Bệnh tật khiến tôi chẳng còn được thực hiện những điều mơ ước nhỏ nhoi
Tôi có thể sẽ không thể có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng.
Ảnh minh hoạ
Tôi, một cô gái bình thường như bao cô gái khác ngoài kia. Tôi lớn lên từ vùng quê nghèo khó nhưng quyết tâm lớn nhất là bám theo con chữ. Tôi nhận ra hoài bão của mình phải xây dựng bằng kiến thức. 12 năm ngồi ghế nhà trường, 4 năm trên giảng đường đại học, đó là những năm tháng rực rỡ của cuộc đời tôi. Có lẽ điều không bao giờ tôi hối tiếc là tin vào những việc mình chọn lựa và quyết định. Nói cho cùng với một đứa con gái thấp bé và không lấy gì là xinh đẹp như tôi thì gia đình và sự học chính là niềm tự hào vô bờ bến. Có nhiều người nghĩ chỉ học đại học thôi có gì đáng tự hào đâu nhỉ? Nhưng với tôi để được đến trương như thế ba mẹ đã đổ bao nhọc nhằn và mồ hôi của gần 20 mấy năm ròng rã, chỉ cần nghĩ đến thôi nước mắt tôi đã chực trào ra.
Tôi ra trường và xin vào làm ở công ty phần mềm, lương ban đầu không cao nhưng tôi vẫn làm vì muốn tích lũy kinh nghiệm và hơn nữa là để trang trải một phần cuộc sống. Hai tháng trôi qua, những tưởng mọi thứ đều tốt đẹp, cuộc sống tôi bấy giờ không nhiều tiền nhưng ổn và tôi thấy điều đó thật tuyệt vời. Tôi thường xuyên có những cơn đau bụng không rõ nguyên nhân kéo đến nhưng nó sẽ tự hết nếu kiên trì chịu đựng. Tôi không bỏ bê sức khỏe, đi khám bác sĩ làm xét nghiệm và bảo không có gì bất thường. Thế nhưng các cơn đau của tôi ngày càng dày lên và dài hơn. Tôi uống thuốc giảm đau riết thành một thói quen kiểu bị nghiện.
Rồi cuối cùng, tôi cũng biết căn bệnh của mình, quá trễ để giữ lại một bên thận, nó bị hư hoàn toàn. Chán và bi quan là hai điều tôi luôn cố gắng mà bản thân không thoát được. Tôi ghét thấy người thân nhìn mình lúc mệt mỏi đau đớn. Ba sẽ quay đi, mẹ sẽ lại khóc và tôi thấy mình thật tệ. 20 mấy năm chưa hề làm gì cho ba mẹ, giờ lại là gánh nặng khiến ba mẹ phải mỏi mệt. Như thế có được liệt vào một dạng của bất hiếu không? Nhìn thẳng thực tế thì tôi không chết ngay nhưng có thể nó sẽ mòn mỏi ăn tàn hết mọi sức lực và tuổi trẻ. Niềm hăng say và nhiệt huyết của tôi, còn ước mơ, còn bao nhiêu thứ phía trước mà. Tôi có thể sẽ không thể có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng. Tôi sợ thiếp đi thì ngày mai lại không dậy, sợ mình không đủ dũng khí mà đối diện, sợ bản thân sẽ trốn chạy thực tế. Mong nhận được sự từ bạn đọc.
Theo VNE
6 năm yêu bóng hồng bất hạnh, chàng trai chấp nhận ở rể chăm sóc mẹ vợ bệnh tật...
Giữa bộn bề lo toan của cuộc sống, có bao giờ bạn thầm ước ao có một khoảng thời gian thảnh thơi, ngồi bên một ly trà đượm mùi quế ấm và được để cho tâm hồn mình thả trong một câu chuyện tình yêu...
Nếu đó là ước ao của bạn, câu chuyện này sẽ là một sự lựa chọn tuyệt vời, bởi nó sẽ dẫn bạn vào một thế giới khác, nơi tình yêu là ngọn nguồn của những điều tốt đẹp.
