Bí ẩn giếng nước thần trên đỉnh núi
Giếng nước án ngữ trên một khu rừng thông ở độ cao hàng trăm mét nơi giáp ranh giữa ba xã liền kề nhau. Chỉ sâu khoảng 1m, nhưng điều kỳ lạ là nước của giếng không bao giờ cạn, quanh năm trong vắt. Từ lâu, người dân trong vùng đã xem đây như một báu vật, đồng thời truyền tai nhau không ít câu chuyện nhuốm màu huyền thoại.
Truyền thuyết về giếng Ông Cụt
Gợi hỏi chuyện “giếng thần”, ông Nguyễn Đông Thành (62 tuổi), nguyên là chủ tịch xã Quỳnh Mỹ, huyện Quỳnh Lưu, Nghệ An những năm 1988-1993, kể cho chúng tôi nghe sự tích bấy lâu nay vẫn lưu truyền trong dân gian.
Chuyện kể rằng ngày xưa ở làng Phú Mỹ (xã Quỳnh Hoa, huyện Quỳnh Lưu ngày nay) có vợ chồng một người nông dân họ Nhữ sinh ra một cái bọc, trong bọc là một đôi rắn. Người chồng rất buồn nhưng người vợ khuyên rằng trời cho con nào thì nuôi con đó, nên giữ lại.
Ông Nguyễn Đông Thành – Nguyên là chủ tịch xã Quỳnh Mỹ (bên phải)
kể chuyện về giếng Ông Cụt cho phóng viên
Hai con rắn lớn rất nhanh và thường xuyên đi theo người bố. Một lần sau cơn mưa, người chồng đi đắp bờ giữ nước, hai con rắn cũng đi theo. Chúng tinh nghịch lấy đuôi dùi thủng bờ để nước ruộng trên chảy xuống ruộng dưới, lấy thế làm thích thú. Thấy nước rò, người bố liền lấy xẻng xăm bờ lại. Chúng lại dùi, người bố lại xăm mà không hay biết. Một lần vô tình, lưỡi xẻng của người bố đã chặt đứt đuôi một con rắn.
Giận bố, hai con rắn cho là người bố cố ý hại con nên rủ nhau về phục trên cổng ngõ bằng tre chờ người bố về để mổ cho chết. Người bố biết liền xin rằng: “vì bố mải đắp bờ giữ nước nên vô tình làm con bị thương. Xin hai con hãy tha cho bố”. Hai con rắn liền bỏ đi.
Sau này con rắn đứt đuôi được dân làng gọi là Ông Cụt, còn con rắn còn đuôi gọi là Ông Dài. Ông Cụt bị mất đuôi ra nhiều máu nên rất khát nước. Khi đi qua vùng này phát hiện thấy mạch nước liền ủi cho nước trào lên để uống và dưỡng thương nhiều ngày nên vũng nước sau có tên là giếng Ông Cụt.
Sau này, có người đi rừng tìm được giếng, thấy nước trong, ngọt lạ thường đã mách cho nhiều người khác. Kể từ đó, giếng nước trở thành tài sản quý cho những người đi rừng, nhất là trong những ngày hè nóng nực. Trải qua thăng trầm, giếng Ông Cụt trở thành chỗ… trâu bò thả trên rừng tìm đến uống nước, tắm mát. Hiểu được tầm quan trọng của giếng, năm 1993 sau khi có Nghị định giao đất giao rừng, những hộ dân ở xóm 11, Quỳnh Mỹ liền góp tiền mua xi măng, chở cát đá lên xây thành để bảo vệ giếng.
Những câu chuyện kỳ bí, linh thiêng
Đánh vật với con đường rừng dốc thăm thẳm, ngoằn ngoèo, băng qua mấy dãy rừng thông, cuối cùng sau gần nửa buổi tôi cũng tìm được giếng Ông Cụt, với sự giúp đỡ của ông là Lê Văn Sơn, một ông lão đi hái củi người xã Quỳnh Mỹ. Giếng có đường kính chừng hơn 1 mét, sâu chưa đầy 1 mét, phía trên mặt đất là một thành giếng xây bằng đá, dưới đáy là đá màu xanh trắng xen lẫn. Thành giếng chỉ cao khoảng 30 cm, có một bệ bê tông hình vuông làm chỗ để mọi người thắp hương.
Video đang HOT
Cận cảnh giếng Ông Cụt
