Bên hiếu bên tình
Giờ đây cô phải đứng trước một sự lựa chọn mà nó quyết định đến hạnh phúc cả đời.
Trời bỗng nhiên nổi gió, sấm chớp ầm ầm kéo theo đó là những hạt mưa rơi ào ào đổ xuống. Có lẽ ông trời thấu hiểu được nỗi lòng của cô nên đã để cho những hạt mưa rơi xuống làm bạn cùng những giọt nước mắt cô. Cô khóc, khóc như chưa được khóc bao giờ bởi giờ đây cô đang phải đứng trước một sự lựa chọn mà nó quyết định đến hạnh phúc cả đời. Cô tự hỏi “hạnh phúc là gì?” một câu hỏi mà khó có ai trả lời hết nghĩa của nó bởi lẽ hạnh phúc của từng người sẽ được cảm nhận và đánh giá khác nhau trong từng hoàn cảnh. Với cô hạnh phúc là được vui vẻ trong sự yêu thương đùm bọc của gia đình, nhưng gia đình ở cái tuổi của cô thì không phải chỉ có một gia đình mà mình được sinh ra mà còn một gia đình khác nữa, gia đình của riêng cô – nơi sẽ có người mà cô yêu thương, người sẽ cùng cô đi hết cuộc đời cùng những đứa con của cả hai.
Gia đình thứ nhất thì cô đang có, ở đây cô luôn thấy hạnh phúc theo cái cách mà cô hiểu. Gia đình cô không giàu sang phú quý, bố mẹ cô không làm quan to chức lớn, bố mẹ cô chỉ là những người nông dân chân lấm tay bùn quanh năm chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời nhưng ở nơi đó cô luôn dành được sự yêu thương đùm bọc của mọi người. Bố mẹ luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho chị em cô. Nhớ hồi còn bé khi bị bố mẹ mắng cô luôn nghĩ rằng họ không yêu thương mình bằng các chị, nhưng khi lớn hơn cô mới hiểu được rằng tình yêu của bố mẹ cho con cái là như nhau, chỉ có cách thể hiện là khác nhau mà thôi. Cô luôn thầm cám ơn bố mẹ.
Còn gia đình thứ hai thì cô vẫn đang tìm kiếm. Cô gặp anh khi cô đi học xa nhà. Anh có ngoại hình không ưa nhìn, người cao và gầy, nước da ngăm ngăm đen. Khi ở cùng xóm trọ cô còn ghét anh, hay gây sự với anh. Với anh cô cũng chỉ là con bé đanh đá chua ngoa. Để trả thù cô cho những lần gây sự với anh, trong buổi sinh nhật của một thành viên trong xóm trọ anh đã đặt cho cô cái biệt danh có lẽ là xấu nhất mà cô từng nghe. Anh nói cái biệt danh đó hợp với tính cách của cô. Mọi người cười nghiêng ngả còn cô thì giận tím người chỉ muốn đến tát cho anh một cái nhưng cô không làm được. Cô đã bỏ vào phòng. Từ hôm đó mọi người ai cũng goi tên cô kèm theo cái biệt danh chết tiệt, cô tức lắm vì ở nhà ai cũng nói cô hiền lành cơ mà, ấy thế mà xuống đây mọi người lại nói cô đanh đá chua ngoa. Phải chăng khi không còn sự che chở của gia đình một mình xa nhà nên cô phải thay đổi tính cách để thích nghi với cuộc sống, giống như con nhím sẽ sù lông khi gặp nguy hiểm vậy.
