Bến đỗ bình yên
Em ước thời gian ngưng đọng lại để em được tận hưởng hạnh phúc nơi anh.
“Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô tình, nắng chỉ đọng trong sương
Em yêu anh bởi vì anh là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh?”
Vâng, em mong manh như hạt sương nhẹ còn vương lại trên cành vào mỗi buổi sớm mai. Còn anh không chỉ là ánh nắng để em tan vào mà chính là cành cây nơi em vương mình chờ đợi.
Định mệnh đã đưa anh đến bên em hay nói khác hơn anh chính là món quà quý báu mà cuộc sống đã dành tặng riêng em. Em còn nhớ, một buổi chiều trên bờ biển, em đã gặp được anh lần đầu tiên, anh không phải là người có vẻ đẹp hút hồn hay mang những lời nói có cánh để quyến rũ em. Em chú ý đến anh chính là những gì bình dị và ấm áp nhất mà anh đã mang đến cho em. 27 tuổi đầu, em không phải là người từng trải trong tình cảm, nhưng những trải nghiệm của cuộc sống cũng đủ để em đặt trọn niềm tin vào anh, anh chính là bến đỗ bình yên của đời em.
Cuộc tình của chúng mình không có nhiều chông gai nhưng phải trải qua phần nào là vất vả. Lúc đầu em là người mà bạn thân của anh rất yêu, đó là một tình yêu đơn phương mà người kia đã dành cho em từ rất nhiều năm. Trong em luôn biết rằng mình đã nợ anh ấy một trái tim, nhưng tình cảm thì không thể nào miễn cưỡng được, với em nó phải được phân ranh giới rất rõ ràng. Do đó là người bạn thân với anh trong nhiều năm nên việc đến với em quả thật là rất khó đối với anh, khó nhất là khi anh phải đối diện với bạn mình. Anh dành cho em một thứ tình cảm hơn bạn bè, còn em cũng có dành ánh mặt trìu mến cho anh nhưng không ai dám mở lời. May mắn thay là tình yêu của chúng ta đủ lớn mạnh để giúp em và anh vượt qua tất cả.
Cả hai bắt đầu có những cuộc điện thoại, những tin nhắn quan tâm đến nhau và động viên nhau cố gắng học hành. Em rất nể phục anh bởi tinh thần ham học hỏi, và có lẽ nhờ vậy mà công việc của anh được thành công như bây giờ. Anh như truyền cho em ngọn lửa ham học, em bắt đầu đến lớp đều đặn và dành ưu thế trong học tập nhiều hơn.
Cảm ơn anh đã mang hạnh phúc đến cho em (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Rồi em mời anh về quê chơi, nói là về chơi chứ thực ra em muốn tạo cơ hội để cho anh có dịp tiếp xúc với gia đình em, rất may mắn là mọi người trong nhà em đều quý anh, đó là lý do lớn nhất để em chấp nhận quen anh. Đó cũng là khoảng thời gian em ở cạnh bên anh nhiều nhất. Khi đó em chẳng phải lo nghĩ gì, chuyện gì anh cũng có thể làm được và luôn biết quan tâm đến em và những người xung quanh, anh không chỉ mang niềm vui đến cho em mà còn mang đến cho mọi người. Em cảm nhận được rằng mình được che chở, được bảo vệ và được thương yêu… có lẽ cái cảm giác bình yên và đầm ấm ấy đã mở cửa trái tim em.
Em chấp nhận yêu anh và hướng đến một tương lai tốt đẹp. Vì lẽ ấy lần thứ hai em trở lại Vũng Tàu nơi mà lần đầu tiên em gặp anh. Chúng ta lại có những phút giây nồng ấm bên nhau. Vẫn thái độ nồng nàn, anh lo cho em từng miếng ăn giấc ngủ, lúc nào cũng dõi mắt tìm em và quan tâm em như thể sợ buông em ra là sẽ lạc mất em. Em hạnh phúc và hãnh diện với mọi người vì điều ấy. Quả thật em bé nhỏ biết bao nhiêu khi ở bên cạnh anh.
Buổi tối anh đưa em đi dạo bờ biển, gió rất lạnh nhưng tận tâm hồn em vô cùng ấm áp bởi hơi ấm của anh. Em ước thời gian ngưng đọng lại để em được tận hưởng hạnh phúc nơi anh. Với em, đó chính là tình yêu vĩnh cửu. Không một lời hứa hẹn, chỉ cần ánh mắt và hai bàn tay đan vào nhau như tiếp cho em sức mạnh để cùng anh đi hết đoạn đường còn lại của cuộc đời.