Điều lạ là nước ở giếng này lại ngang bằng so với mặt đất và trong vắt một cách khó tin, nhìn thẳng xuống giếng lại có cảm giác như giếng này rất sâu vì mặt nước in hình bóng của rừng thông phía bên như một “bức tranh thủy mặc”. Ông Sơn kể: “Thấy lạ vì giếng nông mà nước không bao giờ cạn nên một tốp 5-7 người rủ nhau thử đem mỗi người một cái gầu múc nước múc liên tục xem có cạn được nước giếng hay không. Nhưng kết quả là múc bao nhiêu nước giếng cũng vẫn giữ nguyên mức đó”.
Càng tìm hiểu, tôi lại càng thấy nhiều điều bí ẩn. Địa điểm nơi giếng đóng là một bãi đất trống, nếu đứng đó có thể nhìn thấy được bao la bốn bề dân cư dưới chân núi. Ông Sơn cho biết, cách cái giếng này không xa phía dưới có một con suối, đến mùa khô thì cạn nhưng riêng mực nước ở giếng này lúc nào cũng giữ nguyên dù có hạn hán. Những lúc đó hàng trăm hộ dân ở vùng quê Quỳnh Lưu lại tìm đến giếng thần để lấy nước về sinh hoạt.
Không chỉ người dân ở xã Quỳnh Mỹ mà bà con ở nhiều xã khác ở huyện Quỳnh Lưu từ lâu cũng có thể kể vanh vách về những câu chuyện linh thiêng quanh giếng Ông Cụt: cứ vào ngày giỗ mẹ của Ông Cụt và Ông Dài ngày 20/4 (âm lịch) hàng năm thì Ông Cụt và Ông Dài thường về báo hiệu cho dân làng bằng những trận “cuồng phong”.
Theo như các cụ cao niên tại xã Quỳnh Mỹ kể lại thì trận gió lốc này vào trung tuần tháng 4 âm lịch hàng năm đều có, và xê dịch trong vòng 10 ngày trước hoặc sau ngày 20/4. Biết được điều này mà vào những ngày sắp đến giỗ mẹ Ông Cụt và Ông Dài thì tại giếng Ông Cụt thường đông nghịt người làng người xã và những vùng lân cận tìm đến thắp hương.
Ông Nguyễn Đông Thành vẫn nhớ như in câu chuyện xảy ra cách đây đúng 30 năm về trước. “Nhớ năm 1982, đúng chiều 20/4 âm lịch, trời đang trong xanh nắng chói chang thì bỗng nhiên mây đen kéo về, rồi một lát sau một trận gió lốc nổi lên. Khi đó gió mạnh đã làm nhà xử án tại tòa án huyện Quỳnh Lưu sập ngói…”, ông Thành kể, “Gần đây nhiều người còn đồn rằng nước giếng còn chữa được bệnh. Cái đó thì chưa ai kiểm chứng nên không dám khẳng định, nhưng giếng nước vẫn được coi là báu vật của người dân, thậm chí còn là cứu tinh của người dân trong những ngày hạn hán”.
Theo 24h
Người thầy yếu chân trên đỉnh núi gió
Họ thơm thảo như cỏ cây đại ngàn, thanh sạch như suối khe chốn cao sơn. Những việc làm của họ là tận cùng của dâng hiến, hi sinh trên miền biên viễn Cao Bằng còn nhiều gian khó.
Con đường đất trong cơn mưa phùn gió bấc đầu mùa bỗng trơn như đổ mỡ. Từ quốc lộ lên đến điểm trường Nà Đuốn (tiếng Nùng gọi là xóm Ruộng ở Hồng Trị, Bảo Lạc, Cao Bằng) cứ vòi vọi núi, hun hút mây.
Chỉ vì 2 chữ "yêu trẻ"
Chân dầm dề trong bùn, tay lọc cọc chống gậy, tôi vượt qua 6km đường núi. Khi đến được điểm trường có thầy nuôi dạy trẻ đầu tiên của tỉnh Cao Bằng tôi đã ở trong tình trạng gần như là kiệt sức. 6km đèo dốc ấy đối với người bình thường còn khó huống chi với Nông Văn Chuyên - thầy giáo người Tày có một chân bị teo nhỏ.
Trước đây chưa có đường xe máy bò lên Nà Đuốn, mấy năm ròng thầy Chuyên (quê thầy Chuyên ở thị trấn Bảo Lạc, huyện Bảo Lạc - PV) phải tập tễnh cuốc bộ lên lớp. Giờ tiếng là có đường rồi nhưng vẫn chỉ là đất sỏi, hễ trời đổ mưa, xe máy không thể lội vào được, phải gửi ở phân trường dưới sát đường quốc lộ rồi cuốc bộ ngược lên đỉnh núi, qua ba con suối, hàng chục cái dốc, cái khe.
