Bến tình tuổi 30 (P.2)
Cái suy nghĩ tự ti về một cô gái muộn chồng đã được cô gói ghém, bọc lót bằng cái vỏ tự tin phớt đời bên ngoài nay đã bị anh bóc trần.
Thang máy dừng, Nhật Lệ bước chân vào, khẽ cúi đầu thể hiện ý chào người đối diện. Người đàn ông trong đó đáp lại bằng một nụ cười:
- Trái đất thật là tròn.
Cô ngẩng cao đầu, bắt gặp gương mặt người quen đã sắc sảo đáp lại:
- Vì thế mới phải gặp lại những kẻ không ra gì!
Thang máy dừng. Hai người lên cùng tầng. Cô làm bộ xin mời:
- Lady first!
Gương mặt anh thoáng tối lại nhưng cũng rất nhanh, anh nghiêng mình, điềm đạm nở một nụ cười:
- Thank you!
Họ rẽ về hai hướng khác nhau, trong đầu cô bắt đầu tò mò về người đàn ông đó. Cô tự hỏi: “Người đàn ông này đến đây làm gì? Tại sao lúc nào gặp anh ta, mình cũng đều cảm thấy mất bình tĩnh thế này?”. Mất bình tĩnh vì một người đàn ông, cô cảm thấy tâm trạng mình có chút bực bội.
Ngập đầu trong đống tài liệu cho đến giữa trưa, cô mới cảm thấy rảnh rang hơn một chút. Cô nheo mắt nhìn ra phía cửa sổ. Mặt trời như một quả cầu lửa rừng rực thiêu đốt toàn thành phố. Nếu không phải phòng có điều hòa và lắp kính chắn sáng thì chắc ở cái tầng 11 này, tất cả đồ đạc đã nóng chảy ra hết rồi! Cô nới lỏng cổ áo sơ mi, tựa mình vào thành ghế, trong đầu xoay vòng với câu hỏi trưa nay ăn gì? Nắng nóng thế này, mọi đồ ăn thức uống đều không còn hấp dẫn nữa.
Nhật Lệ lơ đãng nhìn quanh. Nhưng cái nhìn của cô không thể lơ đãng thêm một chút nào nữa…
- Anh ấy thật quá nam tính, chỉ động tác uống cà phê đã đủ hút hồn rồi.
Một cô gái thốt lên, cả nhóm xì xầm bàn tán. Nhật Lệ bị đám đông đó thu hút. Cô tò mò đánh mắt về phía trung tâm của sự chú ý. Cô ngỡ ngàng. Chính là người đàn ông đó! Anh ta lịch lãm trong bộ vest đen. Dáng người cao lớn, thâm trầm, huyền bí. Gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng. Rất đàn ông.
Nhận thấy dấu hiệu của sự quan tâm đến từ “sát thủ mặt lạnh”, Trang Nhung – cô bạn đồng nghiệp thân thiết nháy mắt.
- Sếp mới đó, mày biết chưa. Đẹp trai hơn trên ảnh. Tao thấy cực kỳ phù hợp với mày. Bọn tao tìm hiểu rồi, vẫn còn chưa vợ. Mày thử xem.
Cô thấy lồng ngực mình như bị vỡ tung. Chẳng phải lúc rò rỉ hình ảnh về sếp mới, dù không cảm thấy dễ chịu lắm nhưng cô vẫn công nhận anh ta đẹp trai đó sao? Tại sao lúc gặp mặt ở thang máy, cô lại không nhận ra là anh ta chứ? Trước nay trí nhớ của cô đều không tệ thế mà!
Nhật Lệ giả vờ nhún vai điệu bộ không quan tâm. Cô với tay lấy cốc nước lọc trên bàn, nhấp một ngụm. Cô hi vọng cốc nước mát sẽ dịu đi những suy nghĩ rối rắm trong đầu, những cảm xúc trong lồng ngực. Có lẽ những bực dọc khi trông thấy người đàn ông đó đã làm trí não cô bị rối loạn.
Điện thoại bàn đổ chuông. Sếp mới yêu cầu cô đem tài liệu đến phòng. Cái giọng nam trầm ấy vừa lạ vừa quen, thật đáng ghét. Đúng là oan gia ngõ hẹp! Cô khẽ hít một hơi dài, ôm tập tài liệu sải bước về phía trước.
- Mời vào!
- Đây là tập tài liệu sếp yêu cầu.
