Bé gái 13 tuổi và những ngày hãi hùng trong ‘tổ quỷ’
“Con nói không biết tiếp khách là gì, bà bảo phải mặc áo dây hở ngực, ngồi chung ghế, cho khách ôm, sờ nắn…”
Em T.T. Nhiên (13 tuổi) là người phục vụ tại quán cà phê Trâm Anh của Nguyễn Thị Hoa (xã Tân Đông Hiệp, Dĩ An, Bình Dương). Từ lúc người nhà đến quán tìm, Nhi bặt tăm luôn, mẹ em tìm kiếm khắp nơi nhưng không gặp. Công an tỉnh Bình Dương đã vào cuộc điều tra và tạm giữ Nguyễn Thị Hoa để làm rõ các dấu hiệu liên quan đến Nhiên.
Những ngày tủi nhục
Sáng 1/11, bà T.T.S (mẹ của Nhiên) gọi điện thoại cho phóng viên báo tin: “Nhiên vừa trốn về nhà, các chú đến đây giúp tôi, hình như có người theo dõi nó, họ cứ lởn vởn bên ngoài, tôi sợ con nhỏ bị bắt đi nữa”. Chúng tôi tìm gặp Nhiên và mẹ trong căn gác trọ nằm khuất sau một ngôi chợ ở quận 3. Nhiên đen sạm, gương mặt già trước tuổi, mái tóc nhuộm vàng hoe. Mẹ Nhiên nói cười mà như mếu: “Từ lúc về tới giờ chân tay nó còn run cầm cập. Tìm được con, tôi vui hơn bắt được vàng”. Chúng tôi phải động viên hồi lâu Nhiên mới dè dặt kể lại quãng thời gian bị bán vào “tổ quỷ”. Đó là quán cà phê Trâm Anh, nơi công an địa phương nghi vấn ban đầu nhưng chưa lần ra manh mối.
Bên trong quán cà phê Trâm Anh.
Chiều 25/8, sau khi đi bán vé số về, Nhiên xin mẹ 12.000 đồng đi ăn hủ tiếu tại lề đường Lê Văn Sỹ (quận 3). Một người bạn bán vé số tên My đến rủ Nhiên đi chơi cùng bạn trai của My. Tối hôm đó do không ai chở về nên Nhiên ngủ lại với My tại nhà trọ gần Bến xe Miền Đông. Sáng hôm sau, Nhiên cùng My đón xe ôm trước cổng Bến xe Miền Đông. Người đàn ông chạy xe ôm lợi dụng hai em không biết đường đã chở thẳng đến quán cà phê Trâm Anh. Người này gọi điện thoại báo cho bà Hoa (chủ quán): “Tôi tìm được hàng cho quán nè!”. Bà Hoa đưa gã xe ôm 1 triệu đồng rồi dẫn hai em ra dãy chòi tối om phía sau quán.
Nhiên kể: “Bà Hoa cho ăn cơm rồi bắt ra tiếp khách ngay. Con nói không biết tiếp khách là gì, bà bảo phải mặc áo dây hở ngực, ngồi chung ghế, nằm chung võng với khách, cho khách ôm, sờ nắn. Con đau lắm nhưng phải cắn răng chịu đựng, không dám la vì sợ khách nói lại với bà Hoa thì con no đòn”.
Vào làm tại quán Trâm Anh được hai ngày thì Nhiên bị chủ buộc phải đi khách sạn cùng với khách. “Con không biết chuyện gì, khách chở con vào khách sạn rồi ép cho quan hệ. Con khóc kêu đau, van xin nhưng người này cũng không tha. Nhiều lần như vậy, tiền thì bà chủ lấy chứ con không biết gì”.
Nhiên nói những ngày ở quán Trâm Anh như sống trong địa ngục. Hằng ngày Nhiên thức dậy lúc 5 giờ, quét dọn rồi tiếp khách tới 23 giờ, nhiều hôm quá nửa đêm nhưng khách chưa về phải ngồi chịu trận cho khách ôm. Bà Hoa luôn mắng chửi Nhiên và các tiếp viên khác. Bà quy định tiếp viên phải đóng tiền cho bà thì mới có cơm ăn, quán nghiêm cấm tiếp viên ra đường mua thức ăn và tiếp xúc với người bên ngoài…
Nhiên cho biết lúc bị bán vào quán cà phê Trâm Anh, tại đây có 12 tiếp viên nữ. Trong đó có Quỳnh Như, Ngân, My đều trạc tuổi Nhiên. Tất cả đều ngồi, nằm cho khách ôm và phải đi ngủ tại khách sạn nhưng không được chủ quán trả lương. Trước đây, khi phóng viên tiếp cận quán cà phê Trâm Anh để tìm hiểu, chính các nữ tiếp viên gợi ý “muốn vào khách sạn vui vẻ phải đóng cho chủ quán 1 triệu đồng”.
