Bị bắn, chẹt xe, thả sông vẫn sống
Chỉ vì bị ông trùm nghi “biển thủ” mất 2 bánh heroin mà Trần Minh Dương bị tra tấn suốt 80 ngày đêm bằng những ngón đòn của cai ngục thời trung cổ. Đặc biệt ba lần bị ông trùm thủ tiêu nhưng Dương đều thoát chết thần kỳ.
Ba lần bị thần chết “từ chối” Trần Minh Dương đã tỉnh ngộ và phanh phui đường dây buôn ma túy được xem là lớn nhất xứ Nghệ trong một thập kỷ qua. Giờ đây ngồi trong trại giam nhớ kể lại chuyện cũ, thỉnh thoảng Dương vẫn cứ rùng mình.
Trần Minh Dương tại trại giam với những chiếc răng bị bẻ và 2 tai bị teo
“Tình nghĩa giang hồ” không bằng 2 bánh heroin
Những năm sau 2000, Trần Văn Minh (SN 1962, biệt danh Minh “trâu đại”) là một trùm ma túy có số má tại TP.Vinh (Nghệ An) và cả khu vực Bắc Trung bộ. Trần Minh Dương đệ tử ruột của Minh, luôn sát cánh cùng đại ca ngược miền tây Nghệ An lấy hàng. Ngày 22/6/2006, Minh từ TP.Vinh lên nhà Dương ở thị trấn huyện Đô Lương rồi cả hai cùng lên huyện Kỳ Sơn mua hàng. Chúng mua Lầu Chả Giò (bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn) 2 bánh heroin xuống với giá khi đó là 13.000 USD. Ngay trong đêm cả hai tên mang hàng lên xe để về xuôi.
Rời Mường Xén gần 100 km thì chúng bị cảnh sát giao thông đuổi theo, tên Minh cầm lái rú ga bỏ chạy, nhưng thấy khó thoát nên hắn sai Dương vứt 2 bánh heroin và khẩu súng xuống một chỗ bên đường để phi tang. Kiểm tra không thấy gì, cảnh sát giao thông chỉ phạt hành chính rồi cho đi. Sau khi qua mặt CSGT, Minh quay đầu xe để đi tìm nhưng cả đêm hôm ấy, dù cả hai đã quần thảo khắp nhưng chỉ tìm thấy khẩu súng, không thấy hai gói heroin đâu.
Video đang HOT
Đến 5h sáng ngày hôm sau, sợ bị phát hiện, cả 2 quay về một nhà nghỉ ở thị trấn Con Cuông để nghỉ ngơi đồng thời gọi thêm người để lên tìm kiếm. Trong 2 ngày tiếp sau đó, Minh, Dương và 2 tay chân nữa của Minh tiếp tục quần thảo tại khu vực ấy nhưng vẫn không thấy 2 bánh heroin. Trưa ngày 23/6, khi cả nhóm sau một thời gian tìm kiếm đói lả kéo nhau lên thị trấn Hòa Bình (Tương Dương) ăn cơm thì Dương có lén gọi điện thoại về cho vợ ở Đô Lương. Dù không biết nội dung cuộc gọi nhưng Minh đã nghi Dương đã chỉ điểm cho người nhà lấy hai bánh heroin.
Đòn tra tấn man rợ của ông trùm
Không thể tìm thấy 2 bánh heroin, cả bọn kéo nhau về TP Vinh. Minh bảo hai đàn em đi trước còn hắn đích thân chở Dương đi sau. Khi xe chạy qua khu vực vắng, bỗng dưng Minh rẽ xe vào một hốc tối móc súng ra chĩa thẳng vào đầu Dương quát: “Tao biết hết mọi chuyện rồi, mày chỉ còn một đường sống là khai heroin giấu ở đâu? Nếu không tao cho mày chầu Diêm Vương, không chỉ mày mà cả vợ con mày cũng chịu chung số phận”. Dương hoảng loạn, miệng lắp bắp: “Em thật sự không biết 2 bánh heroin ở đâu. Em thề, hôm kia đến giờ em tìm kiếm và ăn ngủ cùng anh, anh biết mà”. Minh tuyên bố: “Tao đếm đến 3, nếu không nói thì…” Minh bắt đầu đếm, Dương nhắm mắt buông tay chờ chết.