Đến với nhau vì duyên số nhưng cũng là nhờ một trái tim đồng cảm
Video đang HOT
Nguyễn Văn Nhân sinh năm 1983, tại một vùng quê nghèo thuộc tỉnh Quảng Ngãi, trong một gia đình mà anh là con trai độc nhất. 14 năm trước, anh Nhân quyết định lên Sài Gòn làm công nhân trong một nhà máy sản xuất cao su. Đây cũng là nơi anh gặp một người nữ đồng nghiệp đặc biệt, chị Đinh Thị Hồng Hạnh. Hai người nhanh chóng trở thành bạn của nhau.
Khi còn là bạn đồng nghiệp, qua những trao đổi, sẻ chia anh Nhân biết được chị Hạnh giống như một người phụ nữ bước ra từ câu chuyện cổ tích. Tai nạn năm 1997 đã cướp đi người em gái Út của chị và để lại cho chị một vết thương nay đã thành vết lõm nơi đỉnh đầu. Mỗi khi trái gió, trở trời vết thương ấy lại quấy quả khiến chị phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng dù đau thế nào, chị Hạnh cũng vẫn cắn răng chịu đựng, vẫn đi làm, vì cả gia đình đều trông vào đồng lương công nhân của chị. Lòng cảm mến người con gái tảo tần ấy có lẽ bắt đầu chớm nở như một nụ hồng trong trái tim anh Nhân. Một nụ hồng tinh khôi đang cúi mình dưới sức nặng của những giọt sương ban mai lấp lánh.
Một lần khi tới chơi nhà chị Hạnh vào năm 2006, anh Nhân càng bất ngờ hơn khi được tỏ tường gánh nặng thực sự mà chị mang trên đôi vai bé nhỏ. Cha mẹ già và ba đứa cháu, đứa nào cũng mang trên người khuyết tật đều do một mình chị chăm lo. Nhìn hình ảnh Hồ đứa cháu lớn nhất của chị thân hình co quắp trên chiếc xe lăn do di chứng chất độc màu da cam, Thoại khổ sở đi lại với chiếc chân trái mang tật nặng, Duy thì lúc nào cũng ngơ ngác như một đứa trẻ ba tuổi, sự cảm mến dành cho chị trong anh nhanh chóng trở thành một sự cảm phục sâu sắc. Cũng từ phút giây đó, anh chăm lo nhiều hơn cho bông hồng trong trái tim mình bằng một tình thương âm thầm dành cho chị.
Đến một ngày, khi cảm nhận được bông hồng trong trái tim mà anh dành riêng cho chị đã nở, khoe ra màu hồng đỏ tươi thắm nhất của nó, anh hiểu rằng đã tới lúc anh cần để cho người phụ nữ ấy hiểu được mong ước chân thành của anh: Anh muốn trở thành "người bạn đời" - người đồng hành của chị trong những chặng tiếp theo của cuộc hành trình. Có đi cùng nhau như vậy, anh mới có thể thực sự ghé vai đỡ đần chị gánh nặng chị đang mang. Hai đôi vai bao giờ cũng sẽ mạnh mẽ hơn, chị sẽ bớt vất vả và gia đình chị cũng sẽ được chăm sóc chu đáo hơn.
Bất ngờ và cảm động trước "bông hồng tình yêu" mà anh Nhân dành cho mình, nhưng chị Hạnh đã không dám nhận lấy điều tuyệt vời ấy, bởi chị biết anh còn quá trẻ, và hoàn cảnh của chị chắc chắn sẽ khiến tất cả những người đàn ông muốn tới với chị phải lắc đầu. Họ đều nhìn thấy sự khó khăn trong cuộc sống hôn nhân trong tương lai, họ hiểu rất rõ chị sẽ không thể toàn tâm, toàn ý chăm lo cho gia đình riêng nhỏ bé của mình. Cũng vì thế, mà chị Hạnh không dám tin vào những điều mà anh Nhân tỏ bày.
