Bị anh rể nhìn trộm khi… tắm
Sợ gió luồn từ lỗ thông gió bị lạnh, tôi với tay lên khép tấm kính vào thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt anh ta đang dán vào mình, anh rể đứng ở đầu cầu thang và từ đó thì có thể nhìn thấy tôi khá rõ.
Chuyện của tôi thật quá oái ăm, không thể nói với mẹ, càng không dám kể với ai sợ đến tai chị tôi. Thôi thì đem lên đây, mong các bạn hãy cho tôi biết tôi phải làm gì vào lúc này để mọi chuyện không “bung bét” theo chiều hướng xấu nhất. Tôi không bao giờ muốn vợ chồng chị xảy ra biến cố gì, nhưng còn anh rể thì…, quả thực không thể chấp nhận nổi những hành động của anh ta nữa rồi!
Chị tôi yêu anh này đã 3 năm, khoảng thời gian khá dài đủ để hiểu về nhau rồi mới quyết định đi đến hôn nhân. Anh ta là con nhà khá giả, ở Hà Nội. Chị tôi thì sinh năm 1988, giỏi giang, du học theo diện học bổng, giờ đang làm một công ty thời trang ở Hà Nội. Trước lúc cưới bố tôi đã e dè hỏi “Con có chắc không?” bởi thấy anh ta vẫn còn công tử bột, vả lại anh ta là người Hà Nội, còn gia đình tôi ở Việt Trì, chỉ sợ lấy chồng giàu lại còn xa thì chị tôi sẽ vất vả. Nhưng chị vẫn một mực muốn cưới, chị bảo ngoài anh rể ra chị chẳng chọn ai hết.
Khi lấy nhau, cuộc sống của chị tôi diễn ra khá êm đềm. Bố mẹ chồng cho một căn nhà trên phố. Anh rể đối xử với nhà vợ khá tốt, xoá hẳn được cái tiếng công tử, lại hay biếu quà bố mẹ tôi và cho chị tiền mở thêm cửa hàng quần áo. Nhà anh rể mới bán đất, mẹ anh ta cho con trai một khoản lớn và anh trích một phần trong đó ra để chị có thêm cái cửa hàng, kết hợp luôn nghề của chị nữa. Từ ngày có shop quần áo, thu nhập của chị tăng lên đáng kể. Nói chung, anh rể được tiếng trong họ là chiều vợ, đối xử tốt với nhà vợ (cuối năm ngoái anh còn cho mẹ tôi vay tiền sửa nhà, nói là tiền của chị nhưng thực chất vẫn từ anh rể thôi).
Tôi đã linh cảm có gì đó không bình thường mỗi lần tôi tắm. (Ảnh minh hoạ)
Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu như tôi không lên nhà chị ở thay vì ở trọ cùng đứa bạn. Mấy tháng ở trọ thật thoải mái, dù ăn uống không đầy đủ nhưng tôi hoàn toàn được tự do, vẫn lo tốt bài vở. Vậy mà bố mẹ lên chơi, chúng kiến cái phòng luộm thuộm và thấy tôi gầy xọp đi, ngay lập tức không cho tôi ở riêng nữa với lý do “Mới năm nhất, ở trọ vừa nguy hiểm vừa không tự chăm lo được bản thân. Chắc là mải đi chơi nên mới gầy hẳn thế kia!”. Tôi bị chuyển về nhà chị ở, căn nhà 2 tầng với 1 phòng ngủ trên tầng 2, phòng tắm và phòng nhỏ, phòng khách dưới tầng 1. Anh chị ở tầng 2, còn tôi ở phòng nhỏ dưới tầng 1. Nhà bé, lại ở với anh rể nên tôi rất ý thức không làm gì quá lố để chị gái bị ảnh hưởng. Khi ở cùng, chưa bao giờ tôi dám mặc quần ngắn hay vô tình mặc đồ ngủ ra phòng khách.
Vậy mà chuyện kinh khủng vẫn xảy ra… Tôi đã linh cảm có gì đó không bình thường mỗi lần tôi tắm. Như kiểu có ai đó đang nhìn vào, nhưng khi tôi ngó ra cửa thì lại chẳng có gì cả. Ở trong nhà chỉ có tôi và anh chị, chị tôi có điên đâu mà rình trộm em mình. Lúc đầu tôi còn tự cho mình là dở hơi khi nghĩ anh rể nhìn ngó gì, chẳng lẽ anh không sợ chị sao. Mấy lần tôi tắt nước vẫn nghe tiếng tivi ở ngoài phòng khách, chứng tỏ chị đang xem tivi, đời nào ai dám rình ở cửa, vậy thì tại sao cái linh cảm bị nhìn trộm vẫn theo tôi đến lạnh cả gáy mỗi khi cởi đồ?!!