Ảnh minh hoạ
Minh bắt đầu đếm: “Một… hai… ba…… Tách!”. Viên đạn thứ nhất không nổ nhưng Dương có cảm giác như có vật sắc lạnh đến rợn người đã găm vào đầu mình. Minh tức tối siết cò thêm hai lần nữa nhưng khẩu súng đen ngòm vẫn chỉ tách, tách… Có lẽ do súng bị ném xuống bên đường để tránh cảnh sát giao thông nên đạn bị thấm nước mưa không nổ, hoặc do một điều may mắn lạ kỳ nào đó mà Dương đã thoát chết. Nhưng cuộc tra tấn dã man của ông trùm để truy tìm 2 bánh heroin thì không dừng lại ở đó.
Đêm sau đó, Minh lái chiếc xe bốn chỗ đến nhà sai đệ tử bắt Dương sang khách sạn T.S, huyện Nghi Xuân (Hà Tĩnh). Tại đây, Minh tiếp tục dùng búa đinh đánh vào sống chân và mắt cá Dương cho đến khi chân Dương bị tê liệt hoàn toàn. Cứ mỗi lần đánh xong thì Minh lại hỏi: “Mày ăn của tao hai bánh hàng thì nôn ra đi”. Dương thì một mực cho rằng, mình bị oan. Những ngày tiếp theo, Minh sai đệ tử đưa nước và cơm đến nhưng chỉ cho Dương nhìn, không cho ăn. Thấy Dương không chịu khai, Minh tiếp tục tra tấn bằng cách trói cánh khỉ rồi treo lên xà nhà. “Chúng kéo dây cho đến khi hai ngón chân tôi chuẩn bị rời mặt đất thì dừng lại vài giờ rồi lại kéo tiếp vì thế chân và tay bị sưng tấy, không thể cử động được. Cứ ba ngày Minh thả tôi xuống khoảng hai giờ sau đó lại tiếp tục treo lên”, Dương kể lại.
Tra tấn mãi cũng không moi được gì nhưng Minh không thể thả Dương ra vì sợ sẽ bị báo thù nên hắn tính chuyện thủ tiêu đệ tử. Một buổi tối nọ, Minh đàn em pha heroin chích cho Dương phê rồi khiêng lên ô tô. Chúng chở Dương đến một đoạn đường vắng thuộc huyện miền núi Hương Sơn (Hà Tĩnh), rồi vứt xuống và lùi xe cán cho nát. Nhưng thật kỳ lạ cả hai lần chúng lùi xe, Dương đều mắc vào gầm nên may mắn thoát chết! Vì thấy động lại chưa nghĩ ra cách gì để thủ tiêu nên chúng lại mang Dương về.
Thoát chết kỳ lạ
“Nghĩ lại vẫn rùng mình” Những dấu ấn của trận tra tấn kinh hoàng vẫn để lại làm mất tới 64% sức khoẻ và để lại nhiều di chứng trên người phạm nhân Dương và “mỗi khi nhớ lại vẫn rùng mình”. “Nó dùng kìm chết kẹp sát hai tai rồi để thế cho đến khi tai bị héo khô mới tháo kìm ra. Nó dùng kìm bẻ gãy mất ba chiếc răng cửa. Bẻ răng xong nó lại dùng kìm tút hết các móng tay, móng chân. Nó cũng dùng búa đánh liên tục làm vỡ đầu gối, hai ống chân và gãy tám xương sườn. Sau đó chúng mới dùng dao cắt đứt gân chân”, phạm nhân Dương kể lại. “Cũng nhờ nó cắt gân chân tôi mới thoát chết. Bởi sau khi được công an đưa về bệnh viện đa khoa tỉnh cấp cứu thì một buổi trưa có hai thanh niên lạ mặt cầm hai khẩu súng xộc vào buồng điều trị của phạm nhân. Nhưng trước đó năm phút tôi đã được chuyển tuyến khác để nối gân chân”, phạm nhân Dương kể lại chuyện có thể coi là lần thứ tư thoát chết.