Một bên là bố mẹ, một bên là anh, hai bên đều quan trọng với cô (Ảnh minh họa)
Nhưng đúng như người ta nói ghét của nào trời trao của ấy không sai chút nào. Không biết tự khi nào anh và cô đã trở lên thân thiết, cô luôn tâm sự những vui buồn với anh, anh luôn là người lắng nghe và chia sẻ giúp đỡ cô trong học tập và cuộc sống. Nhớ cái cách anh dạy cô học môn chính trị, môn mà cô ghét cay ghét đắng, anh tỷ mỉ dạy cô, phân tích cho cô hiểu. Những buổi chiều đi học về anh luôn chờ cô ở cổng, hôm nào cô có việc bận về muộn hơn mọi hôm là anh cuống quýt lo lắng đi đi lại lại, chỉ khi nhìn thấy cô đi về anh mới cười tươi và hỏi cô sao về muộn. Cô cứ hồn nhiên nhận sự quan tâm của anh mà không biết rằng anh đã yêu cô từ lâu. Mãi đến một ngày anh tỏ tình với cô, cô mới biết, nhưng cô không nhận lời vì khi đó cô chỉ coi anh như người bạn thân thiết, anh buồn lắm nhưng anh nói sẽ chờ cô. Rồi 1 lần, 2 lần, 3 lần anh tỏ tình không được cô tiếp nhận anh đã nói với cô anh sẽ không làm phiền cô nữa và anh sẽ coi cô là bạn như cô muốn.
Rồi cô gặp một người là anh họ của cô bạn cùng phòng, cô đã thích người đó từ cái nhìn đầu tiên, thích cái vẻ đẹp trai, nụ cười duyên và đặc biệt cách nói chuyện dí dỏm của người đó. Quen nhau được một thời gian người đó cũng nói thích cô, cô vui lắm nhận lời luôn, nhưng cô đâu biết rằng họ không có tình cảm với cô thật lòng. Cô biết điều đó qua bạn cô, bạn cô đã rất khó xử và xin lỗi cô. Cô đã khóc thật nhiều và buồn thật nhiều. Anh biết chuyện và lại đến bên cô an ủi vỗ về, anh động viên cô và làm cô cười mỗi khi cô khóc. Đến một ngày cô cũng nhận ra cô nhớ anh mỗi khi không gặp, cô gọi tên anh trong mỗi giấc mơ. Và cô biết cô đã yêu anh, cô nhận lời làm người yêu của anh trong lần ngỏ lời thứ 4, anh mừng khôn xiết ôm cô thật chặt rồi thủ thỉ’ “ anh thật hạnh phúc”.
Hai đứa yêu nhau một thời gian anh dẫn cô về ra mắt bố mẹ anh, bố mẹ anh vui lắm, tíu tít hỏi chuyện và quý cô ra mặt. Cô cũng đưa anh về nhà chơi nhưng trái ngược với những gì nhà anh đối với cô, bố mẹ cô không thích anh bởi bố mẹ nói anh không có công việc ổn định, ngoại hình xấu, nhà xa. Cô đã buồn và khóc rất nhiều. Anh động viên cô và hứa sẽ cố gắng ổn định công việc cho bố mẹ yên tâm gả cô cho anh. Cứ thế hai đứa động viên nhau vượt qua khó khăn. Nhưng thời gian trôi đi không làm thay đổi được quyết định của bố mẹ cô. Bố mẹ cô nói thương cô, không muốn cô khổ nên mới phản đối. Bố mẹ bắt cô phải lựa chọn giữa anh và họ, bố mẹ nói chẳng lẽ công ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm ăn học lại không bằng một người dưng như anh sao? Cô nghĩ trong đau khổ, cô chưa bao giờ cho phép mình quên công ơn của bố mẹ, nhưng làm sao có thể so sánh được tình cảm của cô với anh và tình cảm của cô với bố mẹ được. Bởi đó là hai thứ tình cảm hoàn toàn khác nhau, tình cảm của cô với bố mẹ là tình cảm ruột thịt, là công ơn nuôi dưỡng, còn tình cảm giữa cô với anh là tình yêu lứa đôi. Một bên là bố mẹ, một bên là anh, hai bên đều quan trọng với cô. Cô không muốn chọn ai và bỏ ai, cô chỉ mong bố mẹ hiểu và thông cảm. Cô cũng biết lấy anh cô sẽ có những vất vả, nhưng vợ chồng là duyên số đâu có thể ép buộc được. Thật khó để dành tình cảm cho một người và quên một người mà người đó lại là người mà cô chọn để cùng đi suốt cuộc đời.
Theo 24h
Nụ hôn trong gió (P.cuối)
Dù không ngoảnh lại, tôi vẫn biết Minh đang ôm chầm lấy bờ vai run rẩy của Vy. Tôi đứng cạnh Hoàng Sơn, kẻ đã chứng kiến tôi bắt đầu tình yêu với Minh như thế nào. Và giờ, anh ta đang đứng nhìn chúng tôi kết thúc. Chẳng lẽ tôi và Hoàng Sơn có quá nhiều duyên nợ thế sao?