Lớp học trên đỉnh núi
Đường trơn, chân lại yếu nên thỉnh thoảng thầy bị ngã ngập trong bùn. Ngã thì xuống suối gột qua rồi lại bước tiếp cho kịp giờ lên lớp. Trên núi cao, lắm khi mưa phùn gió bấc bất chợt, không kịp về nhà lấy áo ấm, rét đến nỗi phải mặc cả quần mưa lên lớp mà môi thầy vẫn cầm cập run. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy những ánh mắt đen láy như hột nhãn, những đôi môi chúm chím như nụ hồng, những cái má no tròn đỏ lựng tựa bồ quân của đám trẻ ở Nà Đuốn, lòng thầy như ấm lại.
Mồ côi cha từ khi còn nhỏ, năm lên 4 tuổi, thầy Chuyên bị một cơn sốt ác tính quật ngã khiến teo cả chân trái. Nhà ở thị trấn, học hành cũng thuộc diện giỏi giang, khi hết cấp ba, thầy Chuyên dự thi vào trường Cao đẳng Sư phạm Cao Bằng khoa Giáo dục mầm non trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, người thân. Thầy là nam sinh viên đầu tiên của khoa Giáo dục mầm non trong lịch sử trường này. Là con trai nhưng thầy Chuyên cũng đóng kịch thành thạo, cũng xúng xính quần áo múa dẻo, hát hay như ai. Giải thích về điều này, thầy chỉ cười nhỏ nhẻ bảo nguyên do: "Yêu trẻ".
Học xong bắt đầu đi dạy năm 2007, thầy Chuyên được phân về điểm trường vùng cao Nà Đuốn khi ở đây còn là nền đất, ván che nửa lớp còn lại quây bằng vách nứa. Đã thế mái bờ lô thấp tè, hè nắng nung, đông phải đốt củi sưởi. Phòng nghỉ giáo viên không có, hàng ngày thầy mang cặp lồng cơm đi theo.
Không điện đã đành lại còn thêm không nước vì trường ở ngay trên đỉnh núi không vòi nào chảy ngược lên, bể nước chưa xây toàn phải tay người xách từng can, từng lít. Lớp học có chậu, có xô nhưng không có nước rửa mặt, rửa chân đã đành còn không có nước uống cho các cháu, khát chúng phải tự chạy đi xin ở những nhà dân dưới con dốc.
Nà Đuốn ở trên cao, quanh năm chỉ có gió ù ù thổi. Gió thốc tháo nền đất bụi bay lầm trường. Gió hắt mưa vào lớp, nền đất bỗng thành vũng lầy, chỗ khô cho con, chỗ ướt thầy đứng. Những buổi mưa gió, ra vào cái bậu cửa cao thầy vẫn phải cẩn thận bế trẻ qua cho khỏi ngã. Cày cục mãi thầy Chuyên mới xin chủ tịch xã được hai bao xi măng rồi huy động dân lấy sỏi đá góp vào tự láng nền cho khỏi bẩn. Thoát khỏi cảnh nền đất nhưng lớp học vẫn mái bờ lô, vẫn nửa tường quây ván nửa quây phên như thủa nào thầy mới lên Nà Đuốn.
Lên dạy điểm trường nghĩa là thành con em của vùng đó. Từ ngôn ngữ, phong tục đến ma chay, nhà mới, cưới xin, họp xóm, tất tật cũng mời thầy. Có bó rau tươi, củ măng mới lấy phụ huynh không quản đường xa đến cho. Biết thầy thích nuôi chim, có những em mang cả ổ chào mào, chích chòe non đến tặng.
Học trò lả đi vì đói
Trái với hình dung của tôi về lớp mẫu giáo, ở Nà Đuốn chẳng có bữa ăn cũng không có chỗ ngủ. Một tuần học 8 buổi trong đó có những ngày 2 buổi, học sinh phải mang theo hai cái nắm bằng lá chuối, cái để cơm, cái để rau, đậu. Số có thìa mang theo thì ăn thìa, số nào không có hoặc đánh rơi dọc đường phải ăn bốc.
Thầy Chuyên đang dạy múa hát