Một ngày nọ, vừa tỉnh dậy sau một trận no đòn, mặc dù đang lơ mơ nhưng Dương vẫn biết mình bị trói trong bao ni lon vứt trên ô tô. Dương nghe rõ tiếng Minh ra lệnh cho các đệ tử: “Đang mùa mưa bão, đến cầu Cổ Ngựa (huyện Kỳ Anh) thì vứt nó xuống sông là yên chuyện”. Lúc đó là 4h sáng, Dương bị bọn đàn em của Minh trói trong bao tải rồi vứt xuống sông. Cứ tưởng lần này thì không thể thoát nhưng không thật kỳ lạ, dù bị cho vào bao tải vứt xuống sông những vẫn không bị chìm. Cái bao tải đựng Dương trôi dạt vào bờ.
Sáng sớm hôm đó có hai ngư dân xã Kỳ Trinh, huyện Kỳ Anh đi biển gặp bao tải lạ nên mở ra xem. Cả hai đều hốt hoảng khi trong đó là một xác người. Trấn tĩnh lại, hai ngư dân đến xem thì thấy người này vẫn đang còn thở thoi thóp, một người liền chạy về báo chính quyền địa phương. Khi công an đến mở bao tải nilon thấy Dương đang ngoắc ngoải thở, hai tay bị trói quặt phía sau bằng chiếc khăn, mặt bị băng kín bằng băng dán, ngay tức khắc công an huyện báo cáo sự việc lên công an tỉnh và đưa Dương vào Bệnh viện đa khoa huyện Kỳ Anh để cấp cứu.
Sau khi cứu sống, qua điều tra, xét hỏi công an mới biết Dương là một mắt xích quan trọng nằm trong đường dây buôn bán ma túy của tên Minh mà Công an tỉnh Nghệ An đang điều tra, vây bắt. Công an tỉnh Hà Tĩnh liền báo cho lãnh đạo công an tỉnh Nghệ An biết. Sau khi được điều trị sức khỏe đã ổn định, Dương được Công an Nghệ An bảo vệ cẩn thận vì đây là nhân chứng quan trọng trong đường dây buôn bán ma túy cực lớn vào thời điểm ấy.
Những lời khai của Dương góp phần rất lớn giúp cơ quan công an tóm gọn ổ nhóm ma túy này. Khi bị truy bắt, tên cầm đầu Minh chạy vào Đắc Lắk trốn nhưng do bị truy nã gắt gao nên sau đó Minh đã ra đầu thú. Cuối năm 2006, TAND tỉnh Nghệ An mở phiên tòa xét xử vụ án đường dây buôn bán ma túy do Minh cầm đầu gồm 12 tên. Minh và một số tên bị tòa tuyên án tử hình, còn Dương chịu án tù chung thân, giam giữ tại trại giam số 6 (Thanh Chương-Nghệ An). Đến nay Dương đã chấp hành án được hơn 4 năm.
Theo Nguoiduatin
Hai bánh Hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ, Kỳ 8: Cái ác bị đền tội
Sau 80 ngày dùng nhiều cực hình tra tấn không thu được kết quả, Dương đã yếu lắm rồi, lúc mê lúc tỉnh, Minh quyết định thủ tiêu Dương để trừ hậu họa.
