Bé nhỏ là có tội hả anh?
- Tại sao không cảm thông với nhau, không an ủi lẫn nhau mà lại đối xử với em như thế? Bé nhỏ có lỗi gì hả anh? Từ khi sinh ra những người như em đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi còn chưa đủ sao?
Cuộc tình gần 3 năm của chúng ta đã kết thúc thật rồi. Em vẫn chưa tin nổi vào mắt mình rằng chúng ta đã xa nhau, anh đã chấp nhận đánh mất em…
“Nếu như ngày ấy em không đi về phía anh
Không gặp nhau thì giờ ta thế nào…?”
Nếu như thế thì chắc giờ em đã không phải đau như thế này, phải không? Em đã chẳng bị tổn thương như thế này… Phải làm sao với những nỗi đau của em đây? Em phải làm gì với chúng đây… Khi từng ngày từng ngày chúng cứ âm ỉ, cứ day dứt, cứ bóp nghẹt lấy con tim đầy những vết thương này. .
Em thật sự không thể tin rằng anh sẽ lựa chọn cách ấy, sẽ bỏ rơi, sẽ đẩy em ra khỏi cuộc đời anh…
Vẫn còn đây trong em, giây phút được anh dẫn về, giới thiệu với từng người rằng em là người yêu anh… Vẫn còn vẹn nguyên trong em giây phút ấy anh ạ. Em những tưởng rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất. Mà đâu ngờ đó chính là giây phút định mệnh, xé nát con tim yếu đuối này.
Vài ngày sau cái giây phút ấy, anh nói chia tay em. Anh bảo rằng gia đình anh phản đối, vì em quá bé nhỏ. Em không tin vào tai mình nữa. Cả thế giới này như sụp đổ dưới chân. Tai ù đi, em không khóc mà sao lại nghẹn đến thế, sao mà chua chát đến thế. Không phải em không ý thức được về bản thân, không phải em quá tự tin đến mức chẳng ý thức được.. Nhưng thật sự.. quá đau anh ạ.. Em những tưởng rằng gia đình anh sẽ cảm thông với em… bởi vì mọi người cũng bé nhỏ như em thôi mà…
Video đang HOT
Vài ngày sau cái giây phút ấy, anh nói chia tay em. (Ảnh minh họa)
Tại sao không cảm thông với nhau, không an ủi lẫn nhau mà lại đối xử với em như thế? Bé nhỏ có lỗi gì hả anh? Từ khi sinh ra những người như em đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi còn chưa đủ sao? Sinh ra đã bé nhỏ thế này rồi, có oán trách cuộc đời cũng thay đổi được gì không? Dù có bé nhỏ, có xấu xí hay gì đi chăng nữa, thì vẫn là một con người mà? Sao phải làm như thế với em? Suốt hai mấy năm qua, chưa một phút em tự tin anh ạ.. Biết bao tủi khổ, biết bao tổn thương… Như thế chưa đủ với một con người sao?
Và em còn đau hơn nữa khi biết quyết định của anh. Cái quyết định được đưa ra chỉ vài ngày.. Cuộc tình gần 3 năm qua chỉ đáng với vài ngày này sao anh? Em chẳng tin nổi là chỉ với vài ngày ấy, anh đã nói chia tay em được… Nhiều lúc suy nghĩ, em bỗng giật mình… Tất cả là sự thật hay chỉ là vở kịch của anh? Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi em chẳng tin vào mắt mình nữa. Anh dẫn em về ra mắt mà chẳng hề nói trước với em một câu… Em đã rất hoảng và hồi hộp.. Em còn chẳng định hình được trong đầu mình rằng sẽ phải nói những gì, sẽ phải làm những gì… Để rồi mấy ngày sau, anh thông báo chia tay với cái lý do ấy…
Em nên tin vào điều gì đây? Nếu như đây là vở kịch anh vẽ ra để chia tay em thì thật sự quá thất vọng anh ạ. Tình nghĩa gần 3 năm để đổi lại những giả dối này sao? Còn nếu như đó là sự thật thì quả thực rất đau lòng… Gần 3 năm có quá ít để anh nhanh chóng nói chia tay em như thế không? Em không bảo anh phải cãi lại bố mẹ, em không bảo anh phải chống đối lại bố mẹ. Vì như thế là bất hiếu. Em từng nói gì với anh.. Em bảo rằng: Điều chúng ta nên làm là chứng minh cho mọi người thấy tình yêu của chúng mình, là nắm lấy tay nhau mà vượt qua giông tố… Nhưng anh đã không chọn cách ấy. Anh đã nhanh chóng nói chia tay em.. Anh đã nhanh chóng cắt đứt mọi liên lạc với em, bỏ rơi em giữa dòng xoáy ấy, mMặc kệ em trước cơn bão ấy… Tình nghĩa gần 3 năm là thế sao anh?