Em muốn viết lên tâm sự này để gởi đến anh như lời cảm ơn chân thành, cảm ơn anh đã mang hạnh phúc đến cho em, cảm ơn ba mẹ đã sinh anh ra chỉ để cho em, cảm ơn cuộc đời đã ban tặng anh cho em, cảm ơn tất cả…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh dọn sang bên đó ở luôn đi!
Khi nghe con gái nói: "Ba qua nhà chú út chơi với bà Nội", tôi thấy máu nóng dồn lên mặt. Chụp lấy điện thoại, tôi định gọi cho chồng nhưng rồi lại thôi.
"Đến anh mà cũng mê vợ thằng út à?"- tôi không nén được bực tức
Mẹ chồng tôi có 3 người con trai. Anh đầu định cư ở nước ngoài, lúc trước anh đã bảo lãnh mẹ sang sống cùng. Nhưng bà cụ sang được mấy tháng rồi đòi về vì "xứ sở gì mà buồn và lạnh muốn chết". Vậy là chồng tôi đón mẹ về ở chung với lý do: "Tụi con khá hơn vợ chồng thằng út nên sẽ chăm sóc má tốt hơn".
Mẹ ở với chúng tôi nhưng cuối tuần nào, vợ chồng thằng út cũng đưa con về thăm bà. Có những hôm, bận việc, họ không về thì bà cụ lại bắt chồng tôi chở sang bên đó. Thỉnh thoảng, bà lại ngủ luôn bên ấy đến sáng thứ hai mới về.
Một hai lần thì không sao, nhưng lâu dần, tôi thấy bực. Trước tiên là tôi bực với cô em dâu - vợ thằng út. Cô ta thật khéo biết lấy lòng mẹ chồng. Đến nỗi, khi ở nước ngoài gởi quà về, mẹ chồng tôi lại dành dụm cho vợ chồng thằng út thậm chí, khi thấy tôi có đồ đạc gì mới, bà lại nói xa gần muốn xin cho cô dâu út. Hỏi tôi không bực mình sao được?
"Em ghét cái kiểu đút nhét của má. Việc gì cứ phải chăm bẳm cho tụi nó như vậy?"- tôi bực bội bảo chồng. Anh cười: "Em là chị, sao lại so bì với em út? Tụi nó nghèo, má lo là đúng rồi". "Nếu muốn giàu, sao không bỏ nghề đi kinh doanh?". "Em lại nói sai rồi. Tụi nó thích dạy học chứ có thích làm giàu đâu?". "Đã vậy thì má đừng lấy đồ của tôi đem cho tụi nó"- tôi dấm dẳn.
Biết tôi bực nên có lần, tôi lén nghe chồng tôi bảo mẹ: "Mấy thứ đồ đạc vợ con cho má, má không xài thì để đó, đừng đem cho ai, vợ con biết được nó buồn". Mẹ chồng tôi hỏi lại: "Tao có cho ai đâu?". "Là con nói vậy thôi. À, má còn tiền tiêu vặt không, con đưa thêm cho má?". Vừa nghe con trai nói vậy, mẹ chồng tôi hí hửng: "Ừ, con có thì cho má. Tiền tụi con cho, má dành dụm chớ có tiêu xài gì đâu? Hôm trước thấy nhà thằng út bị ngập, má cho tiền tụi nó, bảo nâng cái nền nhà lên nhưng nó chưa đủ tiền nên chưa làm".
Nghe vậy, tôi tức tốc chạy sang nhà em chồng: "Má già rồi, có chút tiền anh chị cho má dưỡng già, sao chú thiếm còn lấy của má? Làm vậy mà coi được à?". Em chồng tôi lắc đầu: "Tại má nói quá, sợ má giận nên vợ em phải lấy cất cho má chớ tụi em không xài gì đâu". Tôi tiu nghỉu: "Nhưng má nói nhà chú thiếm bị ngập phải nâng nền...". "Chị ba yên tâm. Tụi em cũng đã dành dụm được một ít rồi. Chừng nào đủ, tụi em mới làm". Tôi nghe vậy thì nửa tin, nửa ngờ: "Lương giáo viên của chú thiếm, không đủ ăn, lấy đâu mà dành dụm? Không lấy tiền của má thì kiếm đâu ra?".
