Bệnh
ơn mưa chiều dai dẳng, chờ hơn một giờ vẫn không dứt, vậy là ta phóng về để kịp nấu bữa cơm chiều cho cha con “hắn”. Ta bỏ lại sau lưng lời đồng nghiệp: “Trời mưa, chị coi chừng bệnh đó”. Ta không thèm dừng lại mua chiếc áo mưa, mà còn thích thú để những hạt mưa li ti rớt trên tay, bay vào má và nhớ lại thời con nít, ta quần đuổi những cơn mưa suốt cả chiều. Nhớ thời sinh viên ta lang thang dưới mưa cùng “hắn” mấy tiếng đồng hồ mà chẳng hề hấn, trong khi “hắn” lại sụt sịt.
Cũng như bao lần trước, ta vội vã và tất bật. Mắt ta liếc nồi canh, chảo cá đang chiên, tay thì thoăn thoắt quét, lau nhà rồi tắm rửa cho hai nhóc. Ta phải dừng lại mấy lần vì nước mũi bắt đầu chảy sau những lần hắt xì và cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Ta ngạc nhiên, lạ lẫm với cảm giác này. Ơ, chẳng lẽ ta bệnh rồi sao? Không thể. Cơn mưa nhỏ này sao quật được một người vốn khỏe mạnh giống lực sĩ như ta? Và ta cũng không cho phép mình bệnh, bởi ai sẽ tắm cho con, dạy con học, ai nấu cơm, rửa chén…? Có lần, ta bị stress, về quê chơi chỉ ba ngày, thế mà lúc quay lên thì một đống chén nằm từ bàn ăn đến bồn rửa quần áo rơi vãi từ máy giặt đến sàn nhà… Nhìn ta lúi húi lau dọn, chẳng biết “hắn” trách hay hối lỗi: “Em đi, cha con anh ở nhà rối quá”.
Tối, người ta hâm hấp sốt. Định làm báo cáo cho xong, nhưng đầu như đeo đá, mắt nhíu lại nên lần đầu tiên ta đi ngủ trước 12g đêm. Ta buồn buồn tự hỏi: “Cơn mưa nhỏ này cũng làm mình bệnh sao?”. Và “hắn” có kết luận: “Sốt hơn 38 độ thì bệnh rồi”.
Mấy hôm trước, ta gội đầu khuya, rồi nhảy mũi mấy phát liền, nhỏ cháu nhắc: “Út gội đầu muộn coi chừng bị cảm đó”. Ta cãi: “Út còn trẻ chán, sức đề kháng hơi bị thừa, tuổi 20 của con chưa chắc bì được”. Đúng vậy, bạn bè, đồng nghiệp vẫn hay trêu ta là “lực sĩ” vì cả phòng bị cảm, ta không bị lây lan gì. Ở nhà có dịch đau mắt, ba cha con “hắn” mắt đỏ hoe, còn ta bình an vô sự như cái thời sinh viên ở ký túc xá ngày xưa cả phòng 12 người, đến 11 người bị bệnh, ta vẫn đứng ngoài cuộc và nickname “Lực sĩ” khai sinh từ đó.
Ta nằm vùi gần cả tuần. Sau đó, ta chấp nhận thực tế: sức khỏe ta đã xuống cấp. Khi ta tắm muộn, gội đầu khuya, đi mưa… cơ thể báo động ngay bằng chuỗi hắt xì và những cơn lạnh dọc sống lưng là cách sức khỏe đình công. Nhưng công việc dồn cả đống, ta phải cố làm hoặc ôm việc về nhà “cày” cho xong, nói theo “hắn” là “đáng đời, ai bảo ôm một lúc hai, ba việc”. Những ngày dưỡng bệnh này, nhắc nhở ta một điều: chẳng ai khỏe mãi, ai cũng phải già và ta không thể đùa với sức khỏe của mình nữa…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Màu tím hoa sim mãi trong lòng người
- Màu tím hoa sim - tím tàn trong sắc trời nhưng sẽ không tàn trong lòng người- ngủ yên nhé những kỷ niệm đẹp ...
Mưa !
Trước nó thích mưa lắm. Nó thích cái cách mà những hạt mưa đập vào mặt nó. Nó thích đi dưới những cơn mưa. Nó thích đưa tay ra hưng những giọt mưa. Bây giờ, hình như nó không còn thời gian để "bay bổng" cùng mưa nữa, những cơn mưa ấy trở nên buồn. Buồn lắm! Nhìn mưa nhưng sao nó lại thấy nhớ màu tím hoa sim quá?
Chợt, nó đưa mắt nhìn qua khung cửa kính và suy nghĩ. Nó đang ngồi thu lu trong một góc. Mắt nó chợt nhòe đi. Nó lại có tâm sự gì đấy ....
"Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím, chuyện tình đẹp nhất chuyện hoa sim "
Trước khi yêu anh, nó chỉ nghe mà không biết đến sắc tím hoa sim. Anh thích nghe bài hát "chuyện hoa sim", mỗi khi nghe anh lại hỏi nó "em có biết hoa sim tím không?". Dĩ nhiên là nó không biết, vì nó chưa bao giờ được lên những ngọn đồi có sim cả. Anh làm nó tò mò muốn tận mắt thấy màu sim tím.