Phi tang dấu vết
Trưa 2-10-2006, trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa mê, Dương nghe phía ngoài có tiếng của một nhóm người đang bàn về một việc gì đó rất hệ trọng. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng qua giọng nói Dương vẫn nhận ra Minh "trâu đại" và đồng bọn đang bàn về việc sẽ giết mình bằng cách nào. Khi đối diện với cái chết đang cận kề, Dương cảm thấy thèm được sống hơn bao giờ hết. Hắn dỏng tai cố nghe xem những đối tượng kia đang nói gì. Trong thâm tâm hắn đinh ninh rằng lần này 100% mình sẽ chết, dù có muốn thì làm gì còn sức để trèo tường bỏ trốn mặc dù lúc này đang có cơ hội, vì từ lâu bọn Minh không dùng xích trói Dương nữa mà chỉ buộc tạm bằng dây thừng vào song cửa nhà vệ sinh.
Tiếng một tên quả quyết: "Thả hắn ra bây giờ rất nguy hiểm. Nhưng nếu thả ra hắn cũng không thể sống được vì bị thương nặng quá, xương cốt đều gãy hết rồi". Một giọng khác cho rằng Dương chết là đáng nhưng quan trọng là không được để ai tìm thấy xác của hắn vì một khi cái xác được tìm thấy thì trước sau gì CA cũng sẽ điều tra ra, và như thế sẽ lộ cả nhóm nên tốt nhất là phi tang xác để trừ hậu họa.
Tai Dương ù đi không nghe thấy gì nữa, dù biết cả bọn bắt đầu vạch kế hoạch xem nên vứt xác ở đâu. Thế nhưng một sự thần kỳ đã xảy ra là sau khi dùng ô tô chở Dương đi mấy nơi liền để vứt xác nhưng không thành, tới cầu Cổ Ngựa, phần vì mệt, phần vì thấy nơi đây nước lớn, xung quanh cây cối rậm rạp, nghĩ Dương không thể sống nổi khi chạm nước nên cả bọn đã ném Dương xuống rồi quay về. Sáng hôm sau, chúng quay lại nghe ngóng, phát hiện Dương được cứu sống liền bàn nhau tìm cách tiếp cận để sát hại, nhưng do lực lượng CA đã đoán trước tăng cường bảo vệ Dương nên chúng không ra tay được.
Đối tượng Trần Văn Hồng
Toan tính của Lầu Chá Giờ bị phá sản
Từ lời khai của Dương, ban chuyên án quyết định một khi đã giăng lưới phải bắt cả mẻ cá nhưng với một bố già ma tuý như tên Minh "trâu đại" không phải đơn giản. Vì sớm biết trước việc Dương được CQCA tìm mọi cách cứu sống, thế nào cũng khai ra nên Minh tìm cách xoá dấu vết. Hai vợ chồng lại quay về cửa hàng bán vòng hoa, đồ thờ cúng, chăm chỉ làm lụng song thực chất là để nắm bắt tình hình thông qua những khách tới mua hàng, rồi Minh đột ngột biến mất khỏi nơi cư trú. Nếu có ai tình cờ hỏi thăm, Hưng nói chồng đi chữa bệnh song qua nắm bắt thông tin, ban chuyên án biết Minh đang bỏ trốn vào Đắc Lắc; những tên đàn em cũng được lệnh, tản mát mỗi đứa một nơi nhưng làm sao thoát nổi.
Ngày 5-9-2006, CA huyện Kỳ Sơn, tỉnh Nghệ An bắt quả tang hai đối tượng Lầu Chá Giờ, SN 1954, trú tại bản Trường Sơn và Hờ Chồng Vừ, SN 1972, ở bản Tiền Tiêu, xã Nậm Cắn đang vận chuyển heroin và hồng phiến đi tiêu thụ. Khám xét người tên Giờ, lực lượng chức năng thu được một khẩu súng K54, 9 viên đạn trong đó 1 viên đã lên nòng và một quả lựu đạn. Chắp nối với lời khai của Dương thì tên Giờ chính là kẻ đã bán hai bánh ma túy oan nghiệt cho Minh dẫn đến việc bắt giữ, tra tấn đồng bọn ngay sau đó.