Tôi chưa bao giờ tin vào định mệnh bởi, mọi thứ đều có sự sắp đặt trước. Nhưng đúng là tôi và Hoàng Sơn đây là định mệnh hay mối duyên mà ông trời cố tình tạo ra để trêu đùa tôi?
Và tại sao, anh ta lại hiểu tôi đến từng chân tơ kẽ tóc như thế. Chẳng phải chúng tôi chỉ dừng lại ở mối quan hệ công việc thôi sao?
Cảm giác hơi ngột ngạt nên tôi nói cần ra ngoài, Hoàng Sơn khẽ gật đầu rồi anh ta cũng tìm đến những vị khách khác để trò chuyện. Tôi tìm một góc thoáng mát khuất sau vườn để tránh mọi ánh nhìn hướng về cái vẻ mặt không thể nào tệ hơn của mình lúc này. Mọi bí mật đã bị Hoàng Sơn lột sạch, thêm cả việc tôi nhìn thấy Minh đứng trước mặt mình mà tôi không thể làm gì hơn, tôi không thể ra chào hỏi anh một tiếng, càng không thể biểu lộ sự thân thiết ít nhất với tư cách bạn bè.
Có một cái gì đó chạy dọc cơ thể tôi và nghẹn lại ở cổ họng. Tự dưng khoé mắt tôi cay xè và tất cả mọi thứ như đang nhoè đi trước mắt.
- Em nói với Bảo Anh mọi chuyện của chúng ta đi. Em sắp đi rồi và anh không muốn chúng ta phải lén lút như vậy nữa. - Tôi nghe có ai đó nhắc đến tên mình.
- Không, em không đủ can đảm. - Tiếng một ai đó rất quen, quen lắm, tiếng nói này có lẽ sống đi chết lại hàng ngàn lần tôi cũng không quên được.
- Nếu em không nói với Bảo Anh trong tối nay, anh sẽ nói với cô ấy.- Người con trai kia cất tiếng và lấy hai tay ghì chặt lấy khuôn mặt hoảng sợ của cô gái.
- Hai người... - Tôi cất tiếng khản đặc.
Video đang HOT
Họ rời nhau ra, ngơ ngác nhìn tôi, sự xuất hiện của tôi giống như quả bom đang được châm ngòi nổ.
- Thì ra mọi thứ đều là vở kịch mà tôi được hai người giật dây sao? - Tôi thấy nước mắt của mình cứ thế lã chã rơi. Bàn tay tôi run run.
- Bảo Anh, tớ xin lỗi. - Vy chạy đến nắm lấy tay tôi.
- Bảo Anh, em nghe bọn anh giải thích đã.- Minh hốt hoảng không kém.
- À, thì ra giờ là "bọn anh" cơ đấy.- Tôi phá lên cười. - Tại sao chuyện này tôi lại là người biết cuối cùng? Vy, cậu không phải là bạn thân của tớ sao? Còn anh, tình yêu với tôi có đúng chỉ là cơn say nắng hay không? - Tôi nấc nghẹn lên mà không thể nào nói thêm được nữa.
- Hãy nghe tớ nói đã. - Vy như van nài tôi.
- Đủ rồi, tớ không còn muốn nhìn mặt cậu nữa, cả anh nữa.
Tôi rảo bước bỏ chạy khỏi ngôi nhà đang đầy ánh sáng, âm nhạc, tiệc tùng, những khuôn mặt và nụ cười đáng sợ kia. Không cần nhìn lại nhưng tôi cũng biết rằng Minh đang ôm lấy Vy run rẩy trong vòng tay anh ta.
Mọi thứ đều là giả dối cho đến phút cuối cùng.
Tôi cứ chạy, chạy đi và chạy mãi.
Con đường đen kịt loáng thoáng những ánh đèn và mọi thứ trở nên chao đảo.
"Kít"- Có tiếng xe phanh lại chặt trước mặt tôi. Tôi ngã nhào xuống đường, hai đầu gối mài xuống mặt đường đau rát. Nhưng hiện tại tôi còn quan tâm được gì nữa, khi nỗi đau trong tim tôi chất chứa?
