Bếp không lửa sao là nhà?
Năm nào tết đến, vợ tôi cũng cúng ông Táo rất trọng thị, đủ vị như mọi nhà. Nhưng có điều tôi không dám nói, sợ đụng chạm thánh thần: ông Táo nhà tôi không có lửa!
Nàng là thần tượng của tôi, câu chuyện đó xưa lắc. Trong lớp, tôi đội sổ và thuộc dạng cá biệt, còn nàng luôn dẫn đầu. Bù lại, tôi đẹp trai, đá bóng có hạng nên các cuộc đấu giao lưu, bao giờ đội bóng tôi cũng giành chiến thắng. Tôi là trung phong. Nàng là lớp trưởng nên phải dẫn quân đi. Ôm áo, tiếp nước cho bọn tôi riết, nàng mê tôi từ lúc nào không biết. Nàng muốn cảm hóa và thay đổi tôi trở thành học sinh giỏi. Có vẻ như đó là thử thách cho sự kiên trì và ý chí của nàng. Kết cục, nàng làm được.
Hai đứa thành đôi. Nàng cứ bước lên hết bậc này đến bậc khác, còn tôi lủi thủi làm tất cả những lĩnh vực nàng không rành rẽ. Sau ngày cưới, tôi và nàng đi sắm đồ nhà bếp. Tôi hào hứng nói: “Em không thích nấu thì để anh nấu”.
Tôi làm được một thời gian, nàng bắt đầu lấy lý do: “Anh nấu được một chút, bày bừa lung tung, em phải dọn rửa mệt lắm”. Thế là vợ chồng bỏ nấu nướng, đi tiệm ăn. Ăn xong, tối về hai đứa gí mắt vào máy vi tính, thấy khỏe và rảnh rang vô cùng. Con cái chưa có, thôi cứ hàng quán đổi bữa cũng tiện.
Sau ngày cưới, tôi và nàng cũng đôi lần vào bếp. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc đầu, hai đứa còn sưu tầm quán ngon, sau thì tặc lưỡi: chiều nay, anh (em) mua gì cũng được, miễn tiện. Chẳng cần cả hai cùng thích. Văn hóa cơm hộp bắt đầu tràn vào bàn ăn, thay vì vợ chồng dắt nhau ra quán. Khi mới có con, vợ chồng nương nhờ ông bà nội, ngoại. Con lớn, buổi trưa vợ đăng ký quán cơm gần nhà, con ăn bữa nào chủ quán cứ đánh dấu bữa đó. Cuối tháng, cha mẹ mang tiền ra trả. Chiều về, ai tiện thì ghé quán mua, cứ ba hộp cho ba người. Con lớn, vợ chồng vẫn tự do. Ai nói thực phẩm sạch dơ ra sao chứ vợ chồng tôi cứ thế mà sống, cũng chưa ai chết. Cuộc sống như vậy tồn tại hai mươi năm rồi, nói ra, liệu ai tin?
Mỗi khi có gia đình bạn rủ đến ăn tiệc, nhìn vợ người ta bưng món này món kia lên với sự xuýt xoa của mọi người, tôi cũng thấy nhột lắm. Mấy ông bạn có ý khen chủ nhà, được đà bàn luận: “Nhà không có bếp thì đâu còn là nhà. Vợ không biết nấu ăn còn gì là vợ”. Tôi bắt đầu phừng phừng, gạt ngay: “Thế các ông nghĩ vợ là cái bếp à? Giải phóng phụ nữ đừng nói đâu xa, cứ từ cái bếp mấy ông ạ. Thời này cần gì phải bắt mấy bà nấu nướng chi cho cực, cứ ra quán là có tất”. Tôi bênh tổ ấm không lửa nhà mình.
Tôi chỉ kịp nhận ra văn hóa cơm hộp bắt đầu bộc lộ hạn chế khi tuổi già men tới. Căn bệnh táo bón vì ăn hàng quán thiếu rau xanh đã chuyển sang trĩ mãn tính. Bác sĩ kê đơn ăn nhiều rau nhưng khuyến cáo ấy vẫn chưa đủ mạnh để ông Táo nhà tôi đỏ lửa. Đến một ngày, cái miệng tôi nhạt thếch, đi đứng liểng xiểng, uống nhiều hơn ăn. Con ăn bữa đực bữa cái. Hình như nó giấu tiền ăn đi chơi game mà chúng tôi không kiểm soát được.
