Bị bạn thân… “lạm dụng”
Trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang “lạm dụng” mình… (Ảnh minh họa)
Trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang “lạm dụng” mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn hành động chiếm đoạt của cậu ta.
Tôi 23 tuổi, đã đi làm và đang sống cùng bố mẹ. Tôi đang vừa đau buồn vừa uất ức, mất niềm tin vào con người khi bị cậu bạn thân nhất phản bội.
Chúng tôi chơi thân từ hồi cấp ba. Trung học cùng trường, cùng khối với tôi. Mọi người vẫn quen nhìn chúng tôi như “hai thằng với nhau”. Ngoài chuyện cùng học, cùng chơi, chúng tôi còn làm quân sư cho nhau khi một trong hai đứa đang thầm yêu trộm nhớ hay muốn cưa cẩm ai đó. Lên ĐH, tôi và Trung học khác trường, không gặp thường xuyên như trước nhưng vẫn là bạn tâm giao thân thiết nhất.
Trung từ hai năm nay không có người yêu. Tôi cũng đã chia tay với bạn trai cũ và đang thầm thích một người cùng công ty. Tôi đã cố gắng tiếp cận anh ấy để gây sự chú ý, chiếm cảm tình, nhưng anh ấy không mấy quan tâm đến tôi. Dù vẫn hy vọng là với thời gian, mọi chuyện sẽ khác nhưng nhiều khi tôi không khỏi cảm thấy cô đơn, trống trải, thất vọng, và Trung như từ xưa vẫn vậy, là cái “bồ đựng rác” cho tôi xả, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu. Nhiều lúc buồn quá, tôi gọi cậu ấy chở đi mua sắm, đi ăn, đi hát hò nhảy múa…, khi thì có thêm đám bạn chung, khi chúng nó bận thì chỉ có hai đứa tôi.
Một lần khi đưa tôi về đến chân cầu thang khu tập thể, Trung chợt ôm lấy tôi và tỏ tình. Quá bất ngờ không biết cư xử thế nào cho phải, tôi hoãn binh, trốn tránh bằng cách cười bảo “cậu say rồi, hôm khác tỉnh táo hẵng nói chuyện” (vì trước đó trong bữa nhậu Trung có uống với mấy thằng bạn khác của chúng tôi), rồi chạy ù lên cầu thang. Mấy ngày sau đó, vì vẫn chưa sẵn sàng nói chuyện với Trung nên tôi tránh cậu ấy. Rồi tôi nhận được một email dài của Trung nói rằng cậu thật ngốc vì mãi gần đây mới nhận thấy điều mình cần tìm ở ngay trước mắt, rằng chúng tôi sẽ là một đôi rất đẹp vì đã rất hiểu nhau từ thuở nhỏ dại.
Không thể trốn tránh mãi, tôi đã hẹn gặp Trung. Rất khó khăn, nhưng rồi tôi cũng nói được hết ý mình rằng tôi không yêu cậu ấy. Trung nói cậu biết vậy, nhưng đó chẳng qua là vì từ trước đến giờ hai đứa chỉ coi nhau là bạn và tự mình loại trừ khả năng yêu nhau. Giờ nếu tôi để cho cả cậu ấy và chính mình một cơ hội thì có lẽ tình yêu sẽ đến. Tôi bảo với tôi thì điều đó sẽ không xảy ra. Tôi đã coi cậu ấy là bạn thân thì sẽ không bao giờ nhìn cậu ấy như một người đàn ông, vả lại sự hiểu nhau quá rõ giữa chúng tôi lâu nay cũng đủ để loại trừ những tình cảm lãng mạn kiểu này, bởi tình yêu luôn phải đi kèm với bí ẩn và khám phá. “Dù thế nào, tớ hy vọng cậu vẫn là người bạn thân nhất của tớ, chúng mình sẽ vẫn bên nhau thân thiết như xưa, mãi mãi như thế”, tôi nắm tay Trung nói vậy khi chia tay. Và sau ngày ấy, cậu vẫn luôn bên tôi như trước, có điều là lặng lẽ hơn.
Video đang HOT
Tôi đau đớn không phải vì tiếc chữ trinh bị cướp mất, mà tiếc cho tình bạn của mình… (Ảnh minh họa)
Hôm đó, ở cơ quan, vì một sự hiểu lầm xuất phát từ đâu không rõ, anh chàng đồng nghiệp mà tôi thích có những lời trách móc tôi nặng nề. Vì tự ái (có lẽ nếu không thích anh ta thì tôi đã không tự ái đến thế), tôi không thanh minh cho rõ ràng và kết cục của cuộc nói chuyện rất tệ, dù chỉ là xích mích liên quan đến công việc. Thất vọng về việc người mình muốn chiếm cảm tình nhất lại đang nghĩ xấu về mình, tôi rủ cô bạn gái đi ăn để tâm sự (từ hồi Trung nói yêu tôi, tôi đâm ngại chia sẻ với cậu chuyện yêu đương của mình). Sẵn buồn, tôi gọi rượu hoa quả uống. Được một lát thì cô bạn có việc đột xuất phải về. Tôi ngồi uống một mình, cảm thấy trống trải và yếu lòng quá, chỉ muốn khóc. Tôi không chịu nổi chuyện ngồi đây một mình, cũng không chịu nổi chuyện ra về nên đã gọi Trung đến. Cậu lặng lẽ uống cùng tôi, rồi đến khi cảm thấy mình sắp ngã quỵ ra mất, tôi bảo Trung đưa về.