Những khi học cả ngày không có chỗ ngủ trưa vì chẳng chăn cũng chẳng chiếu, thầy ngồi, trò ngồi. Sang buổi chiều nhiều trẻ ngủ gật, thầy cũng gật gù theo. Lớp học có 25 em nhưng thấp bé tựa cái bếp, trong đó kê hai cái bàn, ít ghế nhựa, ghế sắt. Toàn bộ đồ chơi chỉ lèo tèo gói gọn trong ba cái túi bóng gồm các hình hoa quả, hình thú, đồ chơi khi bóp phát ra tiếng kêu chúp chíp. Rẻ tiền và nghèo nàn nhưng chúng vẫn thực sự là thiên đường đến với những đứa trẻ người Nùng ở vùng cao này.
Thầy Chuyên kể, có ngày học một buổi nên học sinh không mang cơm. Ngồi trong lớp thấy Mã Văn Lâm cứ lả người đi tưởng ốm, thầy hoảng quá hỏi: "Con sao thế?". Nó chỉ bảo mỗi câu: "Giạc muỗi" (Đói cơm) rồi chực gục. Thầy vội giục người đi xin cơm cứu đói cho trò...
Thầy Chuyên bắt nhịp hát: "Chim bay, cò bay (làm động tác vẫy vẫy tay như bay) vịt có bay không nào?". Các em xua tay: "Không bay, không bay, vịt chỉ lội dưới ao". Thầy lại tiếp: "Chuồn chuồn bay, bướm bay, trâu có bay không nào?". Các em xua tay: "Không bay, không bay".
Thầy chuyển sang bài: "Cháu lên ba, cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè. Không khóc nhè để mẹ trồng cây trái. Ba vào nhà máy ông bà vui cấy cày. Là lá la la...". Tiếng cười, tiếng hát chộn rộn. Những tiếng hát còn ngọng nghịu, méo xệch nhưng những tiếng cười lại rất tròn, giòn tan.
Ngoài kia gió vẫn đang ù ù thổi. Thoảng trong gió tiếng con chim cu rúc, tiếng con gà rừng gáy le te... Thầy Chuyên bảo tôi: "Trẻ con miền núi rất thèm đồ ngọt, chẳng mấy khi biết mặt cái bánh, viên kẹo nó tròn méo ra sao. Mấy dịp trung thu, họa hoằn có năm được 2 cái bánh nướng, chia cho hơn 20 em, đứa nào ăn xong cũng nhìn đứa khác chực xin".
Có những đứa trẻ chân đất nhưng nhìn rất đáng yêu
Thương quá, thầy thỉnh thoảng vẫn bỏ tiền túi ra mua kẹo cho chúng. Được cái các cháu tình cảm và thật thà. Nhà có con chó, con mèo đẻ cũng kể. Nhà bố mẹ đi Trung Quốc làm thuê cũng tỉ tê với thầy... Khai giảng, tổng kết, phụ huynh các xóm mang gạo, rượu, gà ra liên hoan. Là con trai nhưng thầy Chuyên cũng xắn tay luộc gà, om vịt, xào xào nấu nấu cùng các cô, vui lắm.
Mấy năm trước, thầy Chuyên được chuyển về trường mầm non sát nhà, cơ sở vật chất khá bằng năm bằng mười trường cũ. Tiện thì tiện thật đấy nhưng nhớ quá chừng những đứa học trò nhỏ cheo leo trên đỉnh núi, nhớ quá chừng tấm lòng người Nùng nghèo khó vẫn ăn ở như bát nước đầy thầy lại xin lên Nà Đuốn.
Hỏi có ước mơ gì cho bản thân, thầy Chuyên cười chẳng nói dù tôi biết người thầy mới 28 tuổi này có vợ dạy mẫu giáo và một đứa con 2 tuổi đang bập bẹ nói cười. Hỏi có ân hận khi làm giáo viên ở vùng cao, thầy Chuyên bảo nhiều điểm trường đường xá còn khó hơn, nước còn phải đi mua chứ khổ thế này chưa thấm. Chỉ có điều ước chung cho các con, là thầy Chuyên vồn vã nhắn gửi: "Em ước mơ có được lớp học bằng nhà xây, có phòng chờ cho giáo viên, có đủ đồ chơi cho con trẻ".
Theo dân việt
"Báu vật" xứ Mường đang dần mai một Nắm bắt được sự yêu thích của du khách khắp nơi đối với rượu cần xứ Mường Hòa Bình, các cơ sở sản xuất rượu cần mọc lên như nấm. Cũng chính vì thế mà chất lượng cũng như thương hiệu của rượu cần nơi đây ngày một giảm sút. Lý giải đơn giản là vì khi đã đi vào thương mại, đi...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Một học sinh lớp 4 bị xe ben cán lìa chân

