Bế tắc vì chồng ‘ăn cơm trước kẻng’ để lại hậu quả nghiêm trọng
Đến bây giờ, khi đã ngót nghét 30 và đã có vợ con nhưng Bình vẫn rơi vào trạng thái vội vã hoàn thành “chuyện ấy” trong vài phút để nhanh chóng đạt đỉnh.
Năm nay đã gần 30 tuổi, kết hôn được gần 3 tháng nhưng lúc nào Bình cũng mang vẻ mặt buồn thảm và mặc cảm với vợ chỉ vì cái chứng “chưa đến chợ đã hết tiền” của mình.
Trước khi kết hôn, Bình đã từng trải qua vài ba mối tình mà theo anh, cuộc tình nào cũng sâu sắc và anh đều nếm thử “trái cấm” cả. Có người Bình công khai với bạn bè, có người Bình âm thầm yêu và thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn, đi chơi vì xác định chỉ dừng lại làm bạn bè chứ không thể tiến xa hơn vì “không hợp tuổi”.
Dù yêu mỗi người mỗi kiểu khác nhau như thế nhưng về “chuyện ấy”, Bình luôn nếm thử và trải nghiệm, không chỉ vì nhu cầu bản năng của mình mà quan điểm của Bình là “Tình yêu luôn gắn liền với tình dục”. Có tình dục thì mối quan hệ tình cảm mới khăng khít được. Vì vậy mà yêu cô nào, Bình cũng chiều tới bến cái khoản đó.
Đến bây giờ, khi đã ngót nghét 30 và đã có vợ con nhưng Bình vẫn rơi vào trạng thái vội vã hoàn thành “chuyện ấy” trong vài phút để nhanh chóng đạt đỉnh. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Thế nhưng, vì có người anh yêu thật lòng, có cô chỉ vui chơi qua đường nên đôi lúc “chuyện ấy” cũng thậm thụt, làm nhanh đạt đỉnh để tránh bị bại lộ. Lâu dần với cô nào Bình cũng làm nhanh, đánh nhanh và chẳng mấy chốc thành thói quen. Đến bây giờ, khi đã ngót nghét 30 và đã có vợ con nhưng Bình vẫn rơi vào trạng thái vội vã hoàn thành “chuyện ấy” trong vài phút để nhanh chóng đạt đỉnh.
Nhiều lúc thấy vợ thở dài, tỏ vẻ cáu kỉnh, Bình mới bắt đầu thấy ăn năn vì hậu quả của một thời chơi bời và không ngờ, có ngày mình không đáp ứng được bạn tình.
Không làm cho vợ được thảo mãn, vợ ra vẻ với Bình, mà bản thân anh thấy mình hèn kém khủng khiếp. Mới đầu vợ cũng hết lòng vì chồng, tẩm bổ bằng món ăn rồi thuốc bắc. Chạy chữa bệnh viện này nọ, rồi lại thầy lang này thầy lang kia. Cứ nghe thấy bảo thầy mát tay là chị lại lao đi không tiếc tiền của nhưng đâu lại vào đấy. Nhưng kết quả vẫn cứ vậy, chẳng đâu vào đâu.
Dần dần cứ mãi chẳng có gì tiến triển vợ chồng anh Bình giờ quay ra chán nhau chỉ vì cái khoản “Chưa đến chợ đã hết tiền” của anh. Giờ cuộc sống anh chị nhạt nhẽo lắm, cứ ra vào nhìn mặt chị anh chỉ biết thở dài. Anh không biết mình phải làm sao để cứu vẫn cuộc hôn nhân này.
Theo VNE
Thương mà 'kiếm chuyện'
Tôi biết mẹ trở tính từ đôi ba năm nay, nhưng khó đến độ này thì chưa nghĩ tới. Những lần điện thoại cho tôi, mẹ cũng kêu cha thế này thế khác, toàn ba chuyện lặt vặt.
ảnh minh họa
Sáng ra, mẹ điện "Có bận gì không, mày về mẹ có chuyện". Giọng mẹ rất nghiêm trọng. Tôi vội gác mọi việc, tất tả chạy xe về. Đôi chục cây số thôi mà lòng rối như tơ vò. Trong đầu hình dung ra đủ thứ. Mẹ dạo này đổi tính, mấy anh chị em ai cũng than phiền mẹ ngày càng khó. Hẳn bệnh người già bắt đầu tới lui với mẹ?
Đón tôi chỉ có mình mẹ. Căn nhà ngăn nắp, sạch sẽ. Mẹ bảo: "Đấy, tao dọn dẹp cả ngày, ông ấy không phụ thì thôi về đến nhà còn mang nguyên cả đôi dép bẩn vào. Biết mẹ đau đầu, lúc nào ở nhà cũng mở ti vi ồn ã không mong tao chết sớm đi là gì? Cả ngày khoanh chân ngồi nước chè với đánh cờ bên mấy nhà hàng xóm, cờ quạt gì mà cả ngày? Không ăn phải bùa phải bả nhà người ta thì ông ấy có đi thế không? Sáng ra cũng giở chứng, đi thể dục rồi ăn sáng ở ngoài luôn... Đấy mày xem, ai mà chịu được, không nhẽ tao bỏ cho rồi?".
