Bế tắc vì cha mẹ ngăn cản yêu
Tôi đã khóc rất nhiều vì tôi không dám lên tiếng bảo vệ tình yêu của mình.
ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau khi còn là sinh viên năm thứ 3, đến giờ đã được gần 4 năm. Anh kém tôi 2 tuổi. Nếu so sánh về ngoại hình thì bọn tôi cũng chênh lệch nhau nhiều. Tôi trông già dặn hơn anh và lại cao hơn anh nữa, nhưng đối với tôi và anh, điều đấy không quan trọng.
Ngày đầu chúng tôi quen nhau, gia đình anh biết và không đồng ý vì anh là người miền Nam, còn tôi là người Bắc. Ngoài ra, gia đình anh theo đạo thiên Chúa, còn tôi thì không. Nhưng rồi sau một thời gian, anh ấy cũng thuyết phục được gia đình.
Cách đây 3 năm, chị gái lớn của tôi lập gia đình. Nhân đám cưới, anh đã về ra mắt gia đình tôi. Anh biết có việc nên cũng xúm vào làm cùng, thu dọn nhà cửa, rửa chén đĩa. Khi tôi về trường, bố mẹ tôi gọi điện, bảo là không đồng ý cho tôi yêu anh, và lấy lý do là nhà anh theo đạo. Lúc đầu, tôi thấy bố mẹ nói vậy nên cũng sợ, không dám cãi lời và chia tay anh. Nhưng anh đã động viên tôi rất nhiều và nói là từ từ sẽ thuyết phục được bố mẹ.
Rồi đến thời gian tốt nghiệp, tôi và anh ra trường cùng một năm nên chúng tôi đều đi tìm việc làm. Anh về nhà, mở một tiệm sửa chữa điện lạnh cùng với anh trai. Thỉnh thoảng anh có ra thăm tôi. Có một lần anh về nhà để thăm bố mẹ tôi thì bố mẹ đã nói thẳng là: “Gia đình không đồng ý cho hai đứa quen nhau, cháu có quen ai khác thì lấy người ta đi”.
Giọng và gương mặt của mẹ tôi lúc nói câu ấy rất gay gắt và giận dữ. Tôi không dám nói gì, không dám đứng ra bảo vệ tình yêu của mình. Tôi nghĩ rằng cứ nên nhịn để gia đình yên ấm, rồi lúc khác sẽ nói sau. Nhưng càng ngày, bố mẹ càng ngăn cản nhiều hơn. Có hôm, tôi và anh nói chuyện qua điện thoại, mẹ tôi nghe được đã chửi tôi thế này thế kia. Rồi từ đó bọn tôi chỉ nhắn tin cho nhau.
Video đang HOT
Do anh yêu tôi rất nhiều nên đã xin phép bố mẹ cho ra ngoài Bắc làm. Nhưng 4 tháng anh ở ngoài này, tôi cũng không dám đưa anh về nhà. Sau đó, bố anh bị nhồi máu cơ tim nên anh phải về. Trong thời gian chăm bố bị bệnh, anh lại phát hiện bệnh mới. Ngoài bệnh thận mà tôi đã biết, anh còn bị hẹp van tim. Mẹ của anh thỉnh thoảng gọi điện cho tôi để xem chuyện của hai đứa như thế nào, gia đình có phản đối không và anh quyết định ra sao. Thực sự tôi không biết phải trả lời những câu hỏi đó ra sao nên chỉ nói quanh quẩn.
Tết, anh có gửi quà thì bố mẹ bắt chị gái tôi giả lại và bảo không có chuyện ghét người, quý của. Khi gửi lại quà, bố mẹ tôi có viết một bức thư cho anh. Sau này anh mới kể nhưng không tiết lộ nội dung bức thư mà chỉ nói là anh rất buồn, anh biết mình học thấp, không xứng với người học cao như tôi. Thế rồi, tôi cũng nhờ được mấy bác đến nói chuyện để mẹ tôi bớt căng thẳng, nhưng hầu như không có chuyển biến gì.