Trốn khỏi “tổ quỷ” nhưng không dám về nhà
Ngày đầu mới vào quán, Nhiên cùng “đồng nghiệp” được ông Điệp (chồng bà Hoa) dạy cho cách chạy trốn nếu công an đến kiểm tra đột xuất. Vợ chồng ông Điệp luôn ngồi ở phòng trước để cảnh giới, hễ thấy động là bấm chuông. Nghe chuông báo động, tiếp viên phải chạy trốn ra khu vườn hoang phía sau quán hoặc chui vào toilet. Có lần Nhiên lơ ngơ không trốn kịp, bị công an xã bắt lên xe, sau lại thả ra.
Video đang HOT
Sau những ngày tủi nhục, Nhiên đã trở về bên vòng tay của mẹ.
Với ý định nhắn tin người nhà đến giải cứu, Nhiên mượn điện thoại của khách nhá vào số máy anh rể tên Hoàng. Anh Hoàng tìm đến quán gặp Nhiên. Biết chuyện, ông Điệp đã cầm vỏ chai đánh vào ngực và bụng Nhiên. Bà Hoa tát vào mặt rồi cầm dép đánh vào người Nhiên. Mấy chị làm chung thấy Nhiên bị đánh đều khuyên: “Vào đây rồi không thoát được đâu, chủ quán kiểm soát rất chặt, ai định trốn sẽ bị đánh đập dã man”.
Hôm sau, ông Điệp đưa Nhiên tới một quán cà phê khác cũng nằm trong hệ thống cà phê ôm của vợ chồng ông nhưng cách quán Trâm Anh khoảng một cây số. Tại đây, Nhiên bị đối xử tệ hơn.
Tối 14/9, nhân lúc các tay chăn dắt sơ hở, Nhiên bỏ chạy ra ngoài. Ông Điệp phát hiện, gọi nhiều thanh niên bủa vây khắp đường để bắt Nhiên. “Con sợ quá nép vào bụi rậm, khi có người chạy xe máy ngang qua thì kêu cứu. Tối đó con bị té tét chân nhưng thoát được”.
Sau khi trốn thoát khỏi “tổ quỷ”, Nhiên không dám về nhà ngay mà xin vào phục vụ tại quán bán cơm gần chợ đầu mối nông sản Thủ Đức. Bởi trước đó, Nhiên luôn bị đe dọa nếu báo tin cho công an hay người nhà biết chuyện thì có người tìm mọi cách giết chết Nhiên… Do vậy trong các lần gọi điện thoại cho mẹ, Nhiên nói vẫn bình an, sẽ trở về nhưng không dám nói rõ mình đang ở đâu.
* Tên nạn nhân đã thay đổi.
Theo Pháp luật TPHCM
Dẹp mại dâm như "đặc công đánh giặc"
Để triệt phá những ổ mại dâm lớn gây nhức nhối trên khu vực, các chiến sỹ công an đã phải ngụp xuống sông, núp dưới bèo, trèo cột bê tông ập vào phòng bắt quả tang các đối tượng mua bán dâm để mang lại bình yên cho khu vực.
Vụ triệt phá "tổ quỷ" của hai chị em Kim Đồng và Kim Giàng của công an xã Vĩnh Trinh (Vĩnh Thạnh, Cần Thơ) khiến "ấp sung sướng" náo loạn. Tuy nhiên, chỉ được vài hôm, các "động quỷ" lại hoạt động bình thường và hết sức cảnh giác.
Trước đây, công an huyện, thành phố từng vào cuộc truy quét, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Cần Thơ truy quét, đám mại dâm dạt sang TP. Long Xuyên (An Giang), và khi An Giang truy quét, chúng lại trở về. Ấp Vĩnh Quy là khu vực giáp ranh giữa hai tỉnh, nên công tác truy quét rất khó khăn, chẳng khác gì đuổi vịt ở ruộng này, chúng lại chạy sang ruộng kia.