Ảnh minh họa.
Vợ tôi cằn nhằn: “Sao nhà mình chán thế. Nhà người ta chiều về sớm, quây quần. Nhà này, mạnh ai người ấy đi”. Mùi thơm ngào ngạt từ thức ăn đang xào nấu ở nhà hàng xóm bay sang càng làm cho căn nhà của tôi chán ngắt. Bao nhiêu lần ba má tôi mắng: “Gia đình phải nấu ăn, có cái bếp mới thành gia đình, tụi bây dị quá”, tôi cũng phớt lờ. Mãi đến giờ, tôi mới thấm: bếp nhà không lửa, sao gia đình ấm được? Cuộc sống như thế chẳng khác nào chỉ gá vào nhau cho qua ngày.
Có lần, tôi thủ thỉ với vợ: “Vợ ơi, hay mình thay đổi cách sống”. Vợ tôi ngại ngần: “Sống thế quen rồi, bây giờ bảo em nấu, nhỡ nấu không giống ai rồi lại bị chê bai, so sánh”. Tôi bày cách: “Em cần món gì cứ lên mạng là có hết, họ dạy tỉ mỉ lắm”. Nói vậy thôi, nhưng tôi nghĩ thay đổi cách sống thật không dễ dàng. Bếp nhà không lửa, lạnh quen rồi, làm sao cùng nhóm lên đây?
Vũ Phi
Theo phunuonline.com.vn
Chồng đã tha thứ sau khi tôi phản bội anh
Tôi biết nỗi đau gây ra cho anh là quá lớn, hy vọng sự chân thành và hối lỗi của tôi giúp làm mờ sai lầm đó.
Ảnh minh họa
Xin chào mọi người, tôi là người vợ sướng quá hóa rồ trong bài: "Tôi kiếm ra tiền và chiều chuộng, vợ chỉ ở nhà mà vẫn phản bội". Trước hết, thay mặt chồng và con gái, tôi gửi lời cảm ơn chân thành đến ban biên tập báo, chuyên gia Trần Kim Xuân và quý vị độc giả đã cho vợ chồng tôi rất nhiều lời khuyên. Tôi cũng là một độc giả trung thành của quý báo, ngày bài của anh được đăng tôi đã đọc, rất bất ngờ xen lẫn xấu hổ khi đọc những bình luận. Tôi mất ngủ một đêm để suy nghĩ về tất cả, anh cũng vậy, đèn phòng làm việc của anh sáng cả đêm. Tôi đã quyết định thử một lần nữa để cầu xin sự tha thứ ở anh. Ở bài viết trước, những gì chồng tôi kể đều là sự thật, mọi lỗi lầm đều là do tôi, xin phép không nhắc lại, chỉ bổ sung thêm tôi là người đã chủ động theo đuổi anh 10 năm trước. Lúc đấy anh trong giai đoạn đầu của sự nghiệp nên tôi đến với anh hoàn toàn từ tình yêu.
Sáng hôm sau tôi về ngoại, thú nhận mọi chuyện với bố mẹ, mẹ khóc và mắng tôi ngu, còn bố tát và đuổi tôi ra ngoài vì "nhà này không có thứ phụ nữ như cô". Tôi sốc, khóc rất nhiều và cứ thế lái xe đến nhà bố mẹ anh. Ở đây, trước đến giờ tôi luôn tìm được sự thanh thản cùng những lời khuyên bổ ích nhất từ bố mẹ anh dù lần này sự việc rất khác. Bố mẹ nghe tôi thú tội, không la mắng gì cả, bố nói: "Mọi quyết định ở 2 con, con vẫn là mẹ của cháu bố thì vẫn là con của nhà này". Mẹ chồng bảo tôi vào phòng nói chuyện như 2 người phụ nữ với nhau, mẹ đã bảo tôi hãy thử làm theo cách của mẹ.