Trời ơi, hoá ra anh ta không nhìn trộm từ khe cửa phòng tắm, mà là từ lỗ thông gió. Tối hôm đó tôi tắm muộn, chị tôi vẫn xem tivi ở tầng 1 nên tôi yên tâm mang đồ vào tắm. Sợ gió luồn từ lỗ thông gió bị lạnh, tôi với tay lên khép tấm kính vào thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt anh ta đang dán vào mình, anh rể đứng ở đầu cầu thang và từ đó thì có thể nhìn thấy tôi khá rõ. Quá hoảng hốt, tôi kêu “Á” lên một tiếng rồi vơ vội cái khăn choàng lên người. Tôi chưa bao giờ tức giận và xấu hổ cùng lúc như thế, cứ luống cuống không biết làm gì cho đến khi nhìn lên cái lỗ, không thấy ánh mắt anh ta nữa, tôi mới dám mặc đồ. Vậy mà khi đối diện với chị, tôi lại không thể nói ra được. Chắc các bạn cũng hiểu sự khó xử của tôi, lần đó tôi đã im lặng hoàn toàn, chỉ biết dặn mình phải cẩn thận hơn, hy vọng lúc ấy anh ta chỉ vô tình mà liếc vào thôi.
Video đang HOT
Nhưng đến lần này thì tôi không thể chịu nổi nữa. Bề ngoài, anh ta vẫn tỏ ra bình thường, thế mà lại một hôm tắm muộn, anh rể lại cố tình nhìn trộm tôi. Mặc dù cẩn thận đứng nép vào góc tường, né cái lỗ thông gió quái quỷ ấy nhưng phòng tắm quá bé, một nửa thân hình tôi vẫn lọt vào cặp mắt bệnh hoạn của anh ta. Linh cảm đang bị nhìn trộm, tôi không nhìn thẳng lên lỗ thông gió mà chỉ giả vờ với tay chỉnh nước để liếc. Rõ ràng anh ta đang đứng đó nhìn thẳng vào phòng tắm, không một chút e dè hay ngại ngùng nào mà cứ nhìn chăm chăm thôi.
Giờ thì tôi khẳng định, chính gã anh rể này đã nhìn trộm tôi tắm bao lâu nay, bảo sao mà mỗi lần tắm tôi lại thấy gai người, lạnh hết cả gáy. Hình như anh ta ngày càng trắng trợn hơn, lần trước biết tôi phát hiện ra mà lần này vẫn cố tình rình rập nữa. Thực sự tôi sợ đến phát khóc, tôi vừa lo lắng sợ hãi tột cùng, vừa thương cho chị tôi nữa. Lúc nào chị cũng tự hào về người chồng chiều vợ, chăm lo cho nhà vợ, anh ta còn hào phóng cho mẹ tôi vay tiền. Nghĩ đến chuyện này càng làm tôi khó xử lắm, nếu nói ra điều này thì liệu có ai tin tôi không? Tôi đã nằng nặc xin mẹ ra ở trọ, nhưng bố mẹ đều không đồng ý, còn bảo “Ở với anh chị đang sướng như thế, không mất tiền, được bao ăn ở, còn muốn gì nữa?”.
Đã mấy lần tôi nhấp nhổm định nói với chị, nhưng cứ nhìn cái kiểu hạnh phúc, tự hào của chị là tôi không mở miệng nổi. Mẹ tôi thì hơi tí là “anh rể mày, anh rể mày”, lúc nào cũng bắt tôi phải giữ gìn ý tứ đừng làm phật lòng anh rể. Nếu như sự thật được phơi bày, chắc chắn mọi người sẽ bị sốc kinh khủng, giống như tôi đã sốc thế nào khi tận mắt thấy anh rể rình rập xem trộm mình tắm. Tôi phải làm sao bây giờ?? Mấy hôm nay tôi xin đến nhà đứa bạn ở cùng, nhưng cũng chỉ được 1 tuần thôi là lại phải về nhà chị. Ở trong căn nhà mà chỉ thấy sự nguy hiểm, tối ngủ tôi còn nơm nớp hơn bởi phòng nhỏ không có khoá, các dây thần kinh của tôi cứ căng ra rất khó chịu. Nhìn mặt gã anh rể vẫn tưng tửng như chẳng có gì xảy ra, vẫn ngọt như đường với vợ, ra vẻ quan tâm em vợ, khiến tôi càng ghê tởm hơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thích "phi công" nhưng không dám ngỏ lời
Thích nhau rồi em mới phát hiện ra anh ấy ít tuổi hơn, em muốn chủ động với anh nhưng không dám.