Có hôm mẹ anh gọi điện nói chuyện với bố mẹ tôi, xin phép cho hai đứa qua lại, tìm hiểu nhau, nhưng bố tôi nói là gia đình và cả dòng họ đã nhất trí là không cho tôi lấy chồng xa, bảo anh đi lấy vợ khác đi. Tôi chỉ nghe được đến đó thì ù hết cả tai và khóc. Tôi cũng buồn lắm nhưng không biết phải làm thế nào. Nhiều người nói là bọn tôi cứ có em bé đi, rồi thế nào gia đình cũng đồng ý. Nhưng tôi rất sợ chuyện đó, tình yêu của bọn tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn cả.
Những ngày sau đó, tôi khóc rất nhiều vì tôi không dám lên tiếng bảo vệ tình yêu của mình. Tôi sợ gia đình làm ầm ĩ, sợ cả sự im lặng khi không ai nói với ai câu nào. Có lần bố tôi nói: “Tao cho chúng mày học cao là sai lầm của tao, đứa nào cũng ngu, chẳng đứa nào làm tao ngẩng cao đầu cả. Nhà người ta chỉ cho học đến lớp 4, lớp 5, bây giờ chồng con, nhà cửa đàng hoàng, còn chúng mày học cao mà không có đầu óc”. Mẹ tôi còn chửi gay gắt hơn nhiều. Mẹ còn cướp cả ảnh của anh mà tôi để trong ví, mẹ lấy cả vòng và nhẫn mà anh tặng tôi.
Thời gian từ Tết đến giờ, tôi vẫn chưa xin được việc nên bố mẹ có vẻ sốt ruột và nói những câu khiến tôi rất buồn như là “đi học mà ngu”, “phí tiền tao nuôi ăn học”, “lên đó mà cặp kè với thằng kia”. Có một hôm, mẹ anh gọi điện nói với tôi rằng: “Nếu cháu có vào đây thì hãy đến cô, có gì cô giúp. Cháu vào đây không phải là cháu bỏ nhà, hay là trốn nhà, nên cháu đừng buồn. Cô cũng là mẹ, cô cũng có con gái và cô rất thương cháu”. Lúc đó, tôi chỉ biết nói “vâng”.
Còn về phía anh, anh buồn và suy nghĩ nhiều nên dạo này bệnh nặng thêm. Anh đang phải nằm viện điều trị, anh rất muốn tôi vào trong đó để thay đổi được ý kiến của bố mẹ. Anh nói với tôi là hãy vì tình yêu của chúng tôi lâu nay, vì tương lai mà cũng là vì con cái sau này, hãy vào với anh. Sau đó, chúng tôi sẽ vào thưa chuyện với bố mẹ, bố mẹ có la mắng gì thì cũng chịu, tất cả là tùy thuộc vào tôi.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi muốn vào với anh để anh vững tâm quên đi bệnh tật và phấn đấu nhưng tôi lại sợ bố mẹ. Bây giờ tôi không biết làm thế nào giữa một bên là bố mẹ, một bên là anh. Tôi muốn anh đợi thêm một thời gian, đợi đến khi tôi tròn 30 tuổi, nhưng anh nói với tôi là nếu anh khỏe mạnh bình thường, nếu bố anh không bệnh, có thể ra đi bất cứ lúc nào thì anh không nói như vậy đâu. Thật lòng hai đứa chúng tôi hy vọng có được ngày hạnh phúc, được cả hai bên gia đình chúc phúc. Như vậy thì bọn tôi mới yên tâm, an cư, lạc nghiệp được.
Theo VNE
Quý bà hồi xuân
"Dạo này cứ đặt mình xuống là tôi mơ thấy 'cảnh ấy'. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò, sao mà khó chịu. Lâu lắm rồi không 'gì', chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để...".
Chồng Phương thỉnh thoảng lại hỏi: "Bà dạo này bị sao ấy nhỉ? Ai đụng chạm gì bà mà cứ cáu kỉnh, gằm gè chồng con thế?". Máu trong người chị dồn lên mặt. Chẳng lẽ nói hết bức xúc của mình cho chồng nghe? Chị sợ chồng bảo vợ hư hỏng.
