Bên cạnh anh có biết bao là nhân tình?
Tôi không để anh ôm tôi bằng thân hình đã quấn riết lấy bao nhiêu người con gái khác!
Tôi như chết lặng người khi thấy anh ân ái cùng người con gái khác, những hình ảnh hoan lạc, những ân thanh rên rỉ phát ra từ cuộc mơn trớn của hai người. Mọi thứ làm tim tôi tan nát, mọi thứ làm tim tôi nhói đau. Tình yêu và niềm tin trong tôi như sụp đổ. Trước mắt tôi là một sự lừa gạt không hơn không kém. Phải chăng tôi chỉ là người yêu, còn người tình bên anh là trăm vạn kẻ khác?
Còn gì nữa, ngoài tổn thương chất đầy, anh nói yêu tôi, anh xem tôi là người yêu duy nhất nhưng cớ sao, cớ sao anh tìm đến niềm vui bên kẻ khác? Với anh, tình dục là yếu tố làm nên đẳng cấp của người đàn ông? Anh có nghĩ đến cảm giác của tôi? Có nghĩ đến sự lững lờ mà tôi phải gánh chịu?
Tôi yêu anh chân thành, yêu anh bằng tất cả rung động của mối tình đầu. Thế nhưng, đổi lại tôi được gì sau những yêu thương bị đánh cắp và nhịp đập hỗn loạn của trái tim không còn nhựa sống?
Tôi cũng đủ mạnh mẽ và sáng suốt để nói lời chia tay anh. Anh cầu xin được tha thứ, anh cố níu kéo tôi bằng những lời nói có vẻ hối lỗi. Nhưng đã quá muộn màng… Quá trễ để cuộc tình nhiều gian dối này đi vào quỹ đạo bình thường.
Tôi không thể giả tạo với chính cảm xúc của mình. Tha thứ cho anh đồng nghĩa với việc tôi bán rẻ bản thân mình. Có thể nào tôi vẫn tỏ ra bình thường khi đứng cạnh anh? Để anh vuốt má tôi bằng bàn tay đã sờ soạng thân thể bao nhiêu kẻ khác? Có thể nào tôi còn cảm thấy ám áp khi anh ôm tôi bởi thân hình đã quấn riết lấy bao nhiêu người con gái khác?
Tôi yêu anh nhưng không phải là anh của hiện tại. Với tôi, tình yêu không có chỗ cho sự lừa dối, tình yêu không có chỗ cho những con người ham mê dục vọng. Quên cô này nhưng có chắc rằng anh sẽ không đưa mắt nuốt trọn thân hình của bao nhiêu người con gái anh sẽ gặp sau này?
Gởi lại anh tất cả, tôi ra đi… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có chắc rằng ham muốn dục vọng của anh không trỗi dậy khi anh chẳng tìm được điều đó ở nới tôi? Chẳng lẽ, anh có thể lên giường với bất cứ cô gái nào, không màng đến tình yêu, miễn sao họ có thể đáp ứng được ham mê của anh?
Thật rùng mình, chỉ cần nghĩ đến việc người yêu mình đã và đang chung đụng thể xác với bao người khác là tôi lại lạnh cả sống lưng. Tôi giấu nước mắt vào sâu cõi lòng đã đóng băng. Ngày cưới cận kề, thiệp cưới cũng đã trao tay bạn bè và người thân, bao ước mong về gia đình hạnh phúc giờ đã tan như bong bóng xà phòng. Những tưởng mình sẽ được làm cô dâu lộng lẫy và hạnh phúc nhất trong ngày cưới; những tưởng tình yêu của mình sẽ được đơm hoa kết trái, vậy mà…?
Tôi vẫn ảo tưởng cho rằng, mình là người hạnh phúc và may mắn nhất khi được làm vợ anh… Cảm giác đó vẫn đeo đuổi tôi cho đến cái ngày định mệnh hôm ấy.
Mọi thứ đều tan biến. Chẳng còn ngôi nhà hạnh phúc với những đứa trẻ, chẳng còn ước vọng là một người vợ hiền, một người mẹ tốt mà tôi hằng mong đợi. Trao trả cho anh chiếc nhẫn đính ước, trao trả anh lời thề non, hẹn biển. Gởi lại anh tất cả, tôi ra đi…
Ra đi để tìm đến cho mình sự bình yên. Ra đi để tìm đến sự quên lãng cho một ký ức với những mảnh ghép rời rạc, với những kỷ niệm đã cũ kỹ. Có thể một ngày xa xôi nào đó, tôi lại yêu. Có thể một ngày nào đó tôi vẫn tiếp tục yêu anh, tha thứ cho anh, nhưng khoảnh khắc đó không có nghĩa là bây giờ!
Theo Afamily
Phụ nữ hãy quên 'chàng trai bên cạnh mình năm 17 tuổi' đi
"Chàng trai năm 17 tuổi đó" đã là quá khứ rồi, bạn đang trưởng thành và hãy học cách cư xử như một người trưởng thành, nhất là trong tình yêu đi nhé!
Đừng tìm quá khứ của nhau, ở đó không khắc tên hai đứa mìnhTình yêu giống như khiêu vũ vậyNếu cả hai lâu rồi chưa quen người mới, có nên quay về bên nhau?
Người ta hay bảo, mối tình đầu là mối tình đẹp nhất. Dù dư vị của nó để lại có ngọt bùi hay cay đắng, thì đó vẫn là mối tình chúng ta suy tư âu yếm khi nghĩ về. Nhiều chị em còn nói đùa với nhau rằng, đi khắp nhân gian về sau này, có lẽ chẳng bao giờ tìm được một người đàn ông hoàn hảo như "chàng trai bên cạnh mình năm 17 tuổi" cả.
Nghe trong câu nói đó, là cả sự tiếc nuối và buồn bã thênh thang. Thuở học sinh áo trắng đó, mối tình khắc cốt ghi tâm đó... tốt đẹp và khó quên đến thế hay sao?
Ừ thì đẹp vô cùng, bởi người đó đã gom hết mọi khoảnh khắc đầu tiên của cuộc đời mình: trái tim biết trật nhịp lần đầu, cái nắm tay đầy ngượng ngùng, cái ôm vội vàng chưa đủ siết chặt, nụ hôn say đắm chẳng bao giờ tìm lại... Người đó lại còn yêu thương và si mê bạn vô điều kiện, trao cho bạn những cử chỉ yêu thương dịu dàng mà ngốc nghếch nhất, nhường nhịn bạn, dung túng cho bạn làm càn... Chàng trai đó, coi bạn là nhất trên đời. Sau này ngoảnh lại, kỉ niệm cũng đủ sưởi ấm cả một trời ký ức.
Mối tình năm 17 tuổi đó, đẹp đến mức mà người ta mãi vẫn không muốn thoát ra (Ảnh minh họa)
Nhưng phụ nữ à, kỉ niệm vẫn mãi là kỉ niệm, đừng bao giờ mang nó ra so sánh với thực tế. "Chàng trai bên cạnh bạn năm 17 tuổi" đó, bây giờ đã trưởng thành rồi. Và cô gái được yêu thương năm đó, cũng đã thành một phụ nữ đầy những ưu tư, trầm tĩnh rồi. Chúng ta hãy kết thúc việc hồi tưởng và mơ mộng của mình lại.
Phụ nữ, hãy dừng yêu cầu người đàn ông yêu mình phải xem mình là nhất trong cuộc đời. Đồng ý rằng, anh ta coi bạn là người quan trọng. Nhưng cũng có lúc mệt mỏi rã rời, vì công việc, vì áp lực cuộc sống mà không thể quan tâm chăm sóc hay cho bạn những cử chỉ lãng mạn đủ đầy.
