Bế tắc tột cùng của 1 người mẹ
Tôi đã quỳ xuống chân Lễ cầu xin như thế mà không nghĩ gì đến thể diện, sự hèn kém của một người đàn bà. Bởi tôi mang ơn anh từ lâu và đang sống hoàn toàn nhờ vào anh.
ảnh minh họa
Cách đây 18 năm, tôi và Lâm yêu nhau. Đó là mối tình đầu, đẹp như mơ của tôi. Khi ấy tôi vừa học hết phổ thông trung học, vì bố mẹ quá nghèo lại ở một tỉnh lẻ nên tôi không thể thi đại học. Giữa lúc đó Lâm gặp tôi rồi yêu, đưa tôi lên Thủ đô kiếm việc làm. Đi làm chỉ là để cho vui vì lương chẳng bõ bèn. Cuộc sống của tôi do anh chu cấp hoàn toàn. Vì anh hứa sẽ cưới nên tôi đã không lưỡng lự trao cho anh cái quý giá nhất của đời người con gái. Khi đang náo nức chờ đón cuộc hôn nhân thì trong một lần vào Nam công tác, anh đã đến với cô gái khác, bỏ rơi tôi và cái thai trong bụng. Tôi suy sụp mất một thời gian, rồi cũng gắng gượng, tiếp tục cuộc sống. Không giống các bậc sinh thành khác, bố mẹ tôi không hề quở mắng, rày la mà rất thương xót, động viên tôi cứ giữ cái thai. Thế là tôi một mình vượt cạn, sinh cháu gái, đặt tên là Hạnh Nguyên. Ông bà ngoại cưng đứa cháu như cục vàng. Tôi thấy yên tâm, phần nào làm dịu trái tim vừa tan nát.
Đến năm Hạnh Nguyên lên 5 tuổi, tình cờ tôi gặp Lễ trong một lần đi chùa Hương. Mãi mãi tôi không quên kỷ niệm giây phút đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Hôm đó trời lất phất mưa, nhưng cũng đủ khiến cho đường lên chùa Hương trơn, rất khó đi. Không may tôi bị trượt chân, suýt ngã. Đang chới với không biết bấu víu vào đâu thì một bàn tay giơ ra nắm lấy tôi. Người thanh niên có cử chỉ rất tự nhiên đó là Lễ.
Không hiểu sao tôi đã xưng hô ngay là “em” mặc dù Lễ còn rất trẻ. Tôi đoán chắc anh ta kém tuổi mình. Đúng vậy, sau này biết rõ Lễ kém tôi 3 tuổi. Lễ lấy làm lạ khi tôi cho biết đã có một con gái lên 5. Tôi thấy anh không hề “mất hứng” mà vẫn tiếp tục nhiệt tình quan tâm đến tôi trong suốt chặng hành hương ở chùa Hương lần đó. Và chúng tôi đã yêu nhau – một tình yêu không cân xứng giữa trai tân đang ngời ngời tương lai và một người đàn bà đã có một con, lại hơn mình 3 tuổi. Tôi cho anh biết rõ tất cả hoàn cảnh và mọi khó khăn của tôi để anh lường trước. Nếu anh chấp nhận thì không gì may mắn hơn với tôi. Chẳng những Lễ không nao núng mà còn muốn sớm dẫn đến hôn nhân, mặc dù khi ấy anh mới 22 tuổi. Nói là làm, sau đó không lâu, chúng tôi chính thức sống cuộc sống vợ chồng.
Ai cũng khen gia đình tôi hạnh phúc, nói rằng thật hiếm có người đàn ông nào rất yêu thương vợ hơn tuổi mình, đã có con riêng, lại vun vén, coi nó như con mình đẻ ra. Mỗi khi nhìn cháu Hạnh Nguyên quấn quýt bên cha dượng, lòng tôi trào lên niềm hạnh phúc và biết ơn vô hạn đối với anh.
Video đang HOT
Nhưng, cách đây 2 năm, tôi bị ốm liệt giường, rồi sau đó cơ thể không thể bình phục như cũ. Tôi buộc phải thôi việc, về nghỉ mất sức với khoản tiền chế độ rất ít ỏi. Từ đó, một mình Lễ bươn trải nuôi hai mẹ con tôi, đúng lúc Hạnh Nguyên đang học lớp 12, chuẩn bị thi đại học. Thật may mắn, có lẽ thương mẹ và muốn đáp lại công bao bọc của người cha dượng mà cháu đã cố gắng học giỏi để thi đỗ được đại học.
Gần đây, tôi thấy Hạnh Nguyên có nhiều biểu hiện khác thường. Cháu gầy sọp, da mai mái, luôn tỏ ra uể oải và đặc biệt tính tình trầm lắng hẳn so với trước. Nghĩ cháu đã yêu nên tôi thấy cũng bình thường, nhưng lo cho nó nếu không cẩn thận sẽ “ăn cơm trước kẻng” khi còn mấy năm nữa mới ra trường thì rất rắc rối, phiền hà. Tôi hỏi, cháu chỉ nói do sắp đến kỳ thi, áp lực bài vở nhiều nên căng thẳng, mỏi mệt. Từng đã hai lần sinh nở, tôi vẫn nghi ngờ, quyết gặng hỏi bằng được. Sau rất nhiều lần thuyết phục, cuối cùng Hạnh Nguyên đã kể. Tôi không sao tin ở tai mình và không biết đây là sự thật hay đang trong cơn ác mộng. Phải cố kìm nén, tôi mới không đổ sụp người, vì đã nói với con là có thể chịu đựng được mọi sự thật.
Nó kể là hai năm nay, đã ngã vào vòng tay cha dượng. Lúc đầu, nó vô cùng bàng hoàng và căm giận khi Lễ đẩy nó vào tình huống không thể cưỡng lại. Nhưng rồi dần dần, nó không thấy sợ hãi nữa mà cũng có tình cảm trở lại. Lần gần đây nhất, nó có thai và đã đi phá. Nó kể là Lễ đã nói với nó: “Nguyên phải giấu sự thật này đến cùng, không cho bất cứ ai biết thì tôi mới có thể yên tâm kiếm tiền và lo cho mẹ con em. Nếu không, Nguyên và mẹ sẽ nương tựa vào đâu?”.
Lễ xưng hô với nó như vậy. Tôi hiểu mọi chuyện. Tôi vừa thấy ghê tởm, căm thù chồng, lúc bình tĩnh lại, cũng phần nào có thể hiểu được hành vi của Lễ. Nhưng điều tôi suy nghĩ và buồn phiền nhất là Hạnh Nguyên lại có tình cảm luyến ái với cha dượng. Nếu đó là sự chiếm đoạt đơn phương của Lễ thì đã đi một nhẽ. Đằng này con gái tôi lại thổ lộ rằng nó cảm thấy không thể thiếu được Lễ.
Lòng dạ tôi đang rối bời. Đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết vì thấy cuộc đời quá ngang trái, cay đắng. Tôi muốn thoát khỏi tình cảnh trớ trêu. Nhưng lại nghĩ đến Nguyên và nhất là đứa con trai chung của tôi và Lễ chưa trưởng thành. Tôi không nuôi được nó, tất cả nhờ ở Lễ, nhưng nó vẫn không thể thiếu tôi, vẫn cần tôi làm chỗ dựa tinh thần.
Tôi biết phải làm sao đây để vượt qua những tháng ngày đau đớn này?
Theo ANTĐ
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...