Sau một tràng kể tội, mẹ khóc. Tôi ớ ra, chưa kịp vào nhà, chưa kịp hiểu chuyện thì đã thấy nước mắt mẹ lã chã. Hẳn là mẹ khổ tâm lắm rồi. Xưa, mẹ yêu chồng thương con là thế, cả một đời tần tảo, hiền hậu, đâu có chấp nê chuyện gì. Sao giờ ba cái chuyện này lại ám ảnh trong đầu mẹ?
Cũng hẳn là mẹ suy nghĩ rồi nên mới điện cho con gái út chứ không phải bất cứ anh chị nào khác. Mà tôi thì biết giải quyết thế nào. Đành vỗ về mẹ "Để rồi con nói chuyện với bố". Chẳng ngờ không làm dịu được lòng mẹ, câu nói của tôi còn làm mẹ khóc: "Mẹ góp ý chút thì ông bảo mẹ mày nhiều chuyện, suốt ngày cằn nhằn. Lại còn bảo bà khó tính vậy chẳng ai ở chung được đâu. Đấy, cả đời tao hy sinh, giờ muốn phụ là sao?".
Tôi nhìn mẹ. Trời ơi, sao giờ mẹ hệt đứa trẻ. Mẹ hơn bảy mươi rồi, trở nên khó tính cũng là điều dễ hiểu. Nhưng sao mẹ suy diễn nhiều quá chừng. Tôi bỗng nổi quạu "Thì mẹ cũng phải nín để con tính chứ". Vậy mà mẹ im như chưa hề có chuyện ban nãy. Tôi hỏi "Cha đâu?", "Ai biết! Thì chắc lại cờ quạt đó. Cạnh chỗ mấy ổng, có con mẹ đâu đó chuyển về, người đâu mà cười nói với đàn ông vô duyên. Ổng còn bảo phụ nữ phải nhẹ nhàng vậy, chứ như bà về quàu quạu tôi muốn đi luôn".
Mẹ làm một hơi. Vậy là hiểu rồi, suýt nữa thì tôi bụm miệng cười. Mẹ ghen hệt như bọn trẻ. Tôi tìm cha, hỏi "Tình hình sao căng vậy cha?".
Ông quạu: "Mày tính ở nhà không càm ràm cái này thì cáu kỉnh cái kia. Lúc nào cũng bắt ne bắt nẹt hệt đứa trẻ. Tao đi đánh cờ thôi mà bảo tao có bồ. Nói mãi có hiểu đâu. Mày thấy bả cằn nhằn chưa? Thấy ớn...".
Tôi biết mẹ trở tính từ đôi ba năm nay, nhưng khó đến độ này thì chưa nghĩ tới. Những lần điện thoại cho tôi, mẹ cũng kêu cha thế này thế khác, toàn ba chuyện lặt vặt. Cũng vì bận việc và nghĩ là đơn giản nên tôi gạt đi, không nghĩ mẹ cứ tích tụ để thành một mớ bòng bong đến hôm nay.
"Mẹ, có lẽ chuyện này cũng lớn phải không, để con kêu mấy anh về họp gia đình". Mẹ vội xua tay: "Không, không!". "Vậy mẹ tính sao, không ở được thì bỏ chứ gì?", "Mày sao vậy con kia, mày xúi bố mẹ mày bỏ nhau hả?". "Là con thấy mẹ cũng bắt nẹt cha toàn những chuyện đâu đâu. Mẹ bảo cha có bồ, mẹ có bắt được không? Ngày nào cha cũng chơi cờ với mấy ông, đâu có chơi một mình.
Chuyện ăn sáng thì cha đi thể dục rồi ăn ngoài cho đỡ mẹ, cũng ổn chứ sao. Chuyện sinh hoạt gia đình mẹ cũng bắt bẻ cha như con nít ai chịu được?". "Mày dạy tao nữa hả?", "Không, chỉ là con góp ý. Nếu mẹ không ở được thì lên ở với con hoặc anh Hai". "Tao đi làm sao được, còn nhà cửa, cơm nước cho ông, ai lo?", "Đấy, vậy là mẹ còn thương cha, còn lo cho cha. Vậy mẹ phiên phiến đi. Sống khó vậy, cha chịu không thấu". "Kệ tao!".
Mẹ bỏ ra sân. Tôi nháy mắt với cha, thế là mẹ đuối lý rồi. Đúng là tình già, còn thương nhau mà cứ kiếm chuyện gây nhau.
Theo PNO
Hậu quả cay đắng khi cho ông chủ "ăn trái cấm" Tôi nghĩ ông chủ trẻ cho cô tiền để cô chấp nhận làm người tình trong im lặng của ông ta, và khi đã "ăn trái cấm"... Dẫu cô có cho rằng tôi nghiệt ngã, tôi nặng lời, tôi không thông cảm, không chia sẻ với cô nỗi mất mát, đau khổ của cô thì tôi vẫn phải thành thật nói lên suy...