Người đàn ông trẻ ấy dường như có thể nhìn thấu trái tim chị Hạnh. Anh hiểu sự tự ti của chị và anh chọn một cách thức đặc biệt để thuyết phục người phụ nữ với trái tim sợ tổn thương ấy: Anh dành sáu năm tuổi trẻ của mình lặng lẽ ở bên chị, lặng lẽ làm những điều mà anh nghĩ có thể giúp chị vơi bớt phần nào nỗi vất vả. Cây hồng bên trong trái tim anh cách đây sáu năm còn nhỏ xíu. Nhưng giờ đây, sau sáu năm được tưới mát mỗi ngày bằng những quan tâm chân thành, những giúp đỡ tận tâm mà anh dành cho chị và gia đình, nó đã lớn đã trở thành một khóm hồng khỏe mạnh, cứng cáp. Nhất là khóm hồng ấy giờ không chỉ có một nụ hoa.
Năm 2012, chị Hạnh dường như đã mở cửa được trái tim mình. Niềm tin dành cho anh trong chị đã được vun bồi trong sáu năm qua, từng chút từng chút một. Chữ Nhẫn anh để chị nhìn thấy mỗi ngày qua sự hiện diện của mình có lẽ chính là "chiếc nhẫn cầu hôn" mà không phải người phụ nữ nào cũng may mắn có được. Và ngày hạnh phúc nhất cũng đã tới, anh chị chính thức làm người một nhà, chính thức nói lời hẹn ước trước trời đất, trước tổ tiên và cha mẹ: Họ sẽ cùng nhau đi cho trọn vẹn con đường.
Cuộc sống thường nhật như một bức tranh họa lòng người một cách chân thực
Kể từ sau đám cưới, người dân ấp Bàu Tre 1, xã Tân An Hội, huyện Củ Chi đã rất quen thuộc với việc nhà chị Hạnh có người con rể có lẽ là đặc biệt nhất ở vùng quê này. Không chỉ ở rể nơi nhà vợ, mà anh Nhân còn là người ở nhà, làm những công việc tề gia, chăm nom gia đình trong khi vợ đi làm. Nếu ai hiểu được hoàn cảnh như đảo ngược này, hẳn cũng sẽ mỉm cười vì thấy được trong lòng mình có ánh mặt trời ấm áp.
Ở nhà anh Nhân - chị Hạnh, việc chăm lo gia đình mới là công việc vất vả, tốn nhiều sức lực nhất. Công việc ấy đồng nghĩa với việc đưa hai đứa nhỏ đi học ngày 4 - 5 lượt, rồi lại nhanh chóng quay về lo cơm nước cho gia đình, và đặc biệt là chăm cho Hồ - cậu bé thiếu may mắn nhất nhà. Càng lớn, Hồ càng khó chăm sóc, do những di chứng của chất độc chiến tranh, em không thể tự làm bất kể việc gì. Lúc nào cũng cần có người túc trực bên em, cho em ăn, lấy nước khi em cần, giúp em vệ sinh thân thể mỗi lần mọi thứ ra khỏi cơ thể em không kiểm soát. Và chăm sóc gia đình cũng đồng nghĩa với hàng chục những công việc không tên khác nữa.
Ban đầu, khi mới về ở cùng chị Hạnh, hai anh chị đã thay phiên nhau, người này đi làm, người kia sẽ ở nhà lo cho những thành viên còn lại. Nhưng rồi, những bữa ở nhà trong vai trò mà chị Hạnh đảm đương bấy lâu, anh Nhân quyết định nhường hẳn phần đi làm cho vợ. Bởi anh biết cách làm xen kẽ như vậy sẽ càng nhanh khiến cho chị kiệt sức. Nếu chị Hạnh toàn tâm, toàn ý đi làm, chí ít chị cũng sẽ có những lúc nghỉ ngơi, được gặp gỡ, trò chuyện với mọi người. Hơn nữa, vì là đàn ông nên việc chăm Hồ, anh đảm đương cũng tiện hơn rất nhiều.
Thời gian đầu ở trong vai trò "hậu phương", anh Nhân gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng sống đúng như lời dạy của Phật Gia: "Khi gặp việc khó, thay vì quay đầu bỏ chạy, hoặc buông xuôi chỉ sau khoảnh khắc, nếu ta có thể kiên định mà làm công việc đó thì khi khó khăn qua đi, những điều hiện ra trước mắt nhất định sẽ là tốt lành nhất", anh vẫn kiên trì làm những công việc ấy mỗi ngày trong tâm thái tự nguyện được bảo trì nguyên vẹn.
