Bên người ấy hạnh phúc anh nhé
Một tháng trôi qua sau ngày chia tay ấy em đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn nhiều.
Một năm, một quãng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn để hiểu nhau. Em đã tự cảm thấy nực cười cho bản thân vì không hiểu nổi anh. Giờ thì em đã tự tìm thấy câu trả lời cho tất cả những thắc mắc đó. Không phải em không hiểu anh mà vì anh và em quá giống nhau, giống đến nỗi hiểu anh như em hiểu chính mình. Nhưng tự bản thân em phú nhận điều đó.
Người ta thường nói: Yêu nhau là đi tìm nửa thiếu của mình. Nhưng nếu vậy có lẽ anh không phải nửa thiếu ấy mà “anh là em”.
Em không dám tự tin khẳng định bản thân hiểu anh đâu, em không là gì cả trong thế giới của anh thậm chí vô nghĩa. Không biết có phải như vậy không mà anh vội vàng bên người khác ngay sau khi mình chia tay.
Em không trách anh, vì với em, hạnh phúc là điều ai cũng khát khao có được. Bản thân em đã muốn níu kéo anh cũng như níu kéo hạnh phúc của mình. Em chỉ bàng hoàng, cảm giác khi nhìn những bức hình đó như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim. Em muốn nó “ngừng đập” ngay lúc đó. Sao khi đó nó đau nhưng lại vô cảm. Đau đến không còn cảm giác, và nó vô cảm. Trước mắt em như một vực thẳm của sự lừa dối, phản bội, một sự thật tàn nhẫn mà em phải chấp nhận dù có hay không.
Viết những dòng này, nước mắt em rơi, rơi nhiều, rơi không gì ngăn được. Nhưng em cảm thấy vui vì em đã khóc, thà như vậy còn nhẹ nhõm hơn là không khóc nổi, đau đớn, hàng đêm mất ngủ nghĩ đến hình ảnh anh và cô ấy bên nhau.
Em hiểu anh mong muốn sớm ổn định nhưng đâu phải tất cả đều được như mình hoạch định đâu anh. Cuộc sống sao không để nó tự nhiên trôi đi như nó vốn diễn ra, cứ phải ép buộc nó vào một khuôn khổ, ép nó vào một lịch trình dự tính của mình. Có bao giờ anh cảm thấy ngột thở, có bao giờ anh thấy thất vọng vì mình vẫn đang “tay trắng”?
Video đang HOT
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh và mãi mong anh hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Điều khó khăn nhất lúc này với em là quên anh. Em còn yêu anh nhiều nhưng em thật sự mong bản thân mình biến mất trước anh, càng sớm càng tốt, nhanh nhất có thể. Mong anh coi em như một cơn gió thoáng qua cuộc đời anh, cơn gió khiến anh cười nhưng cũng khiến anh đau. Ngàn lần mong anh tha lỗi. Đúng ra em không nên vội vàng quyết định, em đã tự khiến mình đau khổ như bây giờ. Em không hối hận, chưa từng hối hận vì yêu anh nhưng tự trách mình chưa suy nghĩ kỹ để giờ cái giá em phải chịu đựng có lẽ với em quá lớn.
Em từng nghĩ, chia tay rồi, không còn là lần đầu, chắc sẽ dễ dàng thôi, nhưng có lẽ em đã nhầm.
Anh nói với em rằng: “ Người đầu tiên là người em yêu nhất. Người thứ hai là người yêu em nhất.”
Nhưng có lẽ anh mới là người em yêu nhất. Không có một thứ cảm xúc rõ ràng, một ranh giới chắc chắn để em xa anh: không hận anh, không ghét anh. Dường như em không có cớ để loại bỏ hình ảnh anh ra khỏi trái tim mình. Nó khắc sâu như một vết xăm sâu hóa sẹo. Nó khiến em hàng đêm mất ngủ. Em đặt tên con Gấu em ôm lấy từ tên anh và em, và ở giữ hai cái tên ấy là chữ “I”. Có lẽ vậy, chúng ta xa nhau vì “Cái tôi của mỗi người quá lớn”. Chưa từng lắng nghe, chưa từng cố cảm thông, cố chia sẻ, cố tha thứ cho những sai lầm của nhau để rồi chia tay khi vẫn còn yêu.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Nhưng nếu khiến em đau đến thế này em chưa từng mong nó đến.
Giờ anh tìm được hạnh phúc mới rồi. Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. Mặc mọi người có nói gì hãy yêu người ấy anh nhé. Em thấy vui vì có người chăm sóc anh, quan tâm đến anh. Khoảng cách xa nhau, em chưa từng làm được điều đó. Khi anh ốm không chăm sóc, mua thuốc cho anh uống. Anh lạnh không thể ôm anh để anh ấm. Anh mệt không thể kể cho anh nghe chuyện cười. Và khi nhớ anh không thể thì thầm vào tai anh “ Em nhớ anh“.
Hãy sống tốt và vui vẻ bên tình yêu mới anh nhé.
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh và mãi mong anh hạnh phúc.
Theo 24h
Gửi tháng 10 yêu thương!
Để một ngày không xa, em sẽ không còn yêu, nhớ, giận, hờn tháng 10 nữa.
Trong tất cả các tháng trong năm, tháng 10 là tháng em yêu nhất. Không là tháng 9 mùa thu lá vàng bay trước gió, không là tháng giêng xuân sắc xinh tươi, không là tháng 5 mùa hạ bỏng rát nắng cháy của miền trung quê em, không là tháng 12 mùa đông rét buốt. Em chọn cho mình tháng 10- tháng 10 kỉ niệm- tháng 10, tháng mà người con trai em đã từng yêu nhất sinh ra...