Được nói chuyện với bố mẹ chồng tôi cảm thấy rất thanh thản, về nhà tôi hoảng vì không thấy chồng và con gái đâu, lúc sau chồng đưa con gái tôi về. Vừa gặp tôi bé bảo: "Mẹ đi đâu cả ngày để bố đi tìm", nghe đến đây tôi biết mình vẫn còn cơ hội. Sáng ngày hôm sau, tôi dậy sớm lo bữa sáng cho anh, chở bé về chơi với ông bà nội, rồi lật đật đi mua sắm mọi thứ. Về đến nhà anh đã đi, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch mà mẹ chồng đã chỉ, nấu những món ăn anh thích và những món đầu tiên tôi nấu cho anh. Trưa anh về nhà, biết bé về nội, anh định bỏ đi thì tôi năn nỉ, trong suốt bữa ăn chúng tôi không nói gì cả. Chiều anh về nội chơi định đón bé về thì mẹ nhất quyết không cho nên anh lại về một mình. Về nhà đã có một bữa tối cũng giống như bữa trưa đang chờ anh. Lại một bữa ăn trong im lặng nhưng lần này anh đã có vẻ chập chừng và ăn ít hơn rồi bỏ vào phòng làm việc.
Tôi dọn dẹp mọi thứ xong, mặc vào bộ đồ ngủ chồng tặng đêm tân hôn rồi gõ cửa phòng làm việc, xin anh 5 phút nói chuyện. Vào được phòng tôi không nói bất cứ điều gì về những việc đã xảy ra, tôi hỏi về công việc, về bố mẹ rồi ôm chặt lấy anh, anh cố gỡ nhưng tôi cũng lấy hết sức ôm. Cuộc nói chuyện mà tôi xin anh 5 phút biến thành 5 giờ đồng hồ. Tôi nhắc lại ngày xưa theo đuổi anh ra sao, kỷ niệm của 2 đứa, gần 2 năm tôi đợi anh đi du học... rồi xin anh tha thứ bằng tất cả sự chân thành và hối hận. Anh khóc, những giọt nước mắt đầu tiên của anh và tôi cũng khóc.
Kết thúc buổi nói chuyện là bản cam kết của 2 vợ chồng theo đề nghị của tôi. Theo đó tôi sẽ không đòi hỏi bất cứ tài sản gì và để quyền nuôi con cho anh nếu bản thân lại ngoại tình, còn anh cũng cam kết ra Tết sẽ chuyển sang làm cho cơ quan nhà nước để có nhiều thời gian cho gia đình hơn. Tối anh đã chịu lên giường ngủ nhưng vẫn chưa chịu ôm tôi, thế thì tôi ôm anh. Được anh cho một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm để phải đánh mất anh nữa. Tôi biết những nỗi đau gây ra cho anh là quá lớn, nhưng hy vọng bằng tất cả sự cố gắng, chân thành và hối lỗi của mình, mong thời gian sẽ làm mờ dần những sai lầm đó.
Sáng nay tôi lại dậy sớm đi đón bé và đưa bé đến trường, lên công ty xin phép cho anh nghỉ ngày hôm nay, tôi lên văn phòng công chứng nhờ xác thực bản cam kết của vợ chồng và gửi nó cho luật sư của chồng. Về đến nhà, lúc tôi đang ngồi viết những dòng này thì anh vẫn ngủ say, có lẽ đây là giấc ngủ dậy muộn nhất của anh trong 10 năm qua. Nhìn anh ngủ, tôi chỉ biết thầm cảm ơn mẹ, cảm ơn con gái đã giữ người chồng tuyệt vời này lại cho tôi.
Lời cuối, xin chân thành cảm ơn mọi người, nhờ các bạn mà có lẽ anh đã bị dao động, giúp cho kế hoạch của tôi dễ dàng thực hiện hơn. Hơn hết tôi xin gửi đến tất cả những ai đang và sẽ ngoại tình: "Bài học của tôi hy vọng sẽ cảnh tỉnh các bạn, mong các bạn trước khi ngoại tình hãy nghĩ đến gia đình, những đứa con và lý do ngày xưa vợ chồng đến với nhau". Tôi xin hết bài tâm sự của mình ở đây. Kính chúc mọi người mãi vui và hạnh phúc, tôi sẽ trân trọng cơ hội duy nhất mà chồng trao để trở thành người vợ, người mẹ thật tốt như anh đã là người chồng, người cha tuyệt vời.
Theo docbao.vn
Cưới bạn trai "lừa tình" vì trót dính bầu, ai ngờ cuộc đời tôi lên tiên Và rồi số phận đưa đẩy thế nào, tôi gặp lại 2 cô người yêu cũ của anh ta. Nhắc tới anh, họ bĩu môi chê bai. Cả hai người họ đều nói anh có tính đào mỏ, lợi dụng, chuyên gia vay tiền không trả. Phải đến khi đặt bút viết lên tờ đăng kí kết hôn, đánh dấu việc chính thức...