Công an xã Vĩnh Trinh chuẩn bị đi tuần tra
Nếu lực lượng công an không phải là người địa phương, không nắm được tình hình tận gốc rễ và không có quyết tâm triệt phá các ổ mại dâm, thì không thể giải quyết triệt để được tệ nạn.
Có một đặc điểm khiến việc triệt phá các ổ mại dâm rất khó, đó là các ổ mại dâm là những ngôi nhà kiên cố, được thiết kế đặc biệt, mặt tiền quay ra đường, hậu kéo dài ra tận sông Cái Sắn. Nhiều cuộc truy quét mại dâm khiến những người tham gia cười ra nước mắt. Công an biết có hoạt động mua bán dâm liền đột nhập, bọn bảo kê ra ám hiệu bằng tiếng "hú", lập tức gái bán dâm và khách mua dâm nhảy ùm xuống sông bơi sang bên kia bờ, sang đất An Giang.
Khi gái bán dâm ở ấp Vĩnh Quy đã nhảy xuống sông thì không thể bắt được. Người Vĩnh Quy từ bé đã biết bơi lội vì sống bằng nghề cào hến, mà đám cave lớn lên cùng sông nước nên bơi rất giỏi. Chỉ tội mấy ông khách làng chơi, không biết bơi mà cứ nhảy xuống sông là phó mạng cho Hà Bá.
Nhớ lại vụ phá ổ chứa của tú ông Trần Văn Khanh mà các đồng chí không nhịn được cười. Khi công an xông vào, cả cave và khách cùng biểu diễn màn "khỏa thân nhào lộn" khi vọt qua cửa sổ lao xuống sông. Nhoáng cái bọn cave đã sang bên kia bờ, còn ông khách mua dâm thì cứ chới với giữa dòng nước. Anh em công an lại phải nhảy xuống vớt ông này lên, rồi làm các động tác hà hơi thổi ngạt mới cứu được mạng ông ta.
Trưởng Công an xã Vĩnh Trinh Hà Thanh Nhật
Nắm được ý đồ "thoát thân" của các "động quỷ", anh em công an tổ chức ém thuyền dưới sông. Nhiều cave vừa lao xuống sông nhằm trốn thoát đã bị lôi lên thuyền.
Nhưng rồi, biện pháp đánh án bằng thuyền dần mất hiệu quả vì chúng cảnh giác. Hễ có con thuyền nào trôi trên sông là chúng dừng mọi hoạt động. Thế là các đồng chí công an lại sử dụng biện pháp khác.
Sau vài lần tấn công "động quỷ" của Võ Văn Thanh bằng cả đường bộ lẫn đường sông bất thành, anh em quyết định tấn công theo kiểu "bộ đội đặc công". Anh em công an lặn dưới sông, lấy mảng bèo làm ngụy trang, nên đã qua mắt được bọn "cú vọ" theo dõi dưới sông.
"Động quỷ" của tên này rất kiên cố, chỉ có một hành lang rất nhỏ dẫn từ quán nước bên cạnh sang các phòng nhà nó. Bọn "cú vọ" được phân công chốt các ngả, nên mọi động tĩnh của công an chúng đều nắm được.
Kiểm tra địa điểm nghi ngờ
Khi đám bèo trôi đến "động quỷ" của Thanh, anh em bám vào các cột bêtông trèo lên, rồi xông vào phòng từ các cửa sổ, bắt sống các đối tượng đang mua bán dâm. Ngay lúc đó, chủ quán, bọn bảo kê, "cú vọ" đều bị lực lượng trên bờ tóm gọn theo "đường bộ".
Cứ kiên trì tấn công các "động quỷ", bất chấp sự đe dọa của bọn chúng, cái "ấp đĩ" với 59 tụ điểm bán dâm đã bị phá tan tành. Nhiều chủ chứa, môi giới vào tù, cave bỏ nghề hoặc trôi dạt đi nơi khác. Hiện tại, ở Vĩnh Quy chỉ còn một số đối tượng bán dâm lén lút. Bọn này đều đã hành nghề lâu năm, nên khó có thể bỏ được nghề mặc dù các anh đã cất công vận động "lên bờ xuống ruộng".
Nghe các đồng chí công an xã kể chuyện đi vận động các đối tượng bán dâm bỏ nghề mà cười ra nước mắt.
