Bệnh tật khiến tôi chẳng thể tự tin ở bên người mình yêu thương
Tôi không thể ích kỷ mà giữ lại hạnh phúc bản thân để đạp đổ mọi điều tốt đến với bạn. Bạn thương nên vẫn đồng hành cùng tôi, điều đó làm tôi đau lòng.
Ảnh minh họa
Một năm trước tôi bị bệnh và giờ đang dần chấp nhận, chiến đấu với nó. Cảm giác những năm tháng vùi mình trong bệnh tật thật khinh khủng, nó bóp nghẹt hơi thở và sức lực của bản thân. Đau nào cũng sẽ qua nhưng nỗi đau tinh thần dai dẳng, nhấn chìm ta vào cái hố sâu bất định, không lối thoát. Ở cái tuổi tràn trề sức trẻ, nhiệt huyết thanh xuân còn nóng hổi, tôi chỉ nằm một chỗ nhìn mọi thứ cứ lướt qua như cuốn phim buồn. Đúng là ban đầu để chấp nhận số phận cuộc đời mình thật khó khăn, bao lần tôi tự hỏi rồi mình sẽ về đâu và đi được tới đâu giữa đường đời này? Chán nản có, tuyệt vọng có, mọi thứ như đổ sập trên đầu tôi, chống lại những cơn đau với tôi dường như là quá sức, đôi lần tôi ước thiếp đi thật lâu để những nỗi đau được lãng quên. Tương lai tôi đang bước là chuỗi ngày đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.
Tôi vẫn cố gắng để bước qua bởi xung quanh có quá nhiều người để tôi yêu và yêu tôi, gia đình chính là nguồn sống vui mỗi ngày với tôi. Bỏ mặc hết những đớn đau, xô bồ ngoài đời, tôi sống trọn vẹn trong vòng tay gia đình rộng lớn. Dù vậy tôi vẫn thấy mình là gánh nặng với mọi người cả về vật chất lẫn tinh thần. Sâu trong họ ánh lên những nỗi đau không thể gọi thành tên, những nỗi lo sợ tuôn trào nước mắt. Chỉ cần nhìn họ tôi thấy mình thật sự rất có lỗi, chỉ xin được cám ơn và xin lỗi thật nhiều.
Tôi có người tôi thương ngoài vòng tay gia đình, nhưng mỗi khi nghĩ đến người ấy thấy mình đau lòng hơn rất nhiều. Nhìn những cố gắng mà bạn dành cho tôi, thật sự tôi chỉ muốn khóc. 3 năm làm bạn, gần 3 năm yêu nhau đấy là những kỷ niệm tôi chẳng đành lòng quên, cũng chẳng đủ tự tin để bỏ lại phía sau. Cuối cùng rồi tôi cũng phải buông bỏ những điều ấy. Chúng tôi chia tay không phải do không còn yêu mà vì không thể ích kỷ với nhau. Tôi bệnh tật, yếu ớt, chẳng thể sinh em bé và cũng chẳng biết lúc nào là đoạn cuối cuộc đời. Gia đình bạn lại không chấp nhận, tôi hiểu hết điều mà họ nghĩ, họ lo, thế nên bản thân chẳng thể trách hờn điều gì cả.
Tôi không thể ích kỷ mà giữ lại hạnh phúc bản thân để đạp đổ mọi điều tốt đến với bạn, bạn thương tôi nên vẫn đồng hành cùng tôi suốt những năm tháng qua. Chính điều đó làm tôi cảm thấy đau lòng. Tôi chỉ mong bạn hạnh phúc, sau này hãy tìm một bàn tay nào khác để yêu thương, vun vén gia đình trọn vẹn bạn nhé! Hãy quên tôi và bước tiếp, như thế tôi mới đủ can đảm để sống, để khoẻ mạnh. Phải chi chúng ta có nhiều con đường để chọn thì tôi đã không phải đau lòng đến thế.