Vợ chồng thằng út không nói gì nữa nên tôi càng tin chắc chuyện má tôi đưa tiền cho họ là có thật. Tôi bảo chồng: "Tôi lo cho má mà cái gì má cũng đút nhét cho tụi nó". Chồng tôi gay gắt: "Em thôi đi. Anh ghét cái từ đút nhét của em quá".
Chẳng biết mẹ chồng tôi có nghĩ gì không mà một hôm bỗng đòi qua nhà thằng út ở chơi vài hôm: "Bên kia còn có hai đứa nhỏ hủ hỉ, vợ thằng út cũng hay ở nhà nên má thấy vui. Chớ ở bên này, tụi bây đi từ sáng tới tối, tao ra vô chỉ có một mình...". Đến nước này thì tôi hết chịu nổi. Tôi bảo mẹ chồng: "Má thương tụi nó chớ không thương con. Tại vợ thằng út biết nói ngọt, còn con thì không. Con biết má thương nó nhiều hơn thậm chí, má chỉ la rầy nó chớ có bao giờ la rầy con đâu?".
Mẹ chồng tôi nghe vậy thì bật cười: "Con nói cái gì vậy? Nó bầy hầy, nhà cửa không gọn gàng, ăn nói bổ bả, chưa đi đã chạy... nên má mới phải rầy dạy. Còn con có gì đâu mà má phải rầy la?". Nhưng tôi vẫn chưa chịu: "Rõ ràng má thương tụi nó hơn. Tại tụi nó có con trai, còn con thì không có...". "Lại nói tầm xàm rồi - chồng tôi nạt - Em cứ cằn nhằn như vậy thì để anh đưa má qua ở với vợ chồng thằng út luôn". Đang bực nên tôi nói sẳng: "Vậy càng tốt".
Lúc đó tôi giận dỗi nên nói vậy thôi chớ trong thâm tâm tôi không nghĩ như vậy. Nhưng lời nói đã thốt ra rồi, làm sao lấy lại được? Mẹ chồng tôi bỗng lặng đi: "Má ở với vợ chồng thằng út cũng được...".
Tưởng bà nói vậy thôi, không ngờ lại sang ở với vợ chồng thằng út thật. Điều lạ là ở bên đó, bà cụ khỏe hẳn ra. Bà còn phụ con dâu đi chợ, nấu cơm buổi tối còn giữ con cho hai vợ chồng nó dạy thêm. Mấy lần, tôi bảo bà: "Má về ở với tụi con đi. Ở bên này, tụi nó để má cực quá, anh hai gọi điện thoại về, cứ trách móc tụi con...". "Cái thằng thiệt là nhiều chuyện. Nó biết má ở với thằng út má khỏe ra, mà sao lại trách tụi bây? Để bữa nào nó gọi điện về, má rầy nó".
Bà cụ nhất quyết không về. Bà không về, kéo theo chồng tôi cũng suốt ngày quẩn quanh với mẹ. Đi làm thì thôi, xong việc là anh lại tạt về bên đó chơi với mẹ tới tối. Bữa cơm chiều gần như không còn nữa vì anh ăn luôn với mẹ bên kia. "Đến anh mà cũng mê vợ thằng út à?"- tôi không nén được bực tức. Anh sa sầm mặt: "Em ăn nói kiểu gì vậy? Ừ, mà anh thấy thằng út thật may mắn khi cưới được cô vợ như vậy". "Vậy thì anh dọn sang bên đó ở luôn đi!". Anh nhìn tôi giây lâu rồi lắc đầu: "Chừng nào em còn cái tính đố kỵ ấy thì em còn khổ".
Tôi nghĩ anh nói có lý nhưng tôi không có cách gì để thương được cô em dâu khi trong mắt tôi, cô ta là thủ phạm gây ra mọi thứ. Chính cô ta đã làm cho tôi mang tiếng ở ác với mẹ chồng, chính cô đã lấy hết tình cảm của mẹ chồng dành cho tôi ngày xưa chính cô ta là thủ phạm làm cho tình cảm vợ chồng tôi rạn nứt...
Vậy thì làm sao tôi thương cô ta cho được?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bến đỗ bình yên Thùy Linh dẫn chồng sắp cưới đến họp lớp. Cả lớp tôi ai cũng ngạc nhiên quá đỗi vì đôi đũa lệch đó. Chẳng ai nghĩ cô hoa khôi lớp văn nổi tiếng kiêu kì ngày nào cuối cùng lại tìm một bến đỗ không lấy gì làm "sáng sủa" như vậy. Thùy Linh lớp tôi ngày ấy nổi tiếng cả trường bởi...