Cô đặt chồng tài liệu xuống bàn. Ánh nhìn không rơi vào người đàn ông trước mặt mà rơi vào khoảng mông lung ở phía sau anh ta.
- Sếp còn yêu cầu gì thêm nữa không ạ?
Bản thân cô cũng không ngờ mình lại to gan thốt ra với cấp trên bằng giọng điệu như vậy. Nhưng trong lòng cô như có điều gì đó hờn dỗi cần được dỡ bỏ. Với người đàn ông này, cô không cảm thấy sợ, chỉ thấy bực bội. Bực vì anh ta đã làm cô phải gồng mình lên hành xử như một con ngốc. Một bà cô ba mươi đang hành xử như một cô ngốc hai mươi! Thật quá mất mặt.
Cô cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi hành xử với anh như vậy (Ảnh minh họa)
Người đàn ông đó dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô. Cái nhìn của anh xoáy sâu vào mắt cô, khiến những luồng khí đang chạy trong người cô xô lại với nhau, đẩy lên họng, dồn dập, hoang mang.
Video đang HOT
- Cô Nhật Lệ này, bình thường giọng cô lúc nào cũng lạnh lùng như thế à?
- Nếu sếp không có việc gì cần nữa, tôi xin phép.
Cô xoay người bước thật nhanh ra phía cửa. Nếu bước không nhanh, rất có thể cô sẽ tức chết vì người đàn ông kia mất!
Chiếc giầy cao gót của cô gõ dồn dập từng nhịp trên sàn nhà. Hình ảnh người đàn ông kia cứ ngoan cố mắc lại trong đầu cô dù cô đã cố gắng xua đuổi. Cô không muốn bị để ý, cô không muốn gây ấn tượng, không muốn người ta cười mình hành xử như một con ngốc… nhưng cô đã trót làm thế mất rồi.
- Sếp mới mời phòng chúng ta đi ăn trưa đó. Tuyệt vời không? Đúng là mình có mắt nhìn người mà.
- Kiểu gì buổi họp chiều nay chúng ta chẳng phải có quà lại mặt. – Nhật Lệ thờ ơ dập tắt niềm vui sướng của cô bạn đồng nghiệp.
- Ừ thì sếp mới đương nhiên phải có quà rồi. Nhưng, tớ nghe nói sếp không thích khoa trương ồn ào. Nếu sếp là người như thế thì sáng nay đã rùm beng lên rồi chứ chẳng phải đợi giới thiệu vào chiều nay.
Nhật Lệ ừ hừ một tiếng trong cổ họng tỏ vẻ không muốn tranh cãi thêm về vấn đề này. Cô bạn liếc nhìn Nhật Lệ đầy nghi hoặc:
- Cậu hình như không có cảm tình với sếp?
- Không, tớ bình thường, chỉ là thay đổi một chút nên tớ cảm thấy chưa quen thôi. Tớ mệt, mọi người cứ đi ăn đi nhé.
Nhật Lệ ngả người lên chiếc ghế xoay, nhắm mắt lại. Cô cần một chút yên bình dẫu lý do chỉ là giả tạo.
- Ừ, vậy bọn tớ đi. Đừng hối hận nhá cô nương.
Khi căn phòng chỉ còn lại mỗi mình, Nhật Lệ mới mở mắt. Có lẽ phụ nữ ba mươi chưa chồng khó tính và khó hiểu thật. Đến bản thân cô cũng chẳng hiểu nổi mình muốn gì.
Dạ dày quặn lại vì đói. Cô nhấc điện thoại gọi một suất cơm hộp cho mình. Có thể cố lắm cô mới nuốt được những thứ khô khốc ấy vào miệng trong một ngày nắng nóng thế này. Nhưng điều đó vẫn còn dễ chịu hơn là phải nhìn thấy gương mặt của anh ta. Lý trí của cô mách bảo rằng: Cô phải tránh ra anh ta ra. Anh ta là một người đàn ông nguy hiểm.