Một lần, anh Nhật đang vận động V. bỏ nghề bán dâm để làm ăn lương thiện thì có một ông lão đuổi đàn vịt qua đường, V. chỉ đàn vịt bảo: "Ông kia chăn vịt cả năm tính ra mới bằng em làm một ngày, lại không phải chân lấm tay bùn gì, anh so sánh xem làm nghề gì có lợi hơn?". Anh Nhật bảo: "Nhưng nhân phẩm con người là vô giá". V. lại nói: "Em nghĩ nhân phẩm chỉ có giá khi đem bán, chứ giữ khư khư thì đâu thấy nó có giá trị gì?". Anh Nhật nghe con cave lý luận vậy thì bó tay với cái mồm xảo biện của nó.
Việc kiểm tra gắt gao, kiểm soát chặt chẽ khiến tình trạng mua bán dâm ở Vĩnh Quy giảm hẳn
Anh Nhật nhớ nhất là vụ vận động Nguyễn Thị Tô, tên giới cave gọi là Thơ, khá xinh đẹp. Quê Tô ở Thạnh Quới, nhưng hoạt động bán dâm ở địa bàn. Ngày nào anh em cũng thay nhau gặp Tô, động viên cô nàng về quê đi cày đi cuốc, làm ăn lương thiện, khiến cô nàng không làm ăn được gì. Tức mình, cô ta làm đơn tố cáo trưởng công an xã ngủ với cô ta khiến cô ta có bầu rồi rũ bỏ trách nhiệm!
Tô gửi đơn đến các cơ quan chức năng cả ở xã, huyện, tỉnh khiến anh Nhật phải viết đơn tường trình sự việc. Vợ anh thì giận tím mặt. Chị vốn đã bắt anh chọn vợ hoặc chọn nghề, vì ai dám chắc mấy ông công an suốt ngày đi bắt cave lại không bị chúng nó dùng "đồ có sẵn" để hối lộ. Rồi chuyện mỗi khi tóm gái mại dâm, nhìn thấy chúng nó trần như nhộng, cũng khiến các bà vợ sốt ruột.
Nhưng rồi mọi người cũng hiểu Tô làm vậy cốt để anh em công an nhụt chí. Thời gian sau, Tô nổi mụn, lở loét khắp người rồi chết. Tô chết vì HIV. Tủi phận cho cô ta, anh em công an về tận Thạnh Quới thắp cho Tô nén nhang.
Điều khó tin nhất là sau những tháng ngày kết hợp giữa đánh án quyết liệt và vận động, thuyết phục của công an, rất nhiều gái bán dâm, chủ chứa ở nơi từng được mệnh danh là "ấp đĩ" đã đổi nghề.
Công an đã kêu gọi các đơn vị trong xã, huyện, cho 6 đối tượng từng nổi tiếng hành nghề bán dâm, tổ chức bán dâm vay vốn để tạo việc làm. "Tú ông" Phạm Văn Triển từ số vốn nhỏ đã có 5 con bò cho thịt. "Tú ông" Trần Văn Sáu vui vẻ với ao cá rộng mênh mông. "Tú ông" Nguyễn Thanh Sơn trở thành ông chủ buôn bán phế liệu. Gái bán dâm một thời: Hạnh, Liên, Ba đều đã mở được cửa hàng tạp hóa và giã biệt nghề bán dâm, tổ chức bán dâm.
Ngoài ra, công an xã Vĩnh Trinh còn đồng tổ chức một lớp tuyên truyền đặc biệt vào buổi tối. Lớp tuyên truyền gồm 45 đối tượng, toàn là gái bán dâm trong ấp một thời, giờ muốn trở về con đường lương thiện. Trưởng công an Hà Thanh Nhật trong vai trò "thầy" giảng luật và hướng nghiệp cho họ cách làm ăn. Anh lắng nghe họ trình bày nguyện vọng, khó khăn, để có biện pháp đề nghị các ban ngành trong huyện, tỉnh ra tay giúp đỡ.
Tôi tin rằng, cái tên "ấp đĩ", "ấp sung sướng", "ấp bán thân nuôi miệng"... sẽ đi vào quá khứ xa xăm...
Theo VTC
4 năm tù cho kẻ lừa bán người yêu Chiều 30/9 trước vành móng ngựa, Lương Văn Hưng (16 tuổi) bập bẹ tiếng phổ thông kể về hành trình lừa bán người yêu vào "tổ quỷ". Hưng khai, cuối năm 2009 từ huyện miền núi Nghệ An hắn đến Thái Nguyên thăm chị gái, nhanh chóng thân thiết với anh rể tương lai Nguyễn Mạnh Hải (22 tuổi). Hải gạ cậu em...