Bên thềm xuân sắc
Bỗng nhiên chị thấy sợ những ngày Tết đến xuân về cũng chỉ bởi đã quá lứa lỡ thì. Tuổi của chị, chúng bạn đều đã lập gia đình, giờ này có lẽ đang vun vén cho cái Tết nhà chồng.
Mỗi lần nhìn ai đó mặt tươi vui chọn mua áo mới cho con là lòng chị lại chạnh buồn. Là phụ nữ có ai không thèm được ôm hôn, vỗ về con trẻ để tiếng cười thơ ngây tưới tắm đời mình. Lúc còn xuân sắc chị chăm lo cho bố mẹ và đàn em nhỏ nên đã quên mất buồn vui của chính mình. Xuân đến xuân đi, bao nhiêu năm ngó đào phai trước vườn nhà chị đều nhìn thấy trong sắc hoa có má hồng thiếu nữ. Đến giờ bố mẹ đã về nơi chín suối, mấy đứa em đều đã lập gia đình yên ổn ở phương xa. Ngoảnh lại còn mình chị với ngôi nhà rộng thênh thang gió thổi bốn mùa.
Chị ngồi nhớ những khuôn mặt đàn ông từng ngồi gói bánh, khom lưng bổ củi sau nhà hay đứng ngấp nghé ngoài hàng rào. Giờ họ chắc đã quên chị rồi, sáng nay đi chợ xuân còn thấy người mua lá dong, người phồng mồm thổi bóng bay cho con nhỏ. Họ cười hỏi đã muốn lấy chồng chưa? Chị bẽn lẽn cười ví mình như hoa đào muộn. Cũng may mà Tết nào mấy đứa em cũng về, nhà cửa lại được phen chộn rộn. Lòng cũng vì thế mà tươm tất, bao chuyện không vui như manh áo cũ, chị đã giặt thơm tho phơi trước thềm nhà…
Thằng Út dẫn vợ con về sớm nhất, việc gì cũng xắn tay áo tranh làm hết. Thời gian trôi nhanh thật, mới hôm nào Út còn bé xíu, Tết đến chạy lăng xăng theo chị đi chợ phiên đòi mua dép mới. Khách đến nhà, Út cười toe toét đòi tiền mừng tuổi để thỉnh thoảng khóc nấc lên vì thấy “gia tài” ít hơn anh chị trong nhà. Giờ Út đã làm bố, chững chạc nhưng mỗi lần về bên chị vẫn như đứa trẻ. Chẳng như đứa em gái bướng bỉnh năm xưa, lấy chồng chưa được vài năm ánh mắt đã chứa nhiều phiền muộn. Đằm thắm đó mà cũng phai nhạt đó. Bao nhiêu năm ở cùng chị đến lạt bánh chưng cũng không buộc chặt ấy vậy mà bây giờ tháo vát, lo liệu đâu vào đấy. Lo từ hôm hai bảy nhắc nhau đi tảo mộ, vôi mới tôi, hoa tươi mới tách từng nhánh nhỏ chỉ việc mang trồng dưới nấm mộ mẹ cha. Lo đến đêm ba mươi, xôi sao thật dẻo, gà luộc thật vàng đến từng thẻ hương em cũng tự tay chọn loại nào thơm nhất.
Video đang HOT
Đứa em trai kế chị thì lúc nào cũng như trụ cột gia đình. Chuyện lớn nhỏ gì cũng thay chị thu xếp vẹn toàn để người ngoài khỏi cười chê. Người chưa thấy đâu đã thấy tiếng cười, hai chín Tết mới về mà nó đã dạo quanh một vòng anh em, chòm xóm. Chị bận chăm lo cho mấy đứa cháu đều đang tuổi học ăn học nói, đứa kéo vạt áo trước, đứa lôi vạt áo sau. Bận bịu, vướng víu tay chân nhưng vui, cả năm dài chị chẳng khi nào hạnh phúc đến vậy. Chị quên đi cảm giác cô đơn thường trực trong lòng.
Trong vườn nhà có trồng cây đào thốn, giống đào ngày xưa chỉ dùng để tiến vua. Bố chị trồng nó đã mấy chục năm nhưng rất hiếm khi hoa nở. Cây đào đứng trơ trụi giữa vườn với dáng vẻ già nua, xấu xí. Thậm chí nhiều khi nhìn cây cứ tưởng đã lụi tàn sự sống từ lâu, đến cả nụ hoa cũng đen sì như bị thối. Nhưng hoa ủ nụ như thế vài năm rồi sẽ bung nở đầy đằm thắm. Nở để đánh thức vẻ xù xì trên thân nhánh cằn khô. Thằng Út bảo đời hoa cũng giống đời người quá chị ơi, hạnh phúc chắt chiu từ gian nan, vất vả. Đêm Giao thừa mấy đứa em đều sụt sùi cầu mong bố mẹ phù hộ cho chị sớm có người thương. Để không còn lẻ bóng một mình những tháng năm dài dằng dặc.