Chính vì thế với ban chuyên án, tên Giờ là đầu mối quan trọng, cần phải trông coi nghiêm ngặt hơn. Tuy nhiên Giờ là một người giàu lên từ việc mua bán ma tuý đã lâu nên việc khai thác hắn không hề đơn giản. Hắn cứ lắc đầu bảo không biết mỗi khi các điều tra viên hỏi về Minh, Dương, thậm chí đưa ảnh của Minh ra, Giờ cũng giả bộ ngây ngô hỏi ai thế. Thuyết phục, động viên, phân tích, giải thích về pháp luật không ăn thua, các ĐTV quyết định cho Giờ gặp Dương để hắn nhận ra bản chất thật của tên đồng bọn. Một buổi chiều cuối tuần, từ nhà tạm giam CA huyện Kỳ Sơn, Giờ và Vừ được đưa vào Bệnh viện Việt Nam - Ba Lan, "thăm" Trần Minh Dương.
Trên đường đi thấy xe chở phạm nhân chạy vào TP Vinh, Giờ đoán thầm rằng vụ án của mình đã được chuyển lên CA tỉnh và hắn phải đối mặt với những ĐTV cự phách. Sắp sẵn trong đầu những câu sẽ trả lời đối phó, Giờ tự nhủ vẫn sẽ nhận tội nhưng khai chỉ lần đầu tiên đi buôn và không biết một ai hết.
Lúc này sức khoẻ của Dương đã khá hơn, đã có thể ngồi dậy nói chuyện được. Từ khi bộc bạch hết những uẩn khúc trong lòng, hình như Dương có vẻ thanh thản hơn, đêm ngủ không còn la hét nữa. Đang ăn cháo do vợ đút, nhìn thấy Giờ bước vào, Dương vồn vã gọi tên: "anh Giờ". Quá bất ngờ khi gặp lại Dương trong hoàn cảnh không mong muốn, thấy Dương nhận ra mình, Giờ thoáng chút lúng túng rồi quát: "Tao không quen biết mày". Tuy nhiên trước những bằng chứng về mối liên hệ giữa các đối tượng mà ĐTV đưa ra cũng như khi tận mắt nhìn thấy thương tích kinh hãi trên thân thể của Trần Minh Dương, Giờ chột dạ. Ban đầu Giờ nghĩ Dương thương tích nặng như vậy là do không chịu khai báo, cứng đầu nên bị công an "tẩn" nhưng khi được Dương cho biết là do Minh và đàn em tạo ra thì Giờ đã suy nghĩ nhiều. Chớp thời cơ tên Giờ đang sợ hãi vì không ngờ cùng là đồng bọn với nhau mà Minh dã man đến vậy, Thượng tá Nguyễn Văn Chương, Phó Trưởng phòng CSĐT tội phạm về ma túy CA Nghệ An, hỏi Giờ: "Mày đã thấy thằng Dương đầy thương tích và bị tàn phế, có muốn như vậy không?". Giờ cúi gằm mặt xuống đất, không lâu sau đó hắn tự nguyện khai nhận đã dắt mối bán cho Minh, Dương hai bánh heroin ngày 11-7. Hai ngày sau khi Giờ khai nhận, Trần Văn Hồng và Hà Ngọc Hùng bị bắt giữ.
Ngày 13-10-2006, không hề biết tin em trai mới bị bắt, Trần Văn Minh lò dò từ Đắc Lắc trở về TP Vinh, bị bắt ngay khi xuống bến xe, ánh mắt không giấu nổi sự ngỡ ngàng vì không hiểu làm sao lực lượng CA biết được đường đi của hắn. Ngày 18-10-2006, Cao Ngọc Hoàng, kẻ cuối cùng trong đường dây bị bắt nốt. Những đối tượng liên quan trong vụ án như Vân, Hiền, Hưng lần lượt bị triệu tập để lấy lời khai.