"Đi với tôi!"- Hoàng Sơn vứt cho tôi chiếc mũ bảo hiểm, tôi đón lấy chiếc mũ trong vô thức. Hoàng Sơn từ đâu xuất hiện và đuổi theo tôi, để giờ anh ta lại là người duy nhất ở bên tôi? Tôi chẳng ngần ngại leo lên sau xe. Anh ta có thể là kẻ đào hoa, kẻ đáng ghét, kẻ miệng lưỡi độc ác nhưng ít nhất anh ta không lừa tôi.
Tiếng xe lao đi vun vút trong đêm, tôi ôm chặt lấy Hoàng Sơn, gục đầu lên lưng anh và hướng mắt về con đường phía trước.
Mọi thứ mì mịt và đen tối một cách đáng sợ.
Nhưng chiếc xe vẫn vun vút lao đi.
Gió hun hút qua tấm chắn bảo vệ mũ bảo hiểm, những giọt nước mắt tôi rơi xuống và bị gió hun hút cuốn trôi.
Một lúc lâu sau, tôi đã cạn kiệt nước mắt và không thể nào khóc được nữa.
Nụ hôn trong gió
Xe chạy suốt đêm, tôi ngủ gục trên vai Hoàng Sơn từ lúc nào không hay, hai bàn tay tôi vẫn ôm chặt lấy anh không hề rời ra. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đứng trước biển, bình minh mới chớm ở phía chân trời, chỉ là một quầng lửa nhỏ xíu thôi. Chỉ vài phút sau đó, quầng lửa ấy trở nên hùng vĩ vô cùng, tôi ngỡ ngàng, dường như mọi chuyện xảy ra từ đêm qua mình đã quên sạch.
- Nhìn em trông thật buồn cười. - Hoàng Sơn đang nói đến vẻ mặt lấm lem mascara của tôi.
- Hix...- Tôi đưa tay lên mặt khẽ lau đi những vệt lem, giờ tôi mới để tâm đến bộ dạng của mình. Hai khóe mắt cay xè, sưng húp. Tôi nhìn ra phía biển, buổi sớm gió thổi mạnh làm rối tung mái tóc. Tôi run rẩy trước luồng không khí mằn mặn và cái lạnh đang bao quanh.
Anh đặt lên đôi môi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng, da diết, mãnh liệt... (Ảnh minh họa)
Bỗng có một vòng tay ấm ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy của tôi. Tôi gục đầu vào vai anh - Hoàng Sơn, người đã ở bên tôi suốt một đêm qua, người tôi đã ngủ gật trên vai anh suốt con đường đen mịt mù và nơi chúng tôi đứng bây giờ là trước mặt biển rực rỡ. Tôi òa khóc thật to, bỗng dưng cảm thấy mình như một đứa trẻ được vỗ về, yêu thương, bỗng dưng thấy mình không còn phải gồng mình lên để trở nên mạnh mẽ nữa, bỗng dưng cảm thấy thì ra bên mình cũng có một người... cũng cô độc giống mình.
Mọi thứ mà tôi đã trải qua... những dối lừa, sự đánh mất niềm tin từ hai con người mà tôi yêu thương nhất. Với Vy, tôi không giận cô ấy vì Vy quá thánh thiện. Còn Minh, anh đủ lý do để có những quyết định. Họ không đáng trách, tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối cho bản thân mình vì đã biết mọi chuyện quá muộn và khi dừng lại, tôi mới có cảm giác đau đớn. Cái cảm giác mình giống như kẻ bị giật dây, kẻ mang ra làm trò cười cho người khác. Nhưng đúng ra, họ phải ở bên nhau, tôi mới là kẻ phá đám.
Trước biển, bình minh rực rỡ, anh khẽ lấy tay lau nước mắt cho tôi, Hoàng Sơn mỉm cười rồi nhẹ nhàng, cúi xuống... Tôi không rõ có phải do hoàn cảnh lãng mạn lúc này hay không nhưng mọi thứ tôi đang trải qua giống như một giấc mơ tuyệt đẹp...