Lúc đó, bạn đừng chỉ là cô gái ích kỉ chỉ biết nhận, mà còn biết cho. Cho đi những yêu thương chăm sóc, những lời vỗ về an ủi... Người trưởng thành, là sẻ chia cùng nhau những khoảnh khắc và vui buồn cuộc sống, chứ không phải chăm chăm mơ mộng được yêu thương cưng chiều giống hệt một bộ phim thần tượng màu hồng.
Phụ nữ khi được yêu, đừng bắt người mình yêu trở thành "soái ca", thành người đàn ông tốt đẹp nhất và có khả năng "một tay che trời", không yêu cầu nào của bạn anh ta không thể đáp ứng được. Xin đừng bao giờ mặc cho đàn ông chiếc áo quá rộng đến vậy.
Họ của năm 17 tuổi đầy ngông nghênh, không sợ trời không sợ đất, nhưng họ của một người đàn ông vững vàng hiện tại, dù bề ngoài trầm ổn nhưng sóng gió vẫn trong lòng. Họ đã bị thời gian mài mòn những góc cạnh của bản thân, cần được yêu thương và nhất là được nhìn nhận đúng với giá trị thật của họ. Họ không cần người phụ nữ tôn sùng hay ngưỡng mộ mình, mà cần người luôn bên cạnh thấu hiểu và cảm thông.
Phụ nữ càng trưởng thành, càng nên biết trân quý tình yêu có được và cả người bên cạnh mình (Ảnh minh họa)
Phụ nữ khi đã trưởng thành thì cũng nên cất giữ thứ tình cảm của năm 17 tuổi trước kia. Bạn đã không còn coi mình là trung tâm của vũ trụ, muốn được yêu thương, được chú ý và được làm theo ý mình. Đừng mè nheo, giận dỗi vô cớ, đừng bắt người mình yêu phải tinh ý dò đoán...
Yêu thương lúc này, không chỉ là tình cảm đặt ở trái tim mà còn là trách nhiệm, là việc cầm nắm được mất, là cân nhắc khi nào thì cho cái tôi thể hiện, khi nào nhường nhịn một chút vì người kia thực sự quan trọng với mình... Tình yêu lúc này, là sự trân trọng và giữ gìn hệt như cách ta gìn giữ một hạt mầm trong tay, vun đắp và bảo vệ chứ tình yêu không phải là thứ đổ bể rồi có thể mua lại, đánh mất rồi có thể thay thế...
Phụ nữ càng đi xa, đi nhiều mới thấy thầm cảm ơn thanh xuân vì chúng cho ta những kỉ niệm đẹp nhất, thuần khiết nhất. Nhưng sau này, chính cách bạn cư xử và hành động mới là yếu tố níu giữ được hạnh phúc, giữ được người bên cạnh.
"Chàng trai bên cạnh mình năm 17 tuổi", nếu còn duyên thì bạn quả là người hạnh phúc nhất trần đời. Nếu không có duyên, coi như thầm cảm ơn vì quãng đường đã đi chung cùng nhau, có lẽ tới đó thôi... Tuy đã từng cảm thấy không cam tâm, không đủ tròn vẹn... nhưng sẽ không vì thế mà mờ mắt, bỏ lỡ hiện tại và tương lai được... phụ nữ nhé!
Tình yêu thời thanh xuân nồng nhiệt ấy, xin hãy giữ chặt trong tim rồi mỉm cười bước tới, yên tâm mà trưởng thành... (Ảnh minh họa)
Hồng Trà
Không có gì tuyệt vời bằng việc được là chính mình! Hãy ngồi xuống, đừng đẩy bản thân mình vào khoảng thời gian tồi tệ như thế vì mỗi chúng ta đều có thể theo đuổi một hình ảnh tuyệt vời và một cuộc sống hoàn hảo cho chính mình bằng những giá trị thật. Tôi thường dành thời gian rảnh rỗi của mình cho những buổi trà chiều, bên cạnh vài người chị...