Anh công tác nơi có những ngọn đồi đầy những hoa sim và quả sim. Anh viết thư về cho nó "khoe" rằng anh rất nhớ nó, nhớ nó mỗi khi anh nhìn thấy màu tím hoa sim...Mỉm cười. Nó thấy hạnh phúc quá! Nó yêu anh nhiều hơn. Nhìn những dòng chữ trên trang giấy, nó vừa thích thú vừa sung sướng, trái tim nó như đang nhảy múa vì niềm hạnh phúc vô bờ ấy.
Video đang HOT
-- Anh ơi, nhưng em chưa thấy hoa sim bao giờ.
-- Ừ, anh biết em chưa thấy hoa sim bao giờ.. Để anh tả cho em nhé !
-- Anh tả nhưng em vẫn muốn biết sim đẹp như thế nào mà ?
-- Ừ, anh sẽ hái cho em một nhành sim khi có thể gặp em !
Mỉm cười - nó chỉ mỉm cười khi nó thấy nó hạnh phúc
- Cám ơn anh, em sẽ gặp anh mà..!
Trước nó thích mưa lắm (Ảnh minh họa)
Dường như khi biết yêu rồi thì mọi thứ đều tươi đẹp? Ngay cả sắc Tím của đóa Sim rừng nó và anh cũng nhuộm thành màu hồng của hạnh phúc để mà mơ mộng kia chứ ? Anh nói với nó " Hoa sim rừng đẹp lắm em ạ, hoa đẹp như tình yêu chúng mình và sắc tím đẹp như sự thủy chung của chúng ta vậy, Mình yêu nhau mãi em nhé".
Một ngày phép. Nó đến thăm anh, thăm tình yêu Sim Tím của nó.
Nó bồi hồi muốn gặp anh, anh thì chỉ ước gì đồng hồ chạy thật nhanh, trái đất quay thật nhanh để gặp nó. Anh nói anh nhớ nó quá chừng... Nó và anh gặp nhau trong hân hoan niềm hạnh phúc. Hạnh phúc nhẹ nhàng..
-- Em có mệt không? Em có khát nước không? Em có đói không?
-- Cũng hơi mệt anh ơi, đường xa và trời nắng quá! Em hơi choáng một chút, nhưng sẽ khỏe lại thôi.
-- Em ăn lê nhé, hay dưa hấu, anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi đây, em ăn cho đỡ mệt..
Nó lại mỉm cười. Hạnh phúc của nó chỉ đơn giản là vậy thôi. Anh chăm sóc nó như thể nó là một bà hoàng của anh vậy. Nó cũng nghĩ vậy vì nó cảm nhận được những gì anh dành cho nó trong ngần ấy thời gian mà..
Nó không quên lời hứa về nhánh Sim rừng. Nó hỏi:
-- Anh quên hái Sim cho em rồi đúng không ? - Nói rồi nó xị dài mặt ra tỏ ý hờn giận vì cái tính hay quên đầu quên đuôi của anh.
Anh lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh xinh của nó, hôn nhẹ lên môi nó.
- Em khờ quá, làm sao anh quên được chứ?
Anh lấy ra trong túi áo một nhánh Sim nhỏ chỉ vài ba đóa hoa đặt lên bàn tay búp măng xinh xắn của nó.
- Của em đây, bà hoàng nhõng nhẽo! Anh không quên nhé!
Nó cười khúc khích khi anh gọi nó là "bà hoàng nhõng nhẽo". Nó có nhõng nhẽo đâu, mà mấy khi nó được nhõng nhẽo như vậy chứ nên nó "tranh thủ ". Nó lại phụng phịu.
--- Sao héo hết rồi? Anh làm sao cho tươi lại đi!.. Anh tỏ ra hốt hoảng - Có lẽ anh biết nó thích làm người khác lo cho nó - Bây giờ anh biết làm sao cho tười lại? Hoa hái rồi, lại hái từ sáng rồi mà em ? - Nó lại phụng phịu -
"Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím, chuyện tình đẹp nhất chuyện hoa sim"
- Anh biết rồi, bà hoàng ơi, để anh ngâm nước cho tươi lại, không bà hoàng lại bắt anh trèo lên đồi hái nhánh hoa khác cho em thì khổ anh lắm ..
Nó bồi hồi muốn gặp anh, anh thì chỉ ước gì đồng hồ chạy thật nhanh, trái đất quay thật nhanh để gặp nó.
...Rồi ngày vui qua mau, đến lúc nó và anh phải xa nhau, xa những phút giây hạnh phúc bên nhau và lại tiếp tục khoảng thời gian xa nhau đăng đẳng.
Nhành Sim tím giờ đây đã héo, cánh hoa rơi lã chã trên mặt bàn. Nhìn những cánh hoa rơi mà lòng nó như se lại. Anh im lặng nhìn nó. Nó im lặng nhìn những cánh hoa tàn. Từng giây trôi qua chậm chạp nhưng sao hạnh phúc lướt qua nhanh quá.