Nhưng trái tim cô thì lại không như thế. Nó cứ run rẩy khi đứng trước mặt anh và điều khiển ánh mắt cô tìm kiếm dáng hình anh. Càng gần anh, cô lại càng thấy anh là mẫu người đàn ông lý tưởng. Mọi công việc được anh giải quyết rất gọn gàng. Cách anh đối xử với nhân viên không thể chê trách được điểm nào – ngoại trừ cách mà anh vẫn thường đối xử với cô. Cô đã từng bao lần vỗ trán khi đang làm việc lại bất chợt nghĩ đến anh. Cô tự lẩm nhẩm mắng bản thân “Mình bị điên rồi” khi trái tim cứ lỗi nhịp nghĩ về anh. Nhưng rốt cuộc, cô vẫn không ngăn được ánh mắt mình kiếm tìm anh…
Nhật Lệ gục đầu xuống bàn làm việc. Những đêm trắng với kế hoạch, dự án mới khiến cô không còn được tỉnh táo. Thêm vào nữa là hình ảnh Đăng Huy cứ xoay vòng trong đầu cô khiến cô càng mỏi mệt. Cô nhận ra mình đã yêu anh – nhưng không có cách nào đến gần anh được. Cái suy nghĩ tự ti về một cô gái muộn chồng đã được cô gói ghém, bọc lót bằng cái vỏ tự tin phớt đời bên ngoài nay đã bị anh bóc trần. Với anh, một bà cô ba mươi đã chằng chịt những vết sẹo trong tim như cô hoàn toàn không xứng đáng. Và chẳng phải trong lần gặp gỡ trước, anh cũng đã thể hiện là không thích cô đó rồi sao? Cô bị dày vò trong những thổn thức về anh mà không biết ngỏ cùng ai. Cô đã ngàn vạn lần mắng mình ngu ngốc khi ba mươi tuổi lại bắt đầu yêu đơn phương. Nhưng cảm xúc của trái tim, cô chỉ có thể trốn tránh nó bằng hành động bên ngoài, chứ không thể điều chỉnh nó.
Có những đêm nằm mơ cô gọi tên anh, để rồi giật mình tỉnh giấc giữa đêm dài trống rỗng, một mình gặm nhấm những vết thương lòng cũ kỹ. Người ta nói cô kén cá chọn canh. Phải, cô kén cá chọn canh thật. Cô không thể yêu được những người đàn ông nhiều tiền nhưng tình cảm lại nông cạn. Cô cũng không thể yêu được những anh chàng yêu thương điên cuồng nhưng ngoài yêu ra lại chẳng làm được gì. Những cuộc mai mối không kết quả làm cô thấy chán nản. Có những lúc cô định buông xuôi, nhắm mắt đưa chân kết hôn với một người đàn ông nào đó. Nhưng rồi cuối cùng, cô cũng nhận thấy rằng, đó là điều độc ác. Độc ác với người đàn ông đó, độc ác với chính cô. Và rồi cô lại tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm của riêng mình. Cô cứ kiếm hoài một người đàn ông hòa hợp với cô – dù là một chút. Cô không cần cảm giác yêu đương cuồng nhiệt. Bây giờ, cô chỉ cần một chút cảm tình đủ để có thể chung sống với nhau.
Vậy mà khi trái tim cô mở ra, thì xúc cảm chỉ lại từ riêng một phía.
(Còn nữa)
Theo 24h
Bến tình tuổi 30 (P.1)
Ai rồi cũng phải đến lúc quên đi vết thương cũ và mở rộng lòng, gieo mầm cho hạnh phúc nở hoa
Nhật Lệ nhíu mày nhìn đống tài liệu trên bàn. Công việc càng lúc càng bận rộn. Cô thầm ước ao được quay trở lại những tháng ngày sinh viên vô tư lự với những đợt nghỉ hè dài ngày ngao du đây đó. Cô đã cảm thấy quá chán chường với những con số, những buổi họp hành liên miên, những thúc bách căng thẳng của cấp trên. Cô sắp ba mươi. Ba mươi tuổi, con người ta không còn trẻ trung, nhiệt tình tham công tiếc việc như thời mới hai năm nữa.
Tự chiều chuộng bản thân bằng cách pha cho mình một ly café, Nhật Lệ nhắm mắt hít nhẹ mùi thơm vốn đặc trưng của nó rồi thả mình uể oải xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc. Mặt trời nhuộm đỏ ối cả một vùng phía Tây của thành phố. Cảm giác nao nao khiến cô buồn lòng.
Con đường sầm uất đang vào giờ cao điểm, xe cộ thoi qua thoi lại đầy vội vã. Người ta đều bận rộn về nhà, bận rộn với cơm nước, con cái, còn cô, vẫn đơn độc ở đây, cảm thấy như trái tim bị đục khoét sâu hoắm. Mối tình đầu khiến cô day dứt mãi không thể quên. Nó như cái gai đâm nhói vào lòng cô mỗi khi nhắc đến. Cô sợ tình yêu, sợ đàn ông, sợ hãi mọi mối gắn kết. Có những tình cảm cũng khiến trái tim cô dao động, nhưng rất nhanh, cô nhận ra đó chỉ là say nắng. Lại chia tay. Những vết thương ngày một nhiều, đan chằng vào nhau đầy đau đớn.