Có lẽ vì thế, sau một thời gian, mọi công việc không còn gây cho anh cảm giác nặng nề. Hơn thế, anh Nhân đã cảm nhận được dư vị ngọt ngào mà sự nhẫn nại mang tới cho cuộc sống của mình. Đó là nụ cười, là niềm hân hoan trong đôi mắt mấy đứa nhỏ, và cũng là ánh mắt có phần tươi hơn của mẹ vợ, đặc biệt là một cuộc sống dễ chịu hơn dành cho vợ anh.
Quang cảnh cuộc sống của gia đình anh thật đơn sơ nhưng chan chứa một thứ ánh sáng dịu dàng, thanh khiết kỳ lạ. Không chỉ là những vạt nắng vàng ươm của buổi chiều Nam Bộ, mà thứ ánh sáng ấy dường như còn đến từ trái tim con người. Ánh sáng của những tâm hồn có thể bỏ qua những cái nhỏ bé, vị kỉ của bản thân để mang tới cho người khác những điều tốt đẹp.
Món quà đẹp nhất
Hãy quay trở lại với khóm hồng trong trái tim người đàn ông giản dị, ấm áp này. Như đã nói ở trên, từ khi ngỏ lời cầu hôn chị Hạnh, khóm hồng của anh đã nở thêm nhiều nụ hoa mới. Bởi giờ, anh không chỉ dành tình thương yêu cho một mình chị, mà mỗi bông hoa trong trái tim anh là dành cho mỗi thành viên trong gia đình chị.
Nhưng để hiểu được hết tấm lòng của anh Nhân, thì hình tượng hoa hồng vẫn thật khiêm nhường. Không chỉ dành toàn bộ thời gian, tâm sức của mình để lo cho mẹ, cho ba cháu của chị, anh còn bàn với chị:
Gia cảnh như vậy, anh chị sẽ không sinh con nữa. Để tiền kiếm được, để thời gian và sức khỏe lo cho mấy đứa nhỏ. Chúng được sinh ra mà bố mẹ không chăm nom, thì anh chị sẽ làm bố mẹ của chúng. Như vậy, mẹ của chị Hạnh cũng sẽ được yên lòng, có lẽ trở thành chỗ dựa cho ba đứa cháu nội thiếu may mắn này đã trở thành quá sức đối với bà.
Mẹ anh Nhân vẫn thỉnh thoảng gọi điện lên chia sẻ về nỗi mong mỏi có cơ hội được ẵm bồng cháu nội. Mỗi lần nhận điện thoại của mẹ là một lần mà tâm hồn anh phải trải qua sóng lớn. Anh hiểu rõ trách nhiệm của mình với gia đình, dòng họ. Nhưng cuộc sống hiện thời không cho phép anh làm tròn trách nhiệm ấy. Vậy nên, anh vẫn kiên trì với quyết định của mình: Con cái là quà tặng của Trời. Anh vẫn sẽ sống và cùng người vợ thương yêu chăm lo cho mẹ vợ, cho ba đứa nhỏ. Có lẽ sẽ đến một ngày, Ông trời cảm thương mà giúp anh có thể có được đứa con của riêng mình.
Trong tình yêu và rộng hơn là trong cuộc sống, đôi khi người ta không cần giàu có, không cần có thật nhiều tiền bạc để có thể làm những người mình yêu thương trở nên hạnh phúc. Chỉ cần một tấm lòng chân thành, rộng mở, một trái tim biết buông những suy nghĩ về mình để nghĩ cho hạnh phúc của người khác, bạn sẽ có thể bù đắp cho tất cả những đau khổ trong trái tim và trong cuộc sống của người mình thương. Theo đó mà nuôi dưỡng được một mối quan hệ vững bền, son sắt, và đậm nghĩa tình.
ĐKN (st)
Khi người già yêu Xóm tôi có cụ ông 74 tuổi vừa qua đời, chẳng phải vì bệnh tật, chẳng phải do tai nạn. Ông kết thúc cuộc đời mình bằng cách tự thiêu. Nguyên nhân được chỉ ra là do ông bị con cái cản ngăn không cho... lấy vợ. Ảnh minh họa Nếu hành động ấy diễn ra ở người trẻ chắc hẳn sẽ gây...