Nhưng tôi không được đưa về nhà mình. Khi tôi nhận ra đang ở nhà thuê của Trung, cậu nói cứ nghỉ ở đây một lát, tỉnh táo hơn hẵng về kẻo bố mẹ mắng. Tôi vào toilet nôn một chập. Trung pha nước chanh muối cho tôi uống, xoa dầu vào gan bàn chân bàn tay cho tôi. Cảm giác bồng bềnh vì hơi rượu nên tôi nhắm mắt, định bụng sẽ ngủ một lát, nhưng trước khi chìm vào vô thức, tôi đã kịp nhận ra Trung đang “lạm dụng” mình. Dù say, tôi vẫn đủ tỉnh táo để chống lại, nhưng không đủ sức khỏe để ngăn Trung chiếm đoạt.
Tôi đã nghỉ việc suốt một tuần vì không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì. Trung hôm nào cũng đến nhà tôi lạy lục xin lỗi. Bố mẹ tôi đoán là chúng tôi đang trong giai đoạn yêu đương và giận dỗi nên cũng không coi là quan trọng, có điều chính vì thế mà họ cứ tạo điều kiện cho Trung đến, để cậu ta vào phòng tôi dù tôi đòi đuổi đi. Trung quỳ xuống xin lỗi tôi, thanh minh là vì yêu tôi quá, vì hôm đó cậu uống say (tôi biết không bao giờ say chỉ vì mấy cốc rượu hoa quả như thế). Trung nói sẽ chịu hết trách nhiệm, sẽ bảo bọc tôi suốt cuộc đời.
Chịu trách nhiệm ư? Tôi đâu cần. Tôi đâu phải là cô gái thế kỷ 19 vì mất đời con gái mà phải gắn bó với kẻ hại mình. Tôi cũng không để cho mình phải có thai. Tôi đau đớn không phải vì tiếc chữ trinh bị cướp mất, mà tiếc cho tình bạn của mình. Tôi hận Trung quá mức, cậu ấy đã cướp đi của tôi tình bạn đẹp nhất, những ký ức trong sáng nhất, và niềm tin. Sau việc đó, tôi đã nhìn cậu ta như một người đàn ông, đúng như Trung muốn, nhưng mà là một kẻ cướp gian manh cần tránh xa. Việc cậu ấy đã làm với tôi thật bỉ ổi và vì việc đó, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta lần nào nữa. Nhưng nghĩ đến những tháng năm đẹp đẽ đã qua, tôi đau lòng quá. Chẳng lẽ con người đáng yêu ấy đã thực sự biến mất vĩnh viễn, chỉ sau một đêm điên rồ ư? Một phần nào đó trong con người tôi không muốn chấp nhận sự thật đó.
Tôi cứ ước gì chuyện tối hôm đó chỉ là một giấc mơ, hoặc cả hai đứa bỗng dưng quên nó đi, ước gì ký ức về nó bị xóa sạch, để chúng tôi lại là bạn thân trong sáng như trước. Và vì đã mất người bạn đó, giờ đây tôi mới thấm thía rằng ngoài gia đình, Trung đã là người thân duy nhất của tôi, rằng nếu không có tình bạn của cậu, tôi đã trống trải cô đơn đến thế nào.
Giờ bát nước đã đổ, dù có tiếc cũng không hốt đầy được nữa, tôi phải làm gì với Trung và với chính mình đây?
Theo Đất Việt
Sinh viên làm báo cáo... thầy giáo gạ "làm tình"
Để hoàn thành báo cáo tốt nghiệp, chẳng nhẽ người yêu tôi phải dâng hiến thân xác cho lão thầy giáo dâm dê, đê tiện ấy sao?
Để hoàn thành báo cáo tốt nghiệp, chẳng nhẽ người yêu tôi phải dâng hiến thân xác cho lão thầy giáo dâm dê, đê tiện ấy sao? Thật không thể nào ngờ được, một giảng viên gạo cội trong khoa, một thầy giáo đã từng là tấm gương của biết bao thế hệ học trò lại là người thiếu nhân cách và suy đồi đạo đức như vậy!
