Bên kia điện thoại… mẹ sẽ mỉm cười ấm áp!
Khi mẹ nhận được món quà từ con trai, mẹ nâng niu vô cùng (Ảnh minh họa)
Ba va con trai cung thuyêt phuc me dùng điên thoai di động để có thể liên lạc dễ dàng. Mẹ bao điện thoại dày cộm, bỏ vào túi bất tiện. Thât ra, con trai biêt me nói vậy vi sợ ba tốn tiền.
Vi vây, con trai tự hứa sẽ cố gắng viết thật nhiều bài công tac vơi cac báo để co it nhuân but, sẽ thôi ca phê vơi thằng bạn chí cốt, thôi ăn văt… đê cuối tháng gom tiên mua tăng me một cái điện thoại.
Con trai biết mẹ không thích lãng phí nên chon mua chiêc co gia vưa phai, nho gon. Lai biết mẹ thích nghe mấy bản nhạc xưa nên chép nhac đầy bộ nhớ. Con trai nghĩ đó la cách bù đắp cho mẹ trong suốt thời gian đã tam gac sở thích nghe nhac xưa của mình vì sơ anh hương đên viêc hoc tâp cua con trai.
Mang điện thoại về cho mẹ, con trai bảo đo là qua mua từ tiền tiết kiệm, la tấm lòng của con trai, mẹ không xài thì sẽ lãng phí vì lỡ mua rồi. Mẹ chần chừ. Con trai lại nói, nếu mẹ không dùng thì những lúc con trai đi học xa, mẹ không co ở nhà đê nghe điên thoai ban thi lam sao gặp đươc mẹ?
Vậy là mẹ nhân va nâng niu cai điên thoai vô cung, con con trai hí hửng đi khoe khắp nơi rằng đã mua đươc cho me chiếc điện thoại băng đồng tiên mình kiếm được.
Con trai tư hưa mỗi tuần hay chỉ cần một phút rảnh rỗi là con trai sẽ gọi ngay cho mẹ (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Mẹ xài điện thoại được một tháng thi cung ngân ây thơi gian con trai quay lai Sai Gon và chưa vê thăm nha lần nào. Chủ nhật, nhà hư internet, con trai nằm lì ở nhà ngủ rôi nhắn tin rủ rê bạn bè nhưng chẳng đứa nào chịu ra ngoài ca phê cung.
Điện thoại reo, con trai hồ hởi bật dậy. Môt dong tin nhăn không tron chư: “Me moi hoc nhan tin. Com trag hoc hanh sao roi? Con trai lo hoc cung nho giu gin suc k heo nha!” (Mẹ mới học nhắn tin. Con trai học hành sao rồi? Con trai lo học cũng nhớ giữ gìn sức khỏe nha!).
Con trai khóc… Một tháng qua, con trai mai mê với thành quả mua cho mẹ cai điên thoai ma quên mât lơi hưa thương xuyên gọi về cho mẹ, đên nhăn tin cung không bơi cư nghi mẹ không biết chưc năng nay.
Con trai nhận ra, mẹ dùng điện thoại không phải chi đê nghe những bản nhạc yêu thích ma la đê được thường xuyên nghe con trai gọi về thăm hỏi, tâm sự hay lâu lâu nhận được một tin nhăn đầy yêu thương của con trai.
Con trai tư hưa mỗi tuần hay chỉ cần một phút rảnh rỗi là con trai sẽ gọi ngay cho mẹ, đê bên kia điên thoai, me se mim cươi âm ap…
Theo Tuổi trẻ
Khi giấc mơ về!
Em không hối tiếc vì bất cứ điều gì... (Ảnh minh họa)
Anh yêu dấu! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cho em được gọi anh thân thương như vậy nhé!
Em ngồi viết cho anh lá thư này như một lời chia tay. Chia tay quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, chia tay những đắm say, ngọt ngào, khao khát dồn nén mình đã dành cho nhau những ngày qua.
Ngày hôm nay - khi anh quây quần bên gia đình - thì em, sau một đêm bùng cháy mọi cảm xúc và thu mình trong căn phòng quen thuộc để mong tìm lại thăng bằng cho trái tim mình, lý trí của em đã thua. Anh đánh thức mọi giác quan, mọi cảm xúc trong em. Một người con gái mới lớn còn bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống.
Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, em chỉ muốn anh biết một điều duy nhất: em không hối tiếc vì bất cứ điều gì. Tình yêu bao dung và độ lượng lắm nhưng nó cũng thật nghiệt ngã biết bao. Thời gian chẳng thể quay ngược trở lại. Em đã gặp anh, đã có những cảm xúc không thể nào quên, với em đó là một tình yêu đẹp. Dẫu cho mọi người có ngăn cấm em đến với anh nhưng em vẫn không thắng nổi lý trí của mình, em đã dành cho anh một tình yêu trân thành mà thật trong sáng, cứ tưởng cuộc đời này sẽ mãi có anh bên mình thì còn gì hành phúc hơn.