Tình nghĩa gần 3 năm để đổi lại những giả dối này sao? Còn nếu như đó là sự thật thì quả thực rất đau lòng. (Ảnh minh họa)
Hồi mới yêu, em đã từng hỏi anh rằng: “ Nếu như gia đình anh phản đối vì em quá bé nhỏ thì sao?” Anh đã nói rằng: “ Quan trọng là chúng ta yêu thương nhau?”..Và bây giờ là như thế này sao anh? Quá thất vọng… Nếu như không còn yêu em nữa, sao không nói thẳng ra cho em biết. Tại sao phải kiếm lý do, phải viện cớ để làm tổn thương em đến thế này… Tình nghĩa gần 3 năm chỉ như vậy sao…?
Em đã chấp nhận tất cả để yêu anh… Chấp nhận cả những tổn thương anh mang lại… Tha thứ tất cả những lỗi lầm anh mang đến.. Để rồi cuối cùng anh trả lại cho em thế này sao anh..?
Vâng, em sẽ ra đi. Sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa. Sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Anh hài lòng rồi chứ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong manh...
Anh muốn ôm lấy đôi vai đang run rẩy đó. Anh xót xa nhìn đôi môi chị phát ra từng tiếng khó nhọc: " Anh... đừng bỏ rơi em, tội nghiệp...!".
Giọng buồn và sâu lắng, anh nhẹ nhàng hát ru đứa con gái bé nhỏ chìm vào giấc ngủ. Bế con trên tay, anh thấy lòng bình yên đến lạ. Cánh cửa phòng nặng nề mở ra, chị ngồi thụp xuống ghế, đôi mắt ngấn nước nhìn anh mệt mỏi. Những giọt nước mắt cứ trào ra mãi không thôi.
Anh đến bên chị âu yếm, dỗ dành như một đứa trẻ: "Ngoan nào em, con nó cười cho đấy...". Ôm trọn thân hình gầy guộc của chị trong tay, anh xót xa cho người phụ nữ anh yêu đang phải oằn mình với nỗi đau bệnh tật. Anh ước đó chỉ là vết thương bên ngoài da thịt, chỉ là vết trầy xước của một tai nạn nhỏ, thì anh đã có thể chờ nó lên da non, liền sẹo. Anh có thể chăm bẵm, vỗ về, yêu thương nó như một dấu hiệu riêng của vợ anh. Nhưng những lúc nhìn chị oằn mình trong cơn đau, anh biết tất cả thật mong manh. Chưa bao giờ anh hiểu hết ý nghĩa từ " hy vọng" như lúc ấy.
Anh cũng biết chị ghét màu trắng từ ngày đó, cái ngày chị liêu xiêu bước ra từ bệnh viện vì nhận cú sốc lớn:"Em bị ung thư vú giai đoạn 3...", chị nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Không thể tin cách đó chưa lâu, anh vừa cảm thấy ngưỡng mộ đôi vợ chồng già rạng rỡ với nụ cười trên môi. Chiếc xe lăn dịch chuyển một cách chậm rãi như cố níu giữ chút thời gian còn lại của ông lão tật nguyền, và anh nhớ như in khuôn mặt bà nhìn ông âu yếm, cố gắng khắc họa từng đường nét người chồng vào tim. Khoảnh khắc đó, anh đã ước thời gian ngưng lại, và con người ta sẽ chẳng bao giờ biết đến sự chia li. Nhưng anh đâu chuẩn bị tinh thần để đón nhận cú sốc quá lớn ấy. Anh biết mình ích kỉ nhưng nhìn chị gào thét trong cơn tuyệt vọng, anh lại ước thời gian đừng bao giờ dừng ở đây, nó cứ lạnh lùng lướt qua nhanh, để người vợ anh yêu thương không phải nếm trải nỗi sợ hãi tột cùng ấy.