Nam thanh niên bị thương nặng, nghi do điện thoại phát nổ trong túi quần

Va chạm với xe đầu kéo, 2 học sinh lớp 9 tử vong tại chỗ

'Nhà báo ảo' lật lại vụ gây tai nạn của ông Đoàn Văn Báu, người trong cuộc nói gì?

Tìm thấy thi thể nam shipper tử vong trong rẫy vắng sau một ngày mất tích

Điều tra nguyên nhân gây hỏa hoạn ở xưởng sơn kèm nhiều tiếng nổ lớn

Cấp cứu một ngư dân bị cá biển có độc đâm vào chân tại Trường Sa

Người chăn cừu tử vong, nghi bị điện giật

2 xe máy va vào nhau bốc cháy, 2 người tử vong

Xe trung chuyển va chạm xe máy làm 1 người chết

Điều tra vụ hai người đuối nước tử vong ở Củ Chi

Phát hiện thi thể 1 phụ nữ trong rẫy mía sau 3 tháng mất tích
Có thể bạn quan tâm

Phát hiện 128 mặt trăng mới quay quanh sao Thổ
Thế giới
16:48:31 12/03/2025
Những xu hướng đời sống định nghĩa lại không gian sống hiện đại
Sáng tạo
16:48:00 12/03/2025
7 nhóm người không nên ăn nhiều đu đủ
Sức khỏe
16:31:54 12/03/2025
Phim cổ trang 18+ đang gây bão toàn cầu: Nữ chính đẹp quá mức chịu đựng, gây sốc với loạt cảnh nóng cực bạo
Phim âu mỹ
16:14:09 12/03/2025
Đàm Vĩnh Hưng đổi luật sư, đòi bồi thường cho việc mất 4 ngón chân
Sao việt
16:10:34 12/03/2025
Nóng: Phát hiện vật bất thường ngay cạnh thi thể ca sĩ nhà YG vừa qua đời
Sao châu á
16:07:10 12/03/2025
Bất ngờ trước giọng hát của Liên Bỉnh Phát và ca sĩ Trung Quốc
Nhạc quốc tế
15:46:00 12/03/2025
Concert "Anh trai vượt ngàn chông gai" 2025 hứa hẹn lập kỷ lục Guinness
Nhạc việt
15:43:01 12/03/2025
Kim Soo Hyun thân mật với Seo Ye Ji cỡ này, bảo sao netizen nghi ngoại tình: Tự tay làm điều "vượt mức bạn diễn"
Hậu trường phim
15:38:35 12/03/2025
Chủ shop hoa Hạ Long nhận cái kết "cực đắng" sau khi dạy nghề cho con gái hàng xóm: Cộng đồng mạng người trách "vô ơn", người nói "chuyện thường"
Netizen
15:12:46 12/03/2025