Chấp nhận và buông bỏ liệu có giúp tôi hạnh phúc? Sống vốn dĩ rất khó khăn, nhưng bản thân chúng ta vẫn phải sống và cố gắng vì nó, dù đau lòng mấy chúng ta vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình của sự sống, vì bao người quanh ta còn thương, còn yêu và ta cũng vậy.
Video đang HOT
Theo VNE
Nhẫn tâm đuổi vợ con ra khỏi nhà và cái giá phải trả sau 2 năm
Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc.
Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. (Ảnh minh họa)
Khi đặt bút viết những dòng tâm sự này, tôi không dám nói là mình đang rơi nước mắt, đang rơi vào sự hối hận tột cùng. Tôi không than trách gì ai, tôi chỉ tự trách bản thân mình, đã không biết trân trọng người trước mắt, mải mê chạy theo những cuộc vui thứ để bây giờ phải chịu lấy báo ứng khổ sở này.
Tôi và Miên đã có 3 năm yêu nhau trước khi tiến đến hôn nhân. Vì đã xác định rõ tương lai nên chúng tôi đã có 1 năm sống thử trước khi cưới. Chính vì thế, dù không thể nói là hiểu nhau từng chân tơ kẽ tóc nhưng chúng tôi đã khá rõ tính cách, ưu điểm, khuyết điểm của nhau. Cứ nghĩ rằng như thế là tốt cho hôn nhân chính thức. Ai ngờ đâu...
Vì đã quá hiểu nhau nên sau khi kết hôn, trong tôi không còn cảm giác hứng khởi, đam mê, tò mò, muốn khám phá nữa. Nó chỉ đổi lại là sự nhàm chán, nhạt nhẽo, vô vị mà thôi. Tôi cứ nghĩ đó là chỉ là giai đoạn bất thường nhỏ, một thời gian sau sẽ hết thì ngờ đâu càng lúc, tôi càng không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy mặt em. Ngay cả khi em báo tin, em đã mang trong mình đứa con của tôi. Tình cảm cha con vẫn không thể trở thành động lực đưa tôi quay về nhà sau buổi tan làm. Những cuộc vui chơi, nhậu nhẹt, có người đẹp ở bên, với tôi khi ấy nó hấp dẫn và thú vị hơn rất nhiều. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến...
Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cặp kè với Vy, một trong số những cô gái thường xuyên rót rượu phục, hầu hạ tôi trong những cuộc ăn chơi nhậu nhẹt. Thời gian đầu thì tôi còn kín tiếng lắm, không dám công khai gì hết cả vì vẫn còn muốn có gia đình. Nhưng đến khi gần như mụ mị đi trong men say. tiếng nhạc, những nụ hôn ngọt ngào, cơ thể nóng bỏng của Vy thì trong tâm trí tôi, hình ảnh Miên với dáng người xấu xí, vác cái bụng bầu to uỵch hoàn toàn mờ nhạt. Tôi chính thức công khai chuyện bồ bịch của mình và nhận về không ít những lời mắng nhiếc, chửi bới. Nhưng thần trí tôi khi đó đâu còn tỉnh táo để biết mình đúng hay sai. Tôi đã hoàn toàn bị Vy làm cho mê mẩn. Để rồi tự mình làm cái chuyện táng tận lương tâm ấy.
Theo kế hoạch Vy hiến, tôi thuê người chuốc thuốc mê Miên, vu cho Miên tội ngoại tình rồi đuổi Miên với chiếc bụng bầu 9 tháng ra khỏi nhà. Miên không khóc lóc, không van lài, không cầu xin tôi. Miên chỉ mang đôi mắt vừa đau thương, vừa uất hận nhìn tôi rồi ung dung bước ra khỏi nhà. Tôi đâu ngờ, bi kịch cuộc đời mình chính thức bắt đầu từ hôm ấy.