Bỗng dưng... thích làm chuyện ấy!
Sang tuổi 45, Phương bỗng thấy mình đổi khác, thích ăn mặc trẻ trung, hay mơ mộng. Nhịp sống đều đặn trước đây khiến chị bực bội, buồn chán. Tâm sự với các bà hàng xóm, họ phán câu xanh rờn: chị sắp mãn kinh. Phương nhăn nhó: "Không phải, tôi mới 45, làm gì đã mãn. Với lại, nói thật, mãn làm sao được, hồi này tôi thấy bỗng dưng thích chuyện ấy, đêm nào cũng mơ thấy chuyện ấy". Các bà hàng xóm cười lăn, nhưng rồi nhiều bà thú thật là họ cũng thế.
Họ đều lấy chồng từ rất sớm, lo bươn chải làm ăn, "chuyện ấy" đã thưa thớt lắm lắm từ nhiều năm nay. Các ông chồng cũng ngán cảnh sờ vào người vợ thì bị đẩy ra nên cũng thôi. Rồi bỗng dưng chị Phương và cả các bà bạn thấy cơ thể cứ như tuổi dậy thì, náo nức, háo hức, xem những cảnh yêu đường trên phim là thấy... nóng mặt! Chị Phương thì thào: "Mấy đêm nay tôi không ngủ được, cứ đặt mình xuống là nằm mơ thấy cảnh ấy. Lão nhà tôi thì ngáy khò khò bên cạnh, sao mà khó chịu thế. Lâu lắm rồi không 'gì', chẳng nhẽ giờ lại lay lão dậy để...". Vừa xấu hổ vừa không biết làm sao để giải quyết nỗi bức xúc, Phương sinh ra bẳn gắt.
Bà bạn chị Phương thì rầu rĩ góp chuyện, lần "gặp nhau" gần đây, bà nhiệt tình, mạnh mẽ hẳn lên khiến ông chồng bất ngờ. Ông bỗng nghi vợ có bồ, chỉ khi phụ nữ có bồ mới "vào cuộc" mãnh liệt như thế. Ông giữ rịt luôn cái điện thoại của bà để "kiểm soát" xem bà đang tư tình với ai.
Đàn bà hồi xuân thích "hư hỏng"
Đối diện với bác sĩ trị liệu stress, chị Nhu, giáo viên cấp 2, cứ quanh co về chuyện của mình, cuối cùng bật khocsbaor sẽ email cho bác sĩ. Chị hồi xuân, nhưng không dám tung tăng chải chuốt, trẻ hóa như các bạn cùng tuổi vì đã quen "nếp nhà" nề nếp. Chị sợ lời dị nghị, sợ chồng nói già rồi mà... rửng mỡ. Họ chênh nhau 13 tuổi nên khi chị hồi xuân thì chồng đã chẳng còn ham "chuyện ấy" nữa, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu. Chị Nhu bỗng thấy cô đơn, thèm sự âu yếm chồng vợ đến mức ám ảnh. Các bà bạn hay rinh rích kể "chuyện ấy" ở giai đoạn xuân muộn, nghe vui tai lắm làm càng buồn. Vợ chồng chị lâu rồi ngủ riêng vì ông thường làm việc thâu đêm, trong khi chị không ngủ nổi. Đôi khi sang phòng chồng mang cho ông cốc nước quả và tỏ vẻ âu yếm thì ông nói khô khan: "Em đi ngủ đi, anh nhiều việc quá".
Chị hụt hẫng. Chẳng biết làm gì, chị lướt mạng và đọc trang web đen, càng đọc càng thấy bị ám ảnh vì thèm muốn mà không biết xả cách nào. Chị không làm được việc, nấu ăn tồi tệ đi, việc nhà chểnh mảng... rồi rơi vào stress.