Minh "trâu đại" trả giá cao nhất
Trong bản khai đầu tiên, Minh lý giải việc cùng Dương lên Kỳ Sơn là để "mua nhà sàn chứ không phải mua heroin. Dương đã âm mưu lấy số tiền đó nên tôi bắt giữ và đánh Dương để đòi lại số tiền trên". Về khẩu súng K54 và 4 viên đạn mà Dương khai Minh mang đi chuyến ấy, đến gặp Giờ để mua 2 bánh heroin, Minh trước sau vẫn chối đây đẩy rằng không biết Giờ là ai và không mua bán heroin gì hết, chỉ có vi phạm duy nhất là "bắt giữ và đánh đập người". Không những thế anh ta còn thách thức: "Tôi không biết khẩu súng nào cả, nhưng muốn có nó cũng dễ thôi. Nếu các anh cần súng thì lúc nào được ra khỏi nhà giam, tôi sẽ đích thân mang đến tận nhà tặng mỗi người một khẩu, các anh không phải sốt sắng hỏi han làm gì".
Với bản chất anh chị, có số má giang hồ, Minh luôn trả lời với đầy ngụ ý hăm dọa, thách thức song với những lời khai của Lầu Chá Giờ, Trần Minh Dương, Hờ Chồng Vừ cùng với bằng chứng thu được thì dù hắn có không thừa nhận việc sử dụng khẩu súng K54 cũng không quan trọng.
Sau hơn 1 năm điều tra kể từ khi tên Dương được phát hiện bị thủ tiêu ở cầu Cổ Ngựa, ngày 19-10-2007, TAND tỉnh Nghệ An đã mở phiên tòa xét xử vụ án buôn bán, tàng trữ ma túy, bắt người trái pháp luật, cố ý gây thương tích và giết người do Trần Văn Minh cầm đầu. Với 4 tội danh gồm: "mua bán trái phép chất ma túy", "giết người", "cố ý gây thương tích" và "bắt giữ người trái pháp luật", Trần Văn Minh bị tuyên phạt mức án tử hình.
Các bị cáo khác lĩnh án từ 2 năm đến chung thân như Hờ Chồng Vừ bị tuyên phạt 23 năm tù về tội buôn bán ma túy; bị cáo Lầu Chá Giờ và Trần Minh Dương (cũng là nạn nhân bị bắt giữ và tra tấn) bị tuyên phạt mức án chung thân. Trần Văn Hồng lãnh 11 năm tù về tội "Tàng trữ ma túy" và "Bắt giữ người trái pháp luật"; hai đối tượng Hà Ngọc Hùng và Cao Ngọc Hoàng đều bị lãnh mức án 5 năm tù về tội "Cố ý gây thương tích và bắt giữ người trái pháp luật". Hai "người giúp việc" là Đoàn Thị Hưng và Đinh Thị Hiền mỗi bị cáo lãnh 3 năm tù về tội "Bắt giữ người trái pháp luật". Mức án 2 năm tù treo nhẹ nhất được áp dụng cho Dương Thị Bích Vân, Hồng Sơn lãnh mức án 15 tháng tù treo. Riêng hai đối tượng Đoàn Thị Hưng và Đinh Thị Hiền do có tham gia vào một vụ án ma túy khác nên bị tuyên phạt mỗi đối tượng 10 năm tù.
Theo PLXH
Qua mặt chủ, biển thủ tiền hàng Được giao bán hàng, thu tiền nộp về công ty nhưng Trần Văn Bình (SN 1976, trú ở xã Hùng Sơn, huyện Đại Từ, Thái Nguyên-ảnh) đã không thực hiện nghiêm túc quy định của doanh nghiệp. Hơn 524 triệu đồng là số tiền mà Bình bị cáo buộc đã chiếm đoạt. Bị hại trong vụ án này là Công ty TNHH Sản...