Em năm nay 26 tuổi đi làm cũng được 2 năm và em là người miền trung vào nam lập nghiệp , nhưng em chưa có mối tình nào cả, khi em nói vậy thì không ai tin được. Khi còn đi học cũng như sinh viên cũng có rất nhiều bạn tán em, nhưng em nghĩ ra trường không biết có đến được với nhau không nên em không dám yêu.
Khi đi làm cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng em vẫn không yêu ai, mà vẫn không có cảm tình với ai nên em chơi với nhau như bạn bè.
Nhưng cách đây hơn 1 năm, khi em chuyển nhà và bắt đầu đi làm chỗ mới thì em đã quen một anh, và em đã có tình cảm với anh nhưng đã hơn một năm mà chúng em không có tiến triển gì hết, gọi người yêu cũng không phải, bạn bè cũng không đúng.
Ngày em đi làm đầu tiên thì anh cũng đi làm ngày đầu tiên, chúng em ở nhà đối diện nhau, mới chuyển chỗ mới nên em không biết nhiều về hàng xóm. Cứ mỗi lần đi làm là anh nhìn em, và chúng em cũng hay gặp nhau nhưng không nói chuyện vì em là người rất lạnh lùng đối với người mà mình chưa quen biết. Sau một thời gian thì em cũng thấy anh em rất có tình cảm, nhưng cả hai đều không quen nhau. Và theo cảm giác con gái thì em thấy anh cũng thích em. Nhưng không có ai dám thể hiện. Sau năm tháng thì em chủ động quen anh trước, anh rất vui (vì hồi trước anh hay chào em nhưng em không trả lời). Gặp ở đâu anh cũng cười. Nhưng một hôm anh đi với chú anh về gặp em đi cùng bạn nhưng em ngại quá em không dám nhìn.
Em quen anh ở công ty (Ảnh minh họa)
Ít hôm sau thì em về quê ăn tết và chúng em chưa có điện thoại của nhau nên không liên lạc gì, nhưng lúc này em đã rất nhớ anh. Ra tết vào lại thì anh đã rủ em đi uống cà phê cùng bạn anh vào buổi sáng nhưng em bận nên hẹn bữa sau. Sau đó chúng em đã đi uống cà phê, song cuối cùng mọi chuyện không như em mong muốn. Anh nhỏ hơn em 1-2 tuổi gì đó nhưng nhìn anh cao lớn, suy nghĩ chín chắn nên em không nghĩ anh ít tuổi hơn (nhưng em nghe mấy người hàng xóm nói trước và anh cũng đã biết em lớn tuổi hơn).
Trong lúc nói chuyện, em đã không dám nhìn mặt anh vì em rất sợ khi phải yêu người nhỏ tuổi, chúng em nói rất nhiều chuyện và thân mật giống như quen nhau lâu rồi. Sau bữa đó thì em đã nghĩ chúng em thân thiết rồi nên em hơi ngại, do đó em đã đi làm muộn hơn để tránh mặt anh, và anh cũng không nhắn tin gọi điện gì hết. Anh chỉ đứng xa nhìn thôi, lúc đầu thì em cũng hay nhắn tin nói chuyện trước, anh cũng nhắn lại rất vui vẻ, cũng kể nhiều về công việc, đang làm gì... nhưng ít khi anh chủ động nhắn tin cho em trước.
Chúng em vẫn nói chuyện với nhau nhưng khi gặp nhau ngoài đường thì tỏ vẻ không quen nhau, vì em đã nói rất ngại với mọi người xung quanh giống như em lớn tuổi và thích người nhỏ hơn nên khi đông người em tỏ ra không quen anh. Và cũng từ khi chúng em gặp nhau về, tối nào em cũng ngồi điện thoại với bạn em, có khi gần 3 giờ và tối nào cũng vậy anh cũng đứng nhìn thôi.