Anh đặt lên đôi môi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng, da diết, mãnh liệt. Giống như từng đợt sóng ào lên giữa biển khơi bao la hùng vĩ.
Nụ hôn giữa gió ngày, giữa biển, giữa ánh sáng đỏ rực.
Tôi không còn nghĩ được thêm gì nữa, mọi hình ảnh của Vy và Minh bỗng chốc tan biến, tôi vòng tay ôm lấy Hoàng Sơn, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt ấy. Những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, tôi cảm giác được vị mặn với bao nhiêu yêu thương ngọt ngào.
- Đừng khóc nữa nhé! - Hoàng Sơn khẽ thì thầm vào tai tôi. Gió biển, sóng biển hòa vào nhau thành một thứ âm thanh ồn ào nhưng anh vẫn đủ gần để tôi cảm nhận được từng lời nói đó.
- Em có đang nhầm lẫn điều gì hay không? - Tôi thổn thức.
Bàn tay anh đan chặt vào những ngón tay tôi.
- Anh nghĩ là không... Hôm qua, anh đã chứng kiến mọi thứ tận mắt. Anh muốn được che chở cho em. Cũng như cách đây hơn một năm, anh vẫn thường hậm hực khi nhìn thấy em bên kẻ khác, dù đó mới chỉ là lần đầu gặp mặt.
- Liệu có giống những người con gái đã ở bên anh?- Tôi mỉm cười đầy nghi hoặc.
- Không... vì lần này là anh tự nguyện đến với em. - Hoàng Sơn khẽ hôn phớt lên má tôi mỉm cười, tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh lấp lánh ánh sáng bạc từ phía biển phản chiếu.
Tôi hoang mang với những gì vừa xảy ra nhưng trong tim bỗng nhen nhóm dư vi ngọt ngào mà tôi chưa bao giờ trải qua. Tôi nghĩ đó mới thực sự là tình yêu dù mọi thứ đến quá nhanh.
Sau một giấc mơ
Chúng tôi rời biển khi mặt trời lên cao. Chiếc xe Hoàng Sơn lao về hướng thành phố... Tôi vẫn ôm chặt lấy anh và hướng mắt về con đường xa tít tắp. Và tôi biết rằng, con đường này đã có đích đến.
Tôi trở về thành phố lúc gần chiều, mọi thứ lùi xa và tôi biết mình vừa tỉnh giấc sau cơn mơ. Giờ là lúc tôi phải đối mặt với hiện tại, tôi mở điện thoại, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Vy, cô ấy muốn gặp tôi trước khi đi. Tôi chần chừ khẽ gập điện thoại. Hoàng Sơn đưa tôi đến điểm hẹn, anh dừng xe, bỏ mũ bảo hiểm trên đầu tôi rồi hỏi:
- Có muốn anh đi cùng không?
- Em muốn đi một mình.
- Vậy tùy em, nhớ điện cho anh khi về đến nhà.- Hoàng Sơn dịu dàng hôn nhẹ lên má tôi trước khi phóng đi.
Tôi khẽ mỉm cười vẫy tạm biệt anh. Thì ra, người con trai này dịu dàng và ấm áp hơn những gì tôi nghĩ về anh. Hình như mọi ác cảm về anh từ trước tới giờ tôi đã lầm. Và tôi, thú thật rằng tôi đã bị anh thu hút, dù có ác cảm đi chăng nữa nhưng nhớ lại mọi chuyện, anh vẫn khiến tôi phải để tâm đến. Thì ra, người tôi vẫn nghĩ đến nhiều đó là anh, mặc dù là công việc, mặc là dù là uất ức nhưng anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Và may mắn thay, tôi đã nhận ra điều đó hoặc là do anh đã chủ động nhẹ nhàng đến bên tôi.
Có thể tôi và Hoàng Sơn giống nhau, tôi như là gió, anh như những đám mây nhẹ nhàng. Mây luôn vui đùa và rong chơi cùng gió. Mây và gió phải ở bên nhau, như chúng tôi là duyên nợ phải thuộc về nhau.
Tôi gặp Vy ở Bơm, lần này không phải chỉ mình cô ấy mà có cả Minh. Tôi giữ một thái độ trầm tư, họ nhìn tôi có phần dè dặt, ánh mắt Minh nhìn tôi ái ngại còn Vy cúi đầu như người có lỗi.