Bản nhạc chuông "Just give me a reason" vừa cài tối qua cất lên, đánh thức cô dứt khỏi những nghĩ suy mông lung khi chìm mình chứng kiến thế giới ồn ã của phố phường. Cô bạn đồng nghiệp quay sang nhìn Nhật Lệ tò mò rồi mỉm cười, khe khẽ hát theo giai điệu bài hát.
"Right from the start
You were a thief you stole my heart
And I, your willing victim
And I let you see the parts of me
That weren't all that pretty"
Chắc cô bạn ấy đang nghĩ Nhật Lệ "có vấn đề". Nhưng cô cài nó, đơn giản chỉ bởi thấy giai điệu hay mà thôi. Trái tim cô dường như không thể bị dày vò thêm bởi cảm giác nhớ thương một ai đó nữa rồi.
Cô nháy mắt đáp trả nụ cười tò mò của cô bạn rồi ấn nút nghe. Lập tức cô thấy giọng mẹ đầy hồ hởi phía đầu dây bên kia.
Trách sao được khi bản thân cô quá mạnh mẽ (Ảnh minh họa)
- Con đoán xem mẹ mang đến tin vui gì cho con này.
Tin vui gì chứ, chắc chắn ai đó lại vừa mối mai được đám nào "khá khẩm" đúng ý mẹ đây mà, cô nghĩ.
Nhưng cô không nỡ cắt đứt niềm vui ấy bằng một câu ậm ừ như bình thường. Cô hóm hỉnh trả lời:
- Tin gì thế mẹ? Cổ phiếu rau muống của mẹ tăng giá thần tốc à?
- Không phải... không phải.
Giọng mẹ cô đôi chút ngắt quãng. Có lẽ niềm vui sướng vì mường tượng sắp có con rể đến nơi rồi làm nhịp tim của bà cũng trở lên nhanh hơn. Nhật Lệ có thể hình dung được hành động xua tay rối rít của mẹ mình ở phía bên kia đầu dây.
- Bạn mẹ giới thiệu cho con đám đấy tốt lắm con à, không thể chê vào đâu được nhé. Con thu xếp ngay đi, tầm 7h tối là người ta có thể gặp đấy con ạ.
- Sao mẹ làm mất giá con gái mẹ thế? Phải có thời gian để con gái mẹ quyết định chứ? - Nhật Lệ hơi nhíu mày. Cô "ế" nhưng vẫn không muốn bị người ta nghĩ mình là con người vồ vập.
- Thôi nào, bao nhiêu tuổi rồi mà còn kiêu hả con. Tôi là tôi mong người ta sớm rước cô đi là tốt phước cho cái gia đình này lắm rồi. Thế nhá, 7h tối đấy, để mẹ nhắn tin địa chỉ và số điện thoại "thằng bé" cho con nhá.
Dứt lời, bà nhanh chóng tắt máy để cô không có cơ hội từ chối nữa. Bà thấy hiếm hoi lắm cô mới không giận dữ với chuyện mai mối như hôm nay. Cơ hội phải được tận dụng triệt để.
Nhật Lệ buông điện thoại. Nếu là một ngày khác, chắc chắn những ngón tay dứt khoát kia sẽ hậm bực gập mạnh chiếc di động lại. Nhưng có lẽ sự ghen tị và chút mặc cảm ngấm ngầm đã khiến cô không còn mạnh mẽ được như thế nữa. Cô cũng cần lắm một bàn tay ấm nâng đỡ, một bờ vai rộng che chở. Có lẽ, ai rồi cũng phải đến lúc quên đi vết thương cũ và mở rộng lòng, gieo mầm cho hạnh phúc nở hoa.
***
Nhật Lệ thoa một chút son dưỡng để đôi môi được tươi tắn hơn. Nghe giọng qua điện thoại, cô cũng có thể cảm thấy anh ta xem ra không đến nỗi nào. Nhưng quả thực, cô không muốn phô trương sự tẻ nhạt trước đấng mày râu, cho dù là người đàn ông sẽ gặp vào lát nữa cũng chẳng cơ hội làm tim cô mảy may lỡ mất một nhịp
Bàn số 15. Một người đàn ông mặc mặc sơ mi trắng đang ngồi đó, chiếc áo vest màu đen choàng rộng lên lưng ghế.