-- Anh à, em sợ chuyện mình như chuyên hoa sim tím lắm, anh có biết rằng chuyện hoa sim buồn như thế nào không mà lại đem nó so với chuyện chúng mình?
Anh lặng thinh nhìn nó.
- Em con nít lắm ! Sao em lại nghĩ vậy chứ ? Em có biết anh yêu em lắm không? Đồ ngốc !
Trời tháng 4 sao lại mưa nhỉ ?
- Anh đưa em lên đồi hái sim đi anh, em thấy hoa sim rồi nhưng em muốn thấy cả cây. Nó cười.
- Em ..có bị sao không ? trời mưa như vầy mà em bắt anh đưa em lên đồi hái sim à?
- Anh không đưa em đi em giận cho mà coi. Biết em giận là xấu lắm không ????
Nó vừa nói vừa nhéo mạnh vào hông anh, mặt nó áp sát mặt anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán nó.
- Tha cho anh, lần sau trời nắng đẹp anh sẽ đưa em đi nhé, em sẽ thấy sim đẹp hơn trong ngày nắng..
Nó thừa biết ! Sim đã buồn còn gặp mưa thì biết sẽ thế nào chứ. Nó muốn anh thương nó nên làm nũng tí chút. Cảm giác được yêu thương làm nó thấy mình hạnh phúc ngây ngất.
Đồng hồ điểm đã đến giờ. Nó và anh chia tay nhau. Nó buồn, anh cũng vậy. Nó bước lên xe về lại nơi thành thị bon chen xô bồ, để lại anh tiếp tục với ngỗn ngang nỗi nhớ. Người ra đi bao giờ cũng để cho kẻ ở lại một "khoảng trời khuyết" cả, nó biết anh buồn và trống trãi lắm vì trước đây nó cũng đã chịu cảm giác đó khi anh thăm nó. Nó quay lưng đi, lòng buồn rười rượi, nó ngoái cổ nhìn anh vẫy tay cho đến khi dáng anh khuất xa..
Người ra đi bao giờ cũng để cho kẻ ở lại một "khoảng trời khuyết" cả, nó biết anh buồn và trống trãi lắm vì trước đây nó cũng đã chịu cảm giác đó khi anh thăm nó (Ảnh minh họa)
- Em về ngoan nhé ! Đừng khóc nha em, em khóc là xấu lắm anh không thương đâu đấy!
- Em không khóc mà.. Anh mới là không được khóc đấy nhá! Anh khóc xấu lắm, em không thương đâu.
- Ừ, anh sẽ nhớ em lắm nhưng anh không khóc đâu. Lần sau gặp nhau anh sẽ hái nhiều hoa sim hơn cho em chơi, và anh hái cả trái sim cho em ăn nữa .. Lần này gấp quá, vả lại hái rồi không biết giữ sao nên anh không hái cho em được..
Xe chạy xa dần lướt qua anh, lướt qua những ngọn cây, qua luôn những phút giây hạnh phúc để..đến những ngày nhớ thương. Lại xa anh và lần này là xa mãi mãi.
Nó có biết đâu chuyện nhánh hoa sim ngày ấy lại để lại trong nó nổi nhớ của hôm nay? Nó có biết đâu rằng những cánh hoa sim tím rơi rụng là điềm báo cho chuyện tình yêu nó nhạt nhòa tàn hương sắc Nào nó có biết rằng... lần gặp ấy là lần cuối cùng nó được hạnh phúc bên người nó yêu chứ? Nó và anh chia tay nhau sau nhiều năm yêu thương. Nó không trách anh vì rằng chuyện tình yêu như bóng ma, có khi nào biết nó đến hay đi? Anh chia tay nó cũng trong một buổi chiều mưa nhưng không có nhánh hoa sim nào cả. Nó buồn. Nó chợt khóc. Nó vội vàng đứng lên, gạt những giọt nước mắt còn nóng hổi trên má như những phút giây hạnh phúc vẫn còn đâu đấy vậy. Nó nén lòng không cho bật khóc, nó khi nào cũng vậy, luôn chứng tỏ mình mạnh mẻ để giấu kín sự mềm yếu của bản thân..
Màu tím hoa sim đã nhạt rồi và tình yêu anh dành cho nó cũng đã nhạt. Nó buồn nhưng chấp nhận.
Nó sẽ vẫn yêu màu tím hoa sim nhưng sẽ không bao giờ ví chuyện tình yêu của nó như "chuyện hoa sim" nữa đâu.. Nó sẽ mãi giữ trong tim nó nhánh hoa sim ngày ấy như một kỷ niệm đẹp nhất đời...
Màu tím hoa sim - tím tàn trong sắc trời nhưng sẽ không tàn trong lòng người- ngủ yên nhé những kỷ niệm đẹp ...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ngày buồn Chiều nay khi bất chợt cơn mưa đổ xuống, em ngồi trong phòng khóc một mình, khóc không dứt không hiểu sao nước mắt em không thể cầm được. Em hiểu tất cả sự cố gắng và nỗ lực của em đều trở thành vô nghĩa, sẽ không là gì đối với anh. Vì anh đâu có biết, em không biết có nên...