Bác sĩ khuyên nên giải tỏa bằng cách nói chuyện với chồng nhưng chị lắc đầu: "Từ xưa tới giờ, tôi luôn sống theo anh ấy, chừng này tuổi đầu chẳng mấy khi tôi biết đến chuyện lên đỉnh như người ta nói. Tôi hoàn toàn là người phục vụ. Tôi chẳng bao giờ dám nói với chồng về sex". Và với căn bệnh nghiện sách đen hiện nay, chị tự đổ lỗi mình là người đàn bà hư hỏng. Bác sĩ giúp chị bằng những tư liệu cùng một số loại thuốc để dịu dần những cơn "bốc hỏa". Chị cũng bắt đầu tham gia một lớp yoga để có thể cân bằng tâm lý.
"Máy bay bà già" hồi xuân và những cuộc rượt đuổi
"Mỗi lần bà Lan đến cửa hàng là tôi chỉ muốn trốn, nhưng chẳng lần nào thoát được ánh mắt ướt át của bà ấy. Hình ảnh khêu gợi của bà khách đáng tuổi mẹ mình làm tôi không khỏi rùng mình", Lâm ngao ngán.
Là chủ một cửa hiệu thời trang khá có tiếng trên phố Huế, dù đã hơn 50 mà bà Lan vẫn rất đẹp. Tòa nhà năm tầng chỉ có hai vợ chồng già nên bà Lan luôn thấy cô đơn. Chồng bà lại gầy ốm và cao huyết áp nên không "đáp ứng" được nhu cầu sinh lý của bà vợ mơn mởn hồi xuân. Bà ra ngoài tìm niềm vui bằng việc kinh doanh và thỉnh thoảng đi khiêu vũ, nhưng vẫn cảm thấy cần sự quan tâm, vuốt ve, chiều chuộng của đàn ông. Một lần đi sửa xe máy, bà gặp Lâm, anh thợ giỏi có thân hình vạm vỡ, tính tình xởi. Dăm ba câu chuyện vui tếu táo để rút ngắn thời gian chờ đợi đã khiến họ mến nhau. Từ đó, cứ dăm bữa nửa tháng, bà Lan lại đến, để sửa xe là ít mà để được gần gũi Lâm là nhiều. Khi nhận ra điều đó, Lâm bắt đầu sợ. Anh viện đủ cớ để từ chối khi bà mời đi café, ăn trưa hay nhờ đưa bà đi chùa. Cả những thợ khác ở cửa hàng cũng ngán bà khách già ăn mặc như gái trẻ: áo hai dây bó sát người để hằn cả mảng mỡ to ở bụng, quần soóc, móng tay móng chân đỏ chót, lại còn xăm môi xăm mắt đến là đa tình.
Anh chàng Phong, một nhân viên dự án HIV, cũng phải trốn sếp bà đến chóng mặt. Hoa, sếp Phong, 47 tuổi, sở hữu một cơ thể gọn gàng, nhưng Phong đánh giá là gương mặt không nữ tính nên khó gần. Một lần, Hoa rủ Phong đi uống café, bảo có dự án lớn muốn giao cho anh. Sau đó, cứ cách một hôm sếp bà lại gọi điện nói những lời ỡm ờ, đong đưa. Có hôm, Hoa gọi bảo đi cà phê bàn việc. Ngồi cạnh Phong, bà cứ lả lơi như gái mới lớn được người yêu cho đi chơi. Phong khó chịu nhưng cố giữ phong cách đĩnh đạc để không mất mặt sếp. Hôm sau, bà lại gọi: "Cơ quan mất điện, không có điều hòa không thể ngủ được. Nếu biết chỗ nào mát mẻ, thư giãn đưa mình đi ngủ trưa". Phong cuống lên đành chối là đang đi công tác.
Giờ Phong cứ thấy bóng dáng Hoa là len lén lẩn mất: "Dự án thôi thì cũng bỏ. Có khi còn phải chuyển cơ quan cho nó lành".
Theo VNE
Đang yêu, anh đòi chia tay vì nhà tôi quá nghèo Tôi đau khổ quá, tại sao lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy. Cuộc tình 3 năm tan biến như thế sao, hóa ra anh không hề yêu tôi? 3 năm mặn nồng vì chưa về ra mắt Suốt thời gian yêu nhau 3 năm, tôi và anh xảy ra nhiều chuyện, có lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn...