Bệnh… nói xấu chồng
Lúc bạn bè tụ họp hay chiều chiều ra sân cùng mấy chị hàng xóm đút cơm cho con, tám hết đề tài là quay sang… nói xấu chồng.
Một chị giục con: “Ăn lẹ đi con, mẹ còn cả đống việc đang chờ. Ba mày sắp về rồi đó”. Chỉ một câu khơi mào bâng quơ, lập tức chị nào cũng lôi chồng ra kể tội. Một chị thở dài: “Phụ nữ mình đúng là số khổ, bù đầu bù cổ, đi làm về vừa lo việc nhà vừa lo con cái, chồng thì đi mất dạng”.
Mấy chị khác liền hưởng ứng: “Chồng tui cũng vậy chớ có hơn đâu, ổng mà biết về sớm phụ một tay chắc là… trời sập”, “Chồng tui về tới còn chê ỏng chê eo, sao nhà không sạch, cơm không ngon. Mình cực muốn chết, nghe ổng nói tức cành hông”… Tôi tưởng tượng, vô phúc ông chồng nào xuất hiện đúng lúc, chắc mấy chị nhào vô… xé chồng trộn gỏi. Mà lạ, chồng về tới thì chị nào cũng miệng cười tủm tỉm, hớn hở dắt con vô nhà dọn cơm cho chồng ăn, y như… chưa từng nói xấu chồng mấy phút trước đó.
Bạn của bà xã tôi mời tân gia, cô ấy khen bạn: “Vợ chồng cậu giỏi quá, mới mấy năm đã mua được nhà”. Cô bạn thở dài sườn sượt: “Một tay tớ cày như trâu, nát óc tính toán sao cho tiền đẻ ra tiền. Nhờ vào chồng hả, ổng còn không mua nổi cục đất chọi chim”. Bà xã tôi được dịp trút bầu tâm sự: “Chồng tớ cũng vậy, ruột để ngoài da, tới tháng thảy cục tiền là xong nợ”. Vợ nói mà quên rằng, ông bà ta đã đúc kết, “chồng như cái đăng, vợ như cái đó”. Chồng lo kiếm tiền, vợ lo thu vén. Chồng mà khư khư giữ tiền, lo từ trong ra tới ngoài, chắc vợ sẽ than chồng “cai trị” như… phát xít.
Cu Bi nhà tôi được lĩnh thưởng học sinh giỏi cấp thành phố, mấy phụ huynh khác bu quanh khen nức nở: “Thằng nhỏ giỏi quá trời, chắc ở nhà ba mẹ rèn dữ lắm hả?”. Vợ tôi được dịp lại khoe công: “Một tay em đó chị, đưa đón đi học thêm, tối về thì kèm bài vở nên mới được vậy. Ba nó đi tối ngày…”. Vợ lo thao thao, chẳng để ý gì đến vẻ mặt chồng đang sượng ngắt. Mỗi lần mua quần áo, sách vở cho cu Bi, vợ tôi không quên kèm theo câu: “Tốn cả triệu của mẹ đó con. Ba con chẳng dòm ngó gì tới. Con mà không có mẹ lo, không biết thảm cảnh tới cỡ nào”.
Một bữa má tôi ở quê lên chơi, thấy vợ tôi tám với bạn qua điện thoại đã đời rồi tám tiếp với hàng xóm, mặt má buồn xo. Tới bữa cơm, má tôi chống đũa thở dài: “Má hỏi thiệt, vợ chồng bây còn cách cứu vãn được không, cu Bi còn nhỏ, tội nghiệp nó lắm”. Vợ chồng tôi chưng hửng: “Vợ chồng con có chuyện gì đâu má?”. Tới lượt má tôi ngạc nhiên: “Hồi chiều má nghe con kể tội chồng quá trời, má tưởng vợ chồng bây chán nhau dữ lắm, sắp thôi nhau tới nơi nên má lo”. Vợ tôi nhìn chồng tẽn tò. Sau vụ đó, vợ cũng có bỏ tật xấu chút xíu, nhưng lâu lâu bệnh cũ lại tái phát. Có lần tôi hỏi thẳng vợ: “Có phải em chán anh tới mức, bất cứ hoàn cảnh nào cũng nghĩ ra khuyết điểm của chồng để chê bai?”. Vợ tôi cười xòa: “Tại em thuận miệng nói vậy chớ đâu có ý gì”. Bó tay!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tranh thủ nói xấu chồng
Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ. Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách.
