Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng t.iền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi.
Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại được gì. Người ta, nhất là người con gái tôi dành tình cảm, cuối cùng cũng lại ra đi khi biết gia đình tôi quá hoàn cảnh. Tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay lấy vợ nữa.
Người con gái đầu tiên tôi thích, đó là một cô gái dịu dàng, dễ chịu, tốt tính. Tôi đã nghĩ, đó là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi chọn. Nhưng sau này, khi biết gia đình em giàu có, tôi lại cảm thấy e dè. Tôi cũng nhiều lần tâm sự với em rằng, gia đình tôi khó khăn, tôi phải bươn trải một mình. Em nói không sao vì em yêu tôi nên không quan trọng chuyện giàu nghèo. Nhưng bố mẹ em có vẻ không hài lòng vì cho rằng chúng tôi không &’môn đăng hộ đối’.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em vẫn quyết tâm về ra mắt gia đình tôi. Thái độ ngạc nhiên của em khi nhìn thấy bố mẹ tôi, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ, tường loang lổ và bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngay cả cái nhà tắm còn mọc rêu và cái sân gạch ngày trước. Bố mẹ tôi làm nông nên nhìn quê mua, chân đất. Có vẻ, em không hề nghĩ, gia điình tôi lại nghèo tới vậy.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. Bố mẹ phải k.iếm t.iền, dành dụm từng đồng bán rau cỏ để nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Tôi vì thương bố mẹ nên bao năm đi học đều bươn trải làm thêm để không phải xin t.iền bố mẹ nữa. Nhưng khi ra trường, kiếm được công việc và nghĩ tới chuyện yêu đương, lập gia đình, tôi đã nghĩ tới em.
Sau lần ra mắt ấy, tôi không thấy em nói gì tới chuyện cưới xin nữa. Em bắt đầu nói, bố mẹ em không cho phép em yêu tôi, điều mà trước giờ tôi và em đều biết. Nhưng em vẫn thường bảo không quan trọng, quyết tâm yêu tôi. Vậy mà giờ em lại thay đổi cũng vì cái lý do cũ kĩ ấy. Có lẽ, em không ngờ gia đình tôi lại nghèo tới mức ấy.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. (ảnh minh họa)
Sau đó, em lặng lẽ chia tay. Thật ra tôi yêu em quá nhiều, nhưng tôi sợ, chuyện tình cảm không thể gượng ép, em sẽ vì thương hại tôi mà đón nhận tôi. Với lại, tôi cũng biết mình nghèo, không thể chu cấp cho em cuộc sống sung sướng như em có trước giờ. Tôi đành ngậm ngùi, chấp nhận chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. Em nói, vì là dân tỉnh lẻ, cũng muốn có công việc tốt, lấy được người chồng giàu có cho bố mẹ yên lòng nên em đã không chọn tôi và mong tôi tha thứ. Tôi không hiểu vì sao em lại hành động như vậy. Nếu thật sự như thế, ngay từ đầu em đã không nên yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi cứ theo đó mà lụi tàn, vì tôi chưa bao giờ mua được cho em một món quà giá trị nào so với người ta, người đàn ông đang theo đuổi em.
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng t.iền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Người ta bảo, thời nay, không có cảnh &’một mái nhà tranh hai trái tim vàng’ cũng đúng. Chẳng ai lại chọn một người đàn ông nghèo khó khi có những anh chàng giàu có vây quanh.
Kể từ đó tới giờ, tôi thật tình không muốn yêu một ai nữa. Tôi sợ lần nữa mình lại thất bại. Thà rằng, tôi cứ làm ăn, cứ tu chí, lo cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn để bố mẹ yên lòng, còn hơn lấy vợ về mà người ta lại chẳng đồng cam cộng khổ cùng gia đình tôi. Bị người ta từ chối vì quá nghèo, nhìn bố mẹ vất vả, tôi lại càng thấy trách bản thân mình hơn. Là vì tôi không thể lo cho bố mẹ có cuộc sống tốt như người ta, là vì tôi khiến bố mẹ phải buồn. Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tìm được người con gái tốt, yêu thương tôi hết lòng và cũng yêu gia đình tôi, yêu cả cái nghèo khó của tôi nữa. Tôi mong chờ người con gái ấy nhưng lại chẳng dám hi vọng vì mình vẫn còn nghèo quá, thật là thương cho chính mình!
Theo VNE
Muốn cưới người chỉ học hết cấp 2
Anh ấy nói chờ em học xong sẽ kết hôn. Nhưng cái em lo nhất chính là sự phản đối của gia đình và sự đeo bám của người kia.
Người yêu em muốn kết hôn với em. Em rất muốn lấy anh ấy một phần vì bố mẹ anh ấy rất hiền và hơn nữa ông nội anh ấy rất quý em. Anh là con trai duy nhất trong nhà, dưới anh là hai em gái đã lấy chồng rồi. Anh nghỉ học từ khi hết cấp hai, giờ anh đi làm mức lương chỉ có 5 triệu/tháng. Gia đình em không thích anh lắm, bố em chê anh ở xa, mặc dù chỉ cách có gần 7km. Gia đình em muốn em lấy chồng trong làng để tiện chăm sóc. Mẹ em chê anh ít nói, lương thấp sẽ không nuôi nổi em, sợ sau này em khổ. Và hơn cả là anh rất gầy. Anh chỉ có 41 kg. Bạn bè em gặp anh hầu như đều không thích bởi anh rất ít khi nói điều gì. Nhưng anh ấy rất tốt với em, và em biết anh ấy cũng yêu em rất nhiều.
Nhiều lần anh ấy nói không muốn làm em khổ, nếu em tìm được người tốt anh ấy sẽ ra đi. Em nghe mà đau lòng lắm. Nhưng em cũng thương bố mẹ rất nhiều.
Anh ấy đã 26 t.uổi, gia đình anh đều muốn anh sớm lấy vợ. Nhưng gia đình em không muốn em lấy anh ấy.
Tương lai của em còn dài, dù yêu anh ấy nhưng em cũng rất lo liệu lấy anh em sẽ sống ra sao? Anh luôn nói sẽ không bao giờ để vợ con phải khổ. Nhưng anh ấy gầy yếu, không làm được việc nặng nhọc. Trong khi đó em có quen một người có điều kiện tốt hơn anh, nhưng em luôn cảm thấy anh ta không tốt lắm. Đặc biệt anh ta lúc nào cũng nói yêu em, sẽ lấy em nhưng đòi em phải dâng hiến.
Tương lai của em còn dài, dù yêu anh ấy nhưng em cũng rất lo liệu lấy anh em sẽ sống ra sao? (ảnh minh họa)
Em mới 20 t.uổi, và em hoàn toàn không muốn có điều đó xảy ra. Người yêu em lại rất tôn trọng em, anh ấy cũng muốn sẽ có đêm tân hôn hạnh phúc cho hai đứa.
Anh ấy nói chờ em học xong sẽ kết hôn. Nhưng cái em lo nhất chính là sự phản đối của gia đình và sự đeo bám của người kia. Từ bé em được bố mẹ nuông chiều, chẳng phải làm gì. Có lẽ trong tư tưởng của em cũng chưa từng nghĩ em sẽ phải khổ. Nên em luôn tự hỏi lấy anh ấy em có khổ không? Có phải sẽ như mẹ em, lao động vất vả. Em không cần người giàu có, chỉ cần đủ sống thôi. Nhưng như anh ấy liệu có thể sống tốt được không?
Em muốn mọi người cho em lời khuyên em nên tiếp tục yêu anh ấy hay dừng lại để anh đi tìm một người khác phù hợp hơn? Vì đến lúc này em vẫn chưa đủ tự tin để có thể hứa sau này sẽ lấy anh. Đến lúc em mà không lấy liệu rằng anh ấy sẽ ra sao. Anh ấy lại không học cao, sau này kiếm việc không phải dễ. Thật lòng, tâm trạng em rối bời. Dù còn trẻ nhưng em lo lắng nhiều thứ quá, hôn nhân không phải như mình vẫn hay nghĩ, không giống như khi yêu nhau đúng không anh chị? Mong anh chị cho em lời khuyên.
Theo Eva
Chồng tôi vừa nghèo lại ít học Tôi lấy một anh chồng nghèo và còn thua mình về trình độ nhưng tôi không cảm thấy đó là sự thiệt thòi. Gia đình hai bên đều không có điều kiện, để có 1 đám cưới, tôi và anh đã phải chật vật tự lo mọi thứ từ việc đi mua phôi thiệp nhờ in ấn rồi tối về 2 vợ chồng...