- Xin lỗi cho tôi hỏi anh có phải là Đăng Huy?
- Đúng là tôi. Chào em.
Anh ta đứng dậy, kéo ghế mời cô ngồi theo đúng kiểu lịch sự xã giao giữa hai người.
- Em uống gì? - Đăng Huy hỏi.
- Cà phê đen không đường. - Cô trả lời rất nhanh.
Anh gật đầu với người phục vụ:
- Vui lòng cho tôi thêm một cốc cà phê đen không đường nữa.
Nói rồi, anh mỉm cười, tựa lưng vào ghế.
- Tôi khá bận và tôi đoán rằng em cũng thế. Chúng ta sẽ thắng thắn nói chuyện với nhau nhé!
- Vâng. Mời anh.- Cô điềm tĩnh trả lời.
- Tôi không thích đàn bà. - Anh thẳng thắn đúng như câu nói trước đó.
Cô cười khẩy thay vì giật mình, nhấp một ngụm nước lọc rồi bỏ xuống, nhìn xoáy sâu vào mắt anh ta:
- Tôi cũng không thích đàn ông.
Người đàn ông đó bật cười, dáng điệu có vẻ thích thú.
- Vậy chẳng còn lý do gì để tiếp tục cuộc gặp gỡ sắp đặt này.
Anh đứng dậy, đưa tay ra phía trước.
- Rất vui được gặp mặt. Chào em.
Cô không ngần ngại nắm lấy bàn tay anh, lịch sự, dứt khoát.
- Chào anh.
Hai người rời khỏi quá cà phê một cách nhanh chóng, rẽ về hai hướng khác nhau. Nhật Lệ cảm thấy khá bực bội "thằng bé" mà mẹ cô nói thật là kỳ quái. Cô chẳng bao giờ muốn gặp lại mặt anh ta thêm một lần nào nữa. Tâm trạng vui vẻ của cô đã bị phá hỏng bởi người đàn ông này rồi.
***
- Cuộc gặp thế nào con?
Mẹ cô lập tức hỏi ngay khi vừa nhìn thấy con gái.
- Người như thế mà là người tốt sao mẹ?
Cô vừa tháo đôi giày cao gót ra, vừa trả lời bà.
- Nó không tốt chỗ nào nào?
- Anh ta nói không thích đàn bà.
Mẹ cô phá lên cười.
- Vậy con đích thị cũng là đứa không tốt đẹp gì rồi. Mẹ nhớ có lần ngay câu đầu tiên con nói với người ta cũng là: "Tôi không thích đàn ông".
Nhật Lệ nhíu mày suy nghĩ. Quả thực cô đã từng gây tổn thương cho người khác như chính người đàn ông này sao?
- Con đi tắm đây mẹ ạ.
Cô nhanh chóng xua ý nghĩ tội lỗi ra khỏi đầu. Trách sao được khi cô quá mạnh mẽ. Cô xỏ chân vào đôi dép nhựa đi trong nhà rồi xách túi lên phòng. Mẹ cô nhìn cô mỉm cười đầy dịu dàng. Trong mắt bà, cô mãi mãi vẫn là một đứa trẻ cần che chở.
(Còn nữa)
30 tuổi, Nhật Lệ vẫn đau đáu với nỗi đau quá khứ. Cô không thể tìm cho mình một người đàn ông phù hợp, dù đã qua nhiều lần mai mối. Còn Đăng Huy - gã trai cũng cao ngạo như cô thì sao? Liệu họ có thể tìm được điểm chung sau lần gặp gỡ bất thành đó? Mời các bạn hãy đón đọc phần tiếp theo "Bến tình tuổi 30" trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống vào lúc 11h ngày 6/6/2013 nhé!
Theo 24h
Chàng trai nào sẽ yêu em? (P.cuối) Minh Huy không muốn một lần nữa lại vuột mất hạnh phúc của cuộc đời mình! An Vi chuệch choạc bước trên con đường nhỏ trở về căn nhà cô đã từng nghĩ đó sẽ là tổ ấm của cô và người đàn ông cô yêu thương nhất. Cô bám víu vào bờ tường để giữ cho đôi chân mình không khuỵu xuống....