Chị đã từng thích hoa cúc trắng, anh biết chứ. Nhưng màu sắc đó giờ trở thành nỗi ám ảnh của chị. Nó khiến chị nhớ đến chiếc áo của bác sĩ, y tá,của những căn phòng ngột ngạt mùi thuốc sát trùng, mùi hóa chât... nó khiến chị liên tưởng đến màu trắng gì đó xa xôi hơn thế, sợ hãi hơn thế, nó khiến chị đau. Chị trở nên cục tính hẳn, chị hay giận dữ vô cớ rồi trút giận lên anh. Nhưng anh chỉ cười, nụ cười luôn dành cho riêng chị. Nó không rạng rỡ mà thật nhẹ nhàng, âu yếm. Nó là cách anh cùng chị chịu đựng nỗi đau, để chị biết vẫn có một điểm tựa bình yên.
Anh muốn ôm lấy đôi vai đang run rẩy đó. Anh xót xa nhìn đôi môi chị phát ra từng tiếng khó nhọc: "Anh... đừng bỏ rơi em, tội nghiệp...!". Những cảm xúc vỡ ào trong tiếng nức nở. Chưa bao giờ anh nghĩ sẽ buông tay người phụ nữ anh yêu, anh biết tất cả những thay đổi của chị chỉ vì sự sợ hãi. Anh biết những cơn đau bệnh tật chị phải gánh chịu, không thấm vào đâu với nỗi đau sợ mất gia đình, mất anh, sợ một ngày nào đó, bàn tay anh không còn đủ kiên trì chăm bẵm cho một người vợ không biết đến từ "tương lai". Anh cũng biết chị tuyệt vọng bao nhiêu khi từng nói với anh chuyện li hôn, có lẽ chị đã đánh cược hạnh phúc còn sót lại của mình cho anh. Tất cả điều đó, chưa bao giờ anh trả lời chị, mà thật nhẹ nhàng anh ôm chị vào lòng, hôn lên tóc chị. Sự ấm áp, chở che của anh, đó là cách anh đáp lại chị, những câu trả lời chất chứa hy vọng cho người anh yêu.
Anh không quan tâm khi người ta nói anh giỏi giang hay vĩ đại. Anh làm thế đâu phải để được khen, được tôn vinh. Anh chỉ biết anh hạnh phúc vì vẫn được ở bên người mình yêu, vẫn thấy chị sống và cười với anh. Và mỗi buổi sáng thức dậy, nhìn khuôn mặt người anh từng nắm chặt tay trong ngày cưới, anh nghĩ mình luôn còn hy vọng. Họ nói anh đang cố xây dựng một câu chuyện cổ tích, nhưng anh chỉ là con người bình thường và có một trái tim hành động theo bản năng. Anh cứ nuôi dưỡng niềm hy vọng dù nó rất đỗi mong manh, đâu ai cấm làm điều đó. Đâu ai cấm anh kiếm tìm những mảnh vụn nhỏ bé của hạnh phúc khi đang chống chọi với một cơn giông tố.
Không biết từ bao giờ, anh có thói quen lên mạng vào buổi tối, khi hai người phụ nữ bé nhỏ của cuộc đời anh bình yên với những giấc mơ đẹp. Anh lên mạng tìm kiếm mọi thông tin về bệnh của chị, chỉ cần những câu nói có thêm chữ " vẫn có khả năng chữa khỏi", cũng đủ làm anh cười một cách nhẹ nhõm. Những lúc ấy, một cách vô thức, anh quay lại nhìn chị, anh muốn chạy ngay tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và thì thầm vào tai chị: "Nắm chặt tay anh... em nhé".
Người tình "tội nghiệp" Hắn sởn hết tóc gáy khi chứng kiến người đàn bà đó chửi chồng như hát hay giữa chốn đông người. Mới tối qua, trong vòng tay hắn, ả vẫn là "người tình bé nhỏ và tội nghiệp". Hắn vào siêu thị để mua quà cho cô bồ "đáng thương" của mình. Gần hai tháng chính thức trở thành người đàn ông phản...