Một hôm em đi chơi với bạn về muộn gặp anh đi đâu đó về, anh đã rất tức giận và nói khó nghe, nên dần dần em thấy anh không quan tâm đến em, em nghĩ nếu em cứ theo đuổi như vậy thì chỉ có em khổ thôi, nên em không nhắn tin nữa. Chỉ có khi nào em có chuyện gì nhờ anh giúp thì em mới nhắn tin. Chúng em xưng tên với nhau, nhưng em luôn nói trống rỗng không xưng gì hết.
Cách đây 2 tháng em đã nhờ anh một việc nhưng anh đã quên, em đã rất tức giận và nói anh rất nhiều nhưng anh không nhắn lại gì hết, em đã nói chắc chúng ta không có duyên làm bạn anh vẫn im lặng. Sau 1 tháng thì em đã nhắn tin nhầm vào số anh và anh cũng nhắn lại. Em đã hỏi anh tán được ai chưa nhưng anh nói vẫn bình thường, đi làm thì anh cũng hay chờ em đi để gặp nhau nhưng cũng chẳng nói gì.
Hiện nay em đã đến tuổi lập gia đình, cũng có mấy người ngỏ lời với em, đôi lúc em cũng muốn nhận lời cho xong chuyện, nhưng trong lòng em vẫn nhớ anh rất nhiều, em cũng muốn gặp anh ấy một lần để nói chuyện xem ý anh thế nào để em còn tìm người khác mà em không dám. Vậy em nhờ các anh chị cho em lời khuyên.
Em cũng đã nhiều lần đi xem bói với mấy người bạn, có người nói anh rất yêu em nhưng do em hơi lạnh lùng nên anh không dám quen, có người nói anh hơi nhút nhát mặc dù yêu nhưng anh không bao giờ dám nói ra nên không bao giờ đến được với nhau. (Em gái).
Em thường xuyên nhắn tin cho anh (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái 26 tuổi, đang thích một người kém mình, tuy nhiên, anh ấy không quá nhiệt tình trong chuyện này nên em cảm thấy khó xử.
Chuyện của em đúng là chưa có gì sâu sắc lắm, việc một người đàn ông gặp và nhìn hay bắt chuyện, làm quen với một cô gái thì chưa nói lên điều gì, đi cafe với nhau một vài bận cũng chưa nói lên gì. Có thể là anh ta thích, nhưng để từ thích đến yêu chân thành và sâu sắc là hai vấn đề khác nhau. Vậy nhưng có thể, em là một cô gái nhút nhát, hay mơ mộng, chính vì thế, em đầu tiên thấy anh ta xin số, nhìn em rồi nói chuyện mà em đã mơ mộng, đã ngại, đã nghĩ anh ta thích mình. Sau đó, 5 tháng mà anh ta không chủ động tán tỉnh gì em, chỉ dừng lại ở đi cafe và nhắn tin toàn do em chủ động, như vậy chứng tỏ anh ta không muốn tiến xa hơn với em, có thể anh ta đang có ai khác hoặc không thực sự thích em.
Tuổi tác hơn nhau 1-2 tuổi không thành vấn đề, nếu yêu nhau thì mọi việc đều có thể giải quyết, nhưng vấn đề là anh ấy không nhiệt tình, còn em thì quá ngại ngùng và hay suy nghĩ. Em và anh ta chưa có gì mà em đã thích rồi mơ mộng, tưởng tượng ra mọi chuyện. Cách đây 2 tháng em nhờ anh ta một việc, anh ta quên chứng tỏ anh ta không coi trọng em, mọi việc của em không đáng để anh ta để tâm, còn em nhắn nhầm, anh ta trả lời lại cũng không nói lên gì cả. Đàn ông thích phụ nữ thì sẽ cư xử khác em gái ạ.
Cách tốt nhất, em thôi không mơ mộng và nghĩ đến anh ta nữa. Khi yêu, nên để đàn ông chủ động chứ khi mình đã bật mọi loại đèn mà anh ta vẫn không tiến đến thì nên chủ động rút lui. Em 26 tuổi, không còn trẻ nhưng cũng chưa phải là quá già để không thể tìm được người đàn ông thích hợp.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giọt nước tràn ly Mọi người xúm lại hỏi vết thương trên mặt Thúy, cô nói tránh là bị ngã xe. Thúy tuyệt nhiên không dám nói đó là hậu quả khi chồng cầm cả cái ghế ném thẳng vào mặt cô. Tiếng ngáy đều đều của Thịnh vang lên trong đêm khuya. Thúy trở dậy, lần tới giường con. Nhìn thằng bé kháu khỉnh, gương mặt...