Đã có một thời gian dài em lang thang, rong ruổi trên những con đường nơi có những kỷ niệm của em và anh. Em vẫn muốn hàng ngày đi qua đoạn đường về nhà anh chỉ để mong được nhìn thấy anh, nhìn thấy nụ cười quen thuộc ngày nào. Em thấy tim nhói đau, cảm giác hờn tủi, trách móc, oán giận xen lẫn trong những suy nghĩ. Em biết chẳng thể nào làm anh thay đổi, thời gian trôi qua em âm thầm lặng lẽ bên anh không một chút đòi hỏi anh phải đáp lại những tình cảm của em. Em không nhớ đã bao nhiều lần em vui mừng vì em tin anh đã thay đổi, anh thấy anh cần có em nhưng sau mỗi lần gặp em khi anh trở về nhà thì mọi chuyện lại diễn ra như nó đang có. Em lại thất vọng, lại đau lòng, hằng đêm lại khóc thầm và nhớ về anh. Em cũng không nhớ đã bao nhiêu lần em quyết tâm xa anh, quên anh để đón nhận một tình yêu mới nhưng lại không thể. Có lẽ em đã quá yêu anh mất rồi. Em cần có anh trong cuộc sống này.
Mối tình đầu trong sáng mà em nâng niu, trân trọng đã mãi rời xa em... (Ảnh minh họa)
Em sợ cái cảm giác đứng bên người mình yêu mà cứ như xa lạ, nhớ thật nhiều mà không thể ở trong vòng tay của anh, ở gần bên anh chỉ cần một sải tay em có thể chạm tới anh nhưng sao em thấy khoảng cách đó xa quá, một khoảng cách vô hình. Có nhiều khi nhớ anh da diết, chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên anh ôm anh thật chặt cho thỏa lòng nhớ mong. Nhưng mãi mãi em không thể làm được điều đó, anh đã mãi xa em. Đã có lần em nghĩ chỉ cần anh ở bên em, em sẽ đến cầu xin mẹ anh cho chúng ta được bên nhau. Em biết bà yêu anh, mong anh hạnh phúc và bà sẽ ủng hộ chúng ta. Nhưng anh thì không, anh chưa bao giờ nói với em rằng anh sẽ ở bên em. Anh chấp nhận xa em, từ bỏ tình yêu để tin vào những điều không có thực ấy. Vì thế em cay đắng chấp nhận quyết định của anh, em đã từng nghĩ: "Em yêu anh và hiểu anh hơn ai hết". Nhưng giờ đây ngồi suy nghĩ lại em biết mình không hiểu gì về con người của anh, có lẽ sự đợi chờ, hy vọng của em là viển vông. Em nhận ra điều đó, chỉ thấy đau lòng hơn, mối tình đầu trong sáng mà em nâng niu, trân trọng đã mãi rời xa em.
Em yêu anh, ghét anh, hận anh, tất cả những cảm giác đó cứ giày xéo trong lòng. Giá như chúng em chia tay vì hết yêu thì có lẽ cả hai sẽ không phải đau khổ. Mối tình đầu mong manh không vượt qua những khó khăn trong cuộc sống để giờ đây em cảm thấy chông chênh, hoang mang quá.
Em, sau một cú sốc tình cảm, đã tìm được sự bình yên. Khi anh đến, em đã tin bất cứ điều gì anh nói một niềm tin chọn vẹn để rồi anh lại lấy mất niềm tin ấy trong em. Anh như mọi người đàn ông khác chủ động làm quen, tấn công em, coi em như một mục tiêu để chinh phục. Nhưng đến giờ này, em tin là dù ít hay nhiều, những gì anh dành cho em là thật lòng. Em cảm nhận được điều đó qua ánh mắt, qua hơi thở, nụ hôn ngọt ngào, qua vòng tay ấm áp khi anh ôm em vào lòng... Những điều đó không thể giả dối được phải không anh?
Tại sao? Tại sao anh luôn nói với em về tình cảm anh dành cho em, "Anh yêu em"? Em đã bao giờ đòi hỏi, đã bao giờ mong muốn anh làm gì cho em đâu. Sao mình yêu nhau chỉ thấy đau khổ và nước mắt, đó mới là tình yêu phải không anh? Tình yêu phải có hương vị giận hờn nhớ thương hạnh phúc. Em cũng chẳng hiểu tại sao tình yêu mình dành cho nhau lại tan chảy nhanh đến vậy, hay anh vẫn chưa nhận ra tình yêu em dành cho anh nó lớn dường nào. Anh chỉ xem em như trò chơi thôi hay sao hả anh? Anh chỉ muốn em là người tình trong mộng của anh, tại sao anh tàn nhẫn đến vậy, sao anh lại đùa cợt tình cảm em dành cho anh?