Bất chấp tất cả, tôi đón Vy về làm vợ mình. Nhưng không giống như Miên, yêu thích công việc nội trợ, coi việc chăm sóc gia đình là niềm vui. Vy tối ngày chỉ lo ăn chơi, mua sắm, nhảy nhót, tiệc tùng. Số tiền một mình tôi làm ra dường như chẳng đủ để lo cho cả tôi và Vy. Nhìn bộ dạng tiều tụy vì cật lực làm việc, lại không được chăm sóc tử tế của tôi người thì tiếc nuối, người thì mắng nhiếc đáng đời vì tôi đã phụ Miên.
Lại nhắc đến Miên, từ lúc đuổi Miên đi, tôi không còn biết được bất cứ tin tức gì của Miên nữa. Không ai biết Miên đã đi đâu với cũng bụng bầu sắp đến ngày đẻ. Tôi, chợt thấy đau nhói ở trong tim.
2 năm qua đi trong chớp mắt...
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến với một kẻ phụ bạc như tôi. Vy cặp kè với kẻ khác, ngang nhiên thách thức tôi. Uất hận, nhục nhã, tôi đổ bệnh nằm liệt giường. Bố mẹ, anh chị em từ lâu vì chuyện tôi bất chấp đạo lý đuổi Miên đi đã không còn quan tâm gì tới tôi nữa. Một thân một mình, ốm đau không người chăm sóc, tiền bạc có bao nhiêu Vy đều trộm mang đi tiêu xài hết, lại không vay mượn được của ai, tôi chỉ còn cách đăng tin bán nhà thì phát hoảng khi không biết mình đã kí lại quyền chuyển nhượng căn nhà cho Vy từ khi nào. Giờ thì tôi là kẻ trắng tay mạt hạng.
Vy sỗ sàng kêu tôi dọn đồ ra khỏi nhà vì chủ nhân mới của căn nhà này đang chuyển đến. Và khi người mua lộ diện, khuôn mặt vốn đã tái nhợt vì bệnh tật của tôi héo quắt lại không còn hạt máu. Chân tay run lẩy bẩy như con nghiện thiếu thuốc. Người mua nhà, chính là Miên.
- Em... Là em... Sao... - Tôi ấp úng vì cổ họng nghẹn đắng lại
- Tôi là người, đâu phải ma, sao anh lại run rẩy dữ dội vậy? - Miên cười nhạt
Tôi còn chưa kịp bàng hoàng thì Vy:
- Tiền của chị tôi đã nhận đủ, ngôi nhà này giờ hoàn toàn thuộc quyền sử dụng của chị. - Vy ôm bọc tiền đủng đỉnh bước đi trong sự sững sờ của tôi
- Anh cũng nên đi ra khỏi đây rồi! - Miên quay sang tôi, gằn giọng
Nhục nhã, xấu hổ, ê chề, tôi lết tấm thân gầy gò bước ra khỏi ngôi nhà mà tôi đã từng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc trong đó với Miên. Tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn Miên. Nhưng lúc đi qua tờ lịch, tôi rùng mình. Hôm nay chính là ngày mà 2 năm trước, tôi đã đuổi Miên ra khỏi nhà. Miên nhìn tôi cười hả hê, có lẽ Miên cũng biết điều tôi vừa nhận ra là gì. Tôi không trách Miên vì đây đều là những thứ tôi xứng đáng nhận được. Chỉ là, hối tiếc muộn màng quá rồi thôi.
Theo blogtamsu
Ung thư nhưng 6 năm sau vẫn sống, đi khám lại tôi mới hiểu vì sao chồng đòi ly hôn Tôi điếng người. Lấy nhau mấy năm, chung lưng đấu cật để xây dựng cơ nghiệp cùng nhau vậy mà giờ tôi bị bệnh là anh lại bỏ tôi không thương tiếc. Tôi khóc hết nước mắt, đã bệnh tật lại còn bị chồng bỏ, tôi không biết phải làm thế nào. ảnh minh họa Tôi cầm kết quả khám bệnh trên tay...