Tôi có một câu chuyện khá tế nhị rất muốn chia sẻ với độc giả của chuyên mục Tâm sự! Rất mong tôi sẽ nhận được những lời khuyên bổ ích và thiết thực của mọi người để tôi có thể giúp cô ấy vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Người yêu tôi hiện đang là sinh viên năm cuối của một trường Đại học. Thời gian này, cô ấy đang làm báo cáo tốt nghiệp nên phải nhờ sự giúp đỡ của một giảng viên lâu năm trong khoa. Nhưng thật trớ trêu thay khi người giảng viên ấy là một thầy giáo suy đồi đạo đức, luôn gạ tình nữ sinh viên để "cho" điểm. Vì thế nên người yêu tôi đang rất đau khổ và khó xử khi báo cáo tốt nghiệp thì làm chưa xong nhưng suốt ngày nhận được tin nhắn mời mọc, rủ rê của thầy giáo với những lời lẽ gạ tình, gợi dục...
Cô ấy là một sinh viên giỏi, thông minh nhưng vì bản tính nhút nhát, yếu đuối nên cô ấy dễ bị sốc và sợ hãi khi phải đối mặt với người thầy giáo &'yêu râu' của mình. Vì lo sợ cho tính mạng và tương lai của người yêu nên mấy lần bị thầy giáo gọi đến nhà, tôi luôn chở cô ấy đến và đợi cô ấy trước cổng nhà. Cũng vì không có gì cần hướng dẫn nên người yêu tôi chỉ vào khoảng 10 phút, thầy giáo lại &'thả' cho về, chứ không nấn ná, đòi dở trò sàm sỡ như trước đây nữa!
Cô ấy là một sinh viên giỏi, thông minh...
Những tưởng sau bao lần nhìn thấy "vệ sĩ" của sinh viên đứng đợi trước cổng nhà, thầy giáo sẽ không còn ý nghĩ dở trò dụ dỗ sinh viên nữa. Nhưng nào đâu ngờ, một hôm, khi hai chúng tôi đang ngồi tâm sự với nhau rất vui vẻ thì em nhận được điện thoại của thầy giáo hẹn em đến nhà nghỉ. Cả em và tôi đều rất choáng váng trước thái độ khiếm nhã và hành động thiếu tôn trọng sinh viên của người thầy giáo ấy. Tại sao một người giảng viên đã đào tạo nên bao thế hệ học trò lại có thể là một người thầy không có nhân cách và vô đạo đức như vậy?
Nhưng càng bất ngờ hơn khi chúng tôi cũng biết được hoàn cảnh tương tự của hai bạn sinh viên nữ khác đang nhờ thầy hướng dẫn làm báo cáo tốt nghiệp. Chẳng nhẽ, để có được điểm số cao khi ra trường thì sinh viên nữ phải đánh đổi thân xác để mua vui cho chính lão giảng viên dâm dê, đê tiện của mình sao? Chẳng nhẽ nhân cách của một nhà giáo gạo cội trong khoa lại chỉ nhằm vào các em sinh viên non nớt, yếu đuối để gạ gẫm làm tình thôi sao? Tại sao xã hội bây giờ vẫn còn tồn tạo người giảng viên bỉ ổi như ông ta chứ?
Chẳng nhẽ, để có được điểm số cao khi ra trường thì sinh viên nữ phải đánh đổi thân xác để mua vui cho chính lão giảng viên dâm dê, đê tiện của mình sao?
Tôi biết, để người yêu mình có được điểm cao là rất khó nếu như em không biết làm vui lòng thầy giáo của mình. Nhưng tôi hiểu, em không bao giờ đánh đổi thân xác mình như vậy, càng không bao giờ có ý định phản bội tôi... Tôi yêu em, tôi rất muốn ở bên cạnh để chở che, giúp đỡ em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Nhưng báo cáo tốt nghiệp vẫn chưa làm xong, điểm số của em đều phụ thuộc vào người thầy giáo đó. Vậy phải làm thế nào để tôi có thể giúp đỡ em hoàn thành báo cáo của mình mà vẫn không bị thầy giáo làm phiền, quấy rối?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa thể đưa ra được biện pháp nào thích hợp để cứu người yêu của mình vượt qua cơn khủng hoảng tinh thần trầm trọng này. Vì thế, tôi quyết định chia sẻ câu chuyện này với chuyên mục Tâm sự. Rất mong nhận được những góp ý chân thành của các bạn để giúp chúng tôi có thể vượt qua được những khó khăn này.
Xin cảm ơn các bạn!
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cái ngàn vàng... và viên thuốc tránh thai Anh bỏ tôi lại một mình với viên thuốc tránh thai khẩn cấp. Tôi đã cắn răng chịu đựng để chiều anh, chịu đựng cả thân hình nặng trịch đè lên thân thể yếu đuối của tôi, chịu đựng đau đớn, cào xé để anh có được những phút giây ân ái thăng hoa... Và cuối cùng, anh bỏ tôi lại một mình...