Gặp anh, những cảm xúc đã ngủ quên trong em được đánh thức. Em lại có cảm giác nhớ một người, mong được gặp, được ở bên người đó từng phút, lại có cảm giác thổn thức chìm đắm trong ngọt ngào cùng những nụ hôn tưởng chừng như vô tận, những nụ hôn làm em như tan ra trong vòng tay anh. Thế rồi nó vụt tan biến khiến em chỉ giám mơ mộng ảo tưởng mà thôi. Em muốn chạy trốn tất cả bỏ lại sau lưng những gì đã có muốn chạy đi đến nơi không còn ký ước về anh... Sau những gì đã xảy ra, có khi nào anh nghĩ về những chuyện đó? Có khi nào anh hỏi chính bản thân mình rằng anh làm như vậy là đúng hay sai chưa? Có bao giờ anh nghĩ em cũng chỉ là cơn gió thoảng qua không anh?
Và tất cả những gì đang xảy ra, chỉ làm khổ em hơn khi mình xa nhau, vì em sẽ nhớ anh hơn, nhớ rất nhiều. Nếu anh biết được điều đó anh sẽ nói với em rằng anh đã làm khổ em rồi, cuộc đời này anh sẽ không để em bị tổn thương, chỉ cần câu nói đó của anh thôi em cũng đã đủ dũng khí để bước đi tiếp cùng anh. Em nói lời chia tay với anh cũng để mình hiểu nhau hơn, khi anh còn đang đi học muốn anh được tập chung học cho kỳ cuối cấp muốn anh dành tình cảm cho em như thế nào, thế nhưng không chỉ một lần ấy thôi là em mất anh thật rồi. Em làm sao có thể níu kéo anh về bên em khi anh đã không còn tình cảm với em mà dành tình cảm ấy cho người khác mất rồi. Để ngày hôm nay em nhận ra những đắng cay sao mình vội vàng quá sao mình si tình đến vậy...
Cám ơn anh, cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em... (Ảnh minh họa)
Đêm qua, lẽ ra em đã không khóc, không đau nhiều đến thế. Nếu anh đã nhắn tin lại cho em dù chỉ là một tin nhắn thôi cũng đủ để em vơi nỗi nhớ anh. Đêm Nô-en em muốn được cùng anh đến những nhà thờ cầu nguyện muốn được xem Giáng sinh như thế nào? Nhưng không em vẫn chỉ có một mình, mặc như vậy anh vẫn không hề nhắn tin cho em, em lại khóc. Năm cũ qua đi năm mới bắt đầu đến đêm giao thừa em lại chỉ có một mình em chờ anh, chờ một tin nhắn của anh nhưng rồi lại không thấy và đêm ấy em lại khóc sao anh để em khóc nhiều đến vậy. Ngày chưa quen anh em là cô bé sống mạnh mẽ và nghị lực nhiều lắm nhưng xa anh em thấy mình yếu đuối quá suốt chỉ khóc như một đưa trẻ chỉ cần nhìn thấy đôi nào tay trong tay thân mật là em lại muốn khóc khóc thật to. Tại sao anh lại dập tắt niềm tin niềm hy vọng ấy trong em anh có tàn nhẫn quá không anh?
Dù mình đã xa nhau nhưng em vẫn muốn được làm bạn, làm em gái của anh, vẫn muốn được anh quan tâm được chia sẻ buồn vui cùng anh, mình có không đến được với nhau nhưng hình ảnh anh mãi tồn tại trong góc khuất của trái tim em. Hãy để những gì thuộc về nhau được ngủ quên trong quá khứ anh nhé! Người con gái cần một bờ vai cần một chỗ dựa anh à, em không biết rồi mình sẽ đi đến đâu nhưng em sẽ mãi cầu chúc cho anh được hạnh phúc. Xin anh đừng làm tổn thương thêm bất kỳ người con gái nào nữa chỉ mình em là đủ anh à!
Cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, đã để lại cho em những khao khát, nhớ nhung, đã cho em hiểu thêm về nhân tình thế thái. Cám ơn anh, cám ơn về tất cả những gì anh đã dành cho em. Nếu không có anh, có lẽ em sẽ chẳng biết buồn, biết vui, biết khóc nhiều như bây giờ, biết tự tin khi bước đi trên con đường dài một mình... và còn nhiều, còn nhiều nữa mà em không thể nói hết được. Em yếu đuối thật đấy, nhưng em sẽ vượt qua những cảm xúc này, chắc chắn là vậy. Chỉ cần có thời gian thôi. Và anh, cũng sẽ dần quên em đi... và cũng dần tìm hạnh phúc cho riêng mình, tạm biệt người em yêu.
hongvan@vn.cwtoys.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nhớ anh - nhớ lá thư tay Đã ba năm và nhiều ngày có lẻ tôi vẫn nhớ anh, nhớ kỷ niệm ngọt ngào... Đã ba năm và nhiều ngày có lẻ tôi vẫn nhớ anh, nhớ kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc sướng vui mỗi lần đọc thư anh, nhớ anh đã đến và để lại trong tôi ước mơ hạnh phúc trong veo như là cổ tích......