Cái lạnh của mùa xuân len lén lùa vào nhà, chị nhìn ra ngoài sân tưởng như bố mẹ cũng đang về sum vầy cùng các con đón Tết…
Theo PNO
Tết này, nên về nhà bạn trai nào ăn tết?
Mùa xuân này, có lẽ sẽ là mùa xuân sẽ khép lại những ngày độc thân của tôi. Tôi phải lựa chọn người đàn ông mà mình gắn bó cả đời. Khi đứng trước lựa chọn khó khăn này, tôi mong mình được chia sẻ...
Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán trong một công ty xây dựng tại Hà Nội, quê tôi ở Nam Định. Tôi có một chút ưu điểm về ngoại hình nên có rất nhiều đàn ông theo đuổi. Hiện nay, hai người mà tôi cảm thấy có sự quan tâm đặc biệt với mình đó là An (người ở Hà Nội) và Hiện (Quê ở Nam Định).
An chỉ là một công chức bình thường. Nhà anh có 3 anh em và anh là út. Tôi thấy rằng, cuộc sống của anh khá bằng phẳng như được sắp đặt từ trước. Học đại học xong, anh được bố mẹ xin việc cho và anh yên phận làm việc ở đó đã 8 năm. Có lẽ bởi hoàn cảnh gia đình sẵn có điều kiện như vậy nên anh rất ỉ lại và ít cố gắng. Tôi không thấy anh có những dự định tương lai gì ngoài việc mong mỏi cuộc sống trôi đi bình thường, không tham vọng.
Ảnh minh họa
Ngược lại với An, nhà của Hiện chỉ cách nhà tôi khoảng 20km. Hiện đã 30 tuổi nhưng anh chưa có nhà ở Hà Nội. Anh rất chăm chỉ làm việc và vốn liếng dồn hết vào công ty riêng. Anh ấy sớm trải qua cảnh mất cha từ nhỏ nên nghị lực rất phi thường. Từ khi học xong đại học, anh phải lao vào bươn trải kiếm sống, anh sống rất tiết kiệm và có kế hoạch rõ ràng cho những mục tiêu khác nhau của cuộc đời.
Cả hai người đàn ông đó cũng có cách đối xử với tôi rất khác nhau. Mặc dù gọi tôi là người yêu nhưng An thường chỉ quan tâm đến tôi một cách "hời hợt". Ngày ngày, An chỉ nhắn với tôi một hai tin nhắn rồi thôi. Anh bảo, tính cách anh nó vậy và tôi không nên hờn trách anh... Anh sẽ không thay đổi đâu. Mặc dù tôi và anh mới đi lại với nhau được vài tháng, nhưng anh rất hay đòi hỏi làm "chuyện ấy" với tôi.
Còn Hiện, ngày nào anh cũng thường xuyên hỏi thăm tôi, thường xuyên đưa ra lời đề nghị đưa rước tôi đi chơi. Anh cũng bày tỏ mong mỏi tha thiết là được lập gia đình cùng tôi. Anh hay vẽ ra ước vọng về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi biết, sau này người đàn ông này nhất định sẽ thành công nhưng tôi lo ngại về hành trình ban đầu phải cố gắng cùng anh.
Mặc dù thời gian gặp nhau cũng khá dài nhưng tôi không thể dứt khoát chọn ai làm người yêu của mình. Trong những lần trò truyện gần đây, cả hai người đàn ông này đều đưa ra lời đề nghị mời tôi về nhà dịp tết này. Họ cho rằng, đó là cách nghiêm túc nhất để tôi thể hiện tình cảm với họ. Tôi cảm thấy rất khó nghĩ. Việc tôi về ăn tết và thăm nhà ai, cũng là cách để tôi cho họ biết câu trả lời của mình...
Những ý nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi vào những ngày này. Một ngày tôi lấy chồng, tôi sẽ bước vào gia đình chồng đã có sẵn ngôi nhà. Hai vợ chồng làm công, ăn lương bình thường sống qua ngày... Hay sẽ là một căn phòng trọ, mà cả hai vợ chồng có sự tự do, sự cố gắng rồi còn vượt xa hơn thế rất nhiều. Tôi băn khoăn không biết phải đi đến lựa chọn nào...
26 tuổi, tôi đến với bất cứ tình yêu nào đều rất nghiêm túc. Đến thời khắc này, tôi vẫn giữ mình vì hạnh phúc, vì tương lai. Có lẽ bởi vậy, tôi tự cho mình quyền lựa chọn hạnh phúc. Nếu mùa xuân này phải lựa chọn, tôi sẽ chọn ai?
Theo Vietnamnet
Tôi ước chi, mình có can đảm để bước về thăm mẹ tết này! Những ngày này, biên giới nhiều hoa mơ rừng nở, trời rét mướt hơn, người dân nơi tôi đang sống tất bật chuẩn bị đón tết nó khiến tôi nhớ mẹ ...Mỗi lần chạm đến nỗi nhớ ấy, tôi lại buộc mình phải nhớ lỗi lầm của mình ngày ấy. Lỗi lầm của cô gái quê trước thị thành nhiều cám dỗ. Mẹ...