- Đừng cảm thấy có lỗi với tớ, hai người hãy sống hạnh phúc. - Tôi đưa mắt về phía Minh. - Chỉ là hơi sốc khi là người biết cuối cùng nhưng tớ đã hiểu ra được nhiều điều lắm. Và tớ cũng đã tìm thấy người tớ thật sự cần.
- Bảo Anh... tớ xin lỗi!
- Không ai có lỗi ở đây cả. - Tôi mỉm cười.
- Xin lỗi em, đáng ra anh phải là người nói với em. - Minh cất lời.
- Thôi, cười lên nào, nói chuyện khác đi. Tớ không muốn vì chuyện này mà tớ đánh mất người bạn yêu quý nhất của mình, và em, cũng không muốn phải nghĩ xấu về anh!
Cả ba chúng tôi ngồi nói chuyện cởi mở hơn. Tôi mỉm cười và thấy lòng thanh thản kỳ lạ. Nhìn Vy và Minh bên nhau, tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Họ đúng là sinh ra để dành cho nhau.
Mọi việc dường như đã qua nhanh lắm rồi, và quá khứ đã khép lại. Trong trái tim tôi lại đang nhen nhóm một thứ tình yêu ngọt ngào.
* **
Cuối cùng Vy cũng đi du học, và cô ấy hứa hẹn sẽ về thăm nhà vào dịp Tết. Hôm tiễn Vy, tôi không đến được vì có cuộc họp báo ra mắt "Tình Đắng". Với Hoàng Sơn, khi làm việc, chúng tôi vẫn có những cuộc tranh cãi nảy lửa, chẳng ai chịu nhường ai chút nào. Tôi vẫn theo học ở trường và cố gắng ngày đêm để tạo ra những kịch bản hấp dẫn. Chưa bao giờ tôi có ý định từ bỏ niềm đam mê này. Với Hoàng Sơn, anh cũng để cho tôi tự quyết định và theo đuổi mục tiêu tôi đặt ra. Tôi cũng không muốn bó buộc anh phải luôn bên cạnh mình mà chỉ đơn giản là sau mọi mệt mỏi, anh và tôi có thể mỉm cười để đến với nhau. Mối quan hệ giữa tôi và Hoàng Sơn chỉ mình tôi và anh biết. Sau công việc, hai chúng tôi vẫn có những buổi hẹn hò lãng mạn, dự định gần nhất là sẽ một lần nữa đến biển đón bình minh để kỷ niệm 3 tháng yêu nhau. Từ nụ hôn trước gió biển đánh dấu sự bắt đầu tình yêu, chúng tôi vẫn chưa có cơ hội quay lại đó.
Tôi bắt tay viết lại câu chuyện của chính mình và khi tôi kể cho Hoàng Sơn nghe ý tưởng, anh cũng rất móng chờ. "Nụ hôn trong gió" sẽ là bộ phim thứ hai chúng tôi xây dựng lên. Tôi, Hoàng Sơn, giữa tình yêu, công việc và niềm đam mê, chúng tôi giống nhau ở rất nhiều thứ. Tôi và anh không có những quy tắc, cũng chẳng có sự ràng buộc nhưng hai con người vẫn luôn sát cánh, quấn quýt bên nhau.
Tôi mãi mãi là cơn gió mát lành đi bên cạnh anh - đám mây lang thang và phiêu lãng. Và nếu như cây luôn cần mặt đấy thì mây và gió cũng mãi mãi cần nhau. Tôi không nghĩ quá nhiều đến tương lai xa xôi, nhưng hiện tại, với những ngọt ngào êm đềm này, chắc chắn ngày mai tươi sáng sẽ đến.
(Hết)
Theo 24h
Nếu ngày xưa mẹ tôi Chính sự ỷ lại của tôi và tình thương của mẹ đã khiến tôi có một người chồng như thế! Là con ai lại không muốn mình được ba mẹ yêu thương, chiều chuộng nhưng giờ ở tuổi 67, đã có cháu nội ngoại, tôi lại ao ước thật lòng là phải chi ngày xưa mẹ tôi nghiêm khắc trong việc uốn nắn...