận ra mình đang nắm giữ hạnh phúc như thế nào.
-"Em đừng đòi ly hôn nữa nhé. Anh tha thứ cho em mà".
- "Em cần phải dọn ra ngoài, không phải để ngoại tình mà để suy nghĩ lại xem mình có xứng đáng với tình yêu của anh không?"
Trang vùng dậy, lấy áo quần rồi bước ra khỏi nhà. Anh có thể tha thứ cho cô nhưng chính cô thì không thể tha thứ cho mình. Còn anh, anh không giữ cô lại. Anh biết cô cần quãng thời gian một mình đó để nghĩ suy. Anh sẽ đón vợ mình về khi mà lòng cô cảm thấy thanh thản nhất.
Theo VNE
Dù bỏ chồng tôi vẫn thấy hạnh phúc Ngày trước, khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi đã sốc nặng, tôi thật sự muốn chết đi được. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ, người chồng mà mình thương yêu lại phản bội mình, đi đêm với người đàn bà khác. Thậm chí, khi bị tôi phát hiện, anh còn chối bay, chối biến. Anh không tiết lộ sự thật nhưng vẫn...