Nói thật, mang chuyện chồng xấu tính ra nói thì ngại nhưng thật lòng, chỉ có cách này, mình mới cảm thấy thoải mái và được chia sẻ. Nói với bạn bè thì lại sợ họ đi kể với chồng, nói với ai cũng không có cảm giác tin tưởng, vì lỡ đến tai chồng thì mọi chuyện sẽ to tát hơn. Nhưng viết ra thế này, cảm thấy thoải mái lắm!
Chồng tôi, từ ngày lấy về, tôi mới biết anh có cái tính xấu ơi là xấu. Nghĩ đến mà xấu hổ. Sang nhà mẹ vợ, có cái gì chồng cũng bòn rút. Ngay cả mấy tí thịt gà, xôi còn lại trong ngày giỗ, chồng cũng xin mẹ mang về bảo cho các cháu. Nhiều lúc tôi không muốn lấy vì con cái sang chẳng có gì cho mẹ thì thôi, lại còn tha lôi làm ngại người. Vợ chồng thì không nói làm gì, đằng này còn em rể, anh rể, em dâu, cũng tụ tập cả. Nếu ai cũng có cái tính như chồng thì có phải bố mẹ của cải đâu mà cho. Tôi nhiều lúc thấy xấu hổ với các em, các chị.
Chồng tôi hay ghen tị, cứ sợ bố mẹ thiên vị cháu này, coi rẻ cháu khác. Có cái gì cũng đòi công bằng, ngay cả miếng ăn, quả táo, quả lê mà ông bà có cho các cháu. Nghĩ bụng, mình đã không có cho ông bà thì thôi, còn tính chuyện ông bà cho cháu. Mà cũng hay, giỗ Tết nếu không phải là tôi chủ động mua đồ sang nhà bố mẹ thì chồng tôi không bao giờ đả động. Chồng coi như đó là trách nhiệm của tôi, bắt buộc tôi phải làm. Tôi cũng vì ngại thay cho chồng mà phải chủ động đi làm hết những việc ấy.
Chồng tôi hay ghen tị, cứ sợ bố mẹ thiên vị cháu này, coi rẻ cháu khác. Có cái gì cũng đòi công bằng, ngay cả miếng ăn, quả táo, quả lê mà ông bà có cho các cháu. (ảnh minh họa)
Tôi làm con trưởng trong nhà, dù là con gái. Vì vậy, chồng tôi là rể trưởng. Nhưng khổ nỗi, anh chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của mình.
Nói đi nói lại, chồng có cái tính ki bo. Nhiều lần đi ăn cùng bạn bè, chồng không bao giờ chịu rút tiền ra. Bao nhiêu lần như thế rồi chứ không phải lần đầu. Tôi thấy xấu hổ, không dám nói ngay trước mặt người khác, nhưng về tới nhà, tôi nói này nói nọ thì chồng mắng tôi, đàn bà lắm chuyện, đó là kế sách. Kế sách cái gì, chẳng phải là "mưu hèn kế bẩn"sao?
Mỗi lần định đi đâu với bạn bè là chồng thường nhịn cơm, vì biết rằng hôm ấy sẽ được ăn no nê, tha hồ đánh chén mà không phải trả tiền. Chồng tôi còn thường xuyên bày trò "quên ví ở nhà" để trốn tránh trách nhiệm. Một lần, hai lần còn được, đằng này ăn của người ta mãi rồi mà không trả thì còn mặt mũi nào. Đúng là số tôi khổ, toàn phải đi đỡ đạn cho chồng.
Chẳng bao giờ chồng xì ra một đồng để mua quà cáp cho vợ hay mẹ vợ nhân ngày phụ nữ. Tôi phàn nàn thì chồng cho rằng tôi câu nệ hình thức, quan cách. Đã là vợ chồng bao năm rồi còn cần gì quà cáp, lúc nào chồng cũng có cái lý lẽ xuông ấy.
Tôi không biết với tình cảnh này thì sẽ chịu được bao lâu nữa. Chắc thời gian không xa thôi, tôi sẽ chán chồng vô cùng nếu như anh không chịu thay đổi. Tôi mệt mỏi, chán nản với việc phải phục vụ chồng và chịu những điều tiếng phàn nàn không hay như thế này lắm. Tôi thật sự bối rối, không biết phải làm sao nhưng nói mãi chồng không tiếp thu, không nghe.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dùng dằng giữa hai người đàn ông Giờ em không biết phải chọn lựa thế nào? Anh người yêu cũ và em đã chia tay nên em mới quyết định tiến tới với người mới. Tuy nhiên, sau đó, anh ấy lại nói rằng chỉ nghĩ em đang đùa bởi nhiều lần "tan" rồi lại "hợp" nên anh ấy dứt khoát không chịu chia tay. Em yêu anh ấy ba...