"Đã từng" thôi anh nhé! Anh có từng biết chăng? Tháng 10 sinh nhật anh, em ở xa chẳng thể dự sinh nhật cùng anh. Em buồn và thấy căm ghét, bất lực với chình mình vì chẳng thể bên anh. Điều duy nhất mà em có thể làm là thức đợi tới khoảnh khắc 12h đêm để là người mừng tuổi mới của anh đầu tiên. Lúc đó em sẽ gọi cho anh thì thầm bài hát Happy birthday, anh lặng đi một lúc không biết vì điều gì, vì thương em ngốc nghếch sao? Ừ, em ngốc thế nên khi anh mắng em một lúc vì cái tội thức khuya, em cứ cười trẻ con thế. Khi anh thì thào "giá mà em ở đây nhỉ?" thì em sẽ thút thít vì nhớ anh để được anh dỗ dành dù là qua điện thoại thôi...
Tháng 10 sinh nhật người con trai em yêu nhất để em biết em yêu anh nhiều đến thế nào, để em -20 tuổi phút chốc bỗng trở nên bé dại trước anh. Và tháng 10 để em biết tình yêu không chỉ có nụ cười hạnh phúc ngọt ngào mà có cả những giọt nước mắt đắng cay đâu khổ. Vì tháng 10 anh đi, buông tay em... lặng thầm để em đứng lại đó lạc lõng cô đơn giữa phố đông người.
Em vẫn có thể tự tin lang thang qua những con đường cũ, quán cũ dù chỉ một mình (Ảnh minh họa)
Đường xa quá anh à, em nhỏ bé thế nào sao em đi thấu? Em tự hỏi rất nhiều lần, anh hết yêu em từ bao giờ và tại sao? Vì em là trẻ con ngốc nghếch đến bản thân mình cũng không hiểu nên anh thấy mệt mỏi rồi phải không? Hay vì chúng ta ở cách nhau quá xa, khoảng cách địa lý đã thổi tắt tình yêu không đủ lớn dành cho em trong anh? Suốt một thời gian dài sau khi anh đi em loay hoay với mớ câu hỏi hỗn độn đó, hỏi rồi trả lời rồi lại tự hỏi? Em thậm chí không dám hỏi anh lý do? Vì nếu anh nói là vì em trẻ con, em nhàm chán, nhạt nhẽo, vì anh những lúc anh mệt mỏi em chẳng thể ở bên... Và hàng ngàn lý do cho một sự chia tay thì em sẽ ra sao? Nỗi đau em mang trong trái tim vỡ nát chẳng ai có thể hiểu kể cả anh. Bạn bè nói em bỏ cuộc sớm thế? Nhưng họ không hiểu anh như em. Và em biết chẳng thể nào níu giữ một thứ đã chẳng còn thuộc về mình. Cũng bởi vì em muốn em trong kí ức của anh đến phút cuối vẫn mạnh mẽ và kiêu hãnh như thế đấy.
Em vẫn có thể tự tin mặc những bộ quần áo đẹp rảo bước cùng bạn bè, cười đùa như thế, hồn nhiên như thế. Em vẫn có thể tự tin cười thật tươi chào anh khi vô tình gặp anh và người đó đi bên nhau-cũng như cách anh đi bên em ngày trước... Em vẫn có thể tự tin lang thang qua những con đường cũ, quán cũ dù chỉ một mình... Người ta thấy em ổn, em rất tốt, người ta không còn nhìn em bằng ánh mắt thương hại nữa. Em cần điều đó để giữ lại chút tự trọng còn lại mà trước đây em đã nghĩ em có thể đánh đổi tất cả để yêu anh. Nhiều lúc em hoài nghi em giữ lại điều đó cho riêng mình để được gì? Để đổi lấy những đêm dài khóc ướt đẫm gối trong cơn mộng mị, để từng mảnh tim cứ âm thầm vỡ nát, tan đi mong manh như gió, để mảnh trời mang tên kỉ niệm cứ theo nắng hòa vào mắt em sâu thẳm, theo mưa quật không thương tiếc vào dáng hình nhỏ bé của em? Em giữ lại để làm gì và được gì hả anh? Nên em gửi tất cả vào tháng 10 anh nhé, cả tình yêu đầu đời tinh khôi, cả những kỉ niệm ngọt ngào đến thế, cả những nỗi đau dài, những kí ức được em gột rửa lại bằng nước mắt tuổi đôi mươi. Để một ngày không xa, em sẽ không còn yêu, nhớ, giận, hờn tháng 10 nữa... để em bình thản đón chào tháng 10 nhẹ nhàng như nó vốn có anh nhé?
Khi em viết những dòng này chỉ còn ít ngày nữa là đến sinh nhật anh rồi đấy. Không biết người con gái ấy có thức đến 12h để hát cho anh nghe không nhỉ? Giờ khoảnh khắc đó không còn là của em nữa, nhưng em cũng chúc anh_người con trai em đã từng yêu nhất sinh nhật vui vẻ? Phải hạnh phúc anh nhé...
Theo 24h
Em tin sẽ có điều kỳ diệu Biết đâu, sẽ có một điều kỳ diệu nào đấy mang hai ta lại ở gần nhau lần nữa. - Đã ăn tối chưa? Nhớ đi ngủ sớm nhé! - Không. - T ghét bà ghê! - Tui cũng ghét ông ghê. Ông bị điên... Đó là cái cách anh quan tâm em, nhưng em chỉ giả vờ như không biết thôi. Ghét...