Bế con ra khỏi nhà chồng với 2 bàn tay trắng và sau 5 năm quay trở lại khiến cả gia đình ấy phải quỳ xuống xin tha thứ
Tôi đã phải bế theo con rời khỏi ngôi nhà có bà mẹ chồng độc ác đó. Nhưng rồi 5 năm sau, khi tôi trở về, cả gia đình ấy phải quỳ xuống xin tôi tha thứ.
Cuộc đời tôi cay đắng, khi vừa học hết cấp 3, nhà nghèo nên phải thôi học. Tôi chăm chỉ, bươn trải đủ thứ nghề. Rồi tôi học và trở thành nhân viên trang điểm của một cửa hàng. Từ đó, tôi có một thu nhập khá hơn, biết ăn diện, làm đẹp và bắt đầu có nhiều người theo đuổi.
Anh là trai phố, nhà khá giả, theo đuổi tôi chân thành. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm thì anh ngỏ lời muốn cưới tôi. Dù rất sung sướng nhưng tôi rất lưỡng lự vì biết mẹ anh là người khó tính. Lần anh đưa tôi về ra mắt, bà đã tỏ ra không ưa tôi ra mặt. Tôi cũng đoán được lý do, có lẽ vì bà thấy tôi quê mùa, nhà lại nghèo, không xứng đáng với con trai bà.
Nhưng rồi cũng vì sự tha thiết đó của anh, tôi cuối cùng đồng ý. Bởi tôi nghĩ một người ngang tàng như gì anh tôi vẫn có thể ở bên được thì không có lý gì cho việc không thể dung hòa với mẹ chồng.
Tôi trở thành vợ anh, con dâu của mẹ chỉ đơn giản như thế. Nhưng rồi khi về sống chung nhà tôi mới hiểu cái sự hòa hợp ấy gần như là điều không thể. Tôi đã luôn cố gắng nhẫn nhịn nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn phải bế con nhỏ bỏ đi.
Ngày đó, sinh con xong, chồng ch.ê ba.i tôi xuống sắc. Anh ta có một cô bồ là sinh viên đại học nào đó bên ngoài. Tôi nghe anh ta chử.i: “Đã học ít thì đừng có xía vào chuyện của tôi, mặc tôi thích làm gì thì làm, cô biến đi”. Tôi nuốt nước mắt nghẹn đắng. Ngày xưa yêu tôi là như thế, vậy mà giờ anh ta chẳng còn tha thiết gì tôi.
Video đang HOT
Chồng khóc nức nở ôm tôi lại, nhìn cả gia đình chồng như thế tôi không biết phải làmsao . (Ảnh minh họa)
Trong căn nhà đó, có lẽ bố chồng là người thương tôi nhất, ngày tôi chửa vượt mặt, chồng có bồ, mẹ chồng bỏ bê, 1 mình bố chồng chịu khó đi mua cho tôi ăn từng món ăn một. Ông sức khỏe yếu, chân đi tập tễnh nhưng vẫn chịu khó dậy sớm đi mua đồ ăn cho tôi. Cả đời này, có lẽ tôi nợ ông nhiều. Nhưng trong căn nhà đó, mẹ chồng mới là người có tiếng nói. Thấy bồ chồng quan tâm chăm sóc tôi, bà còn nổi cơn ghen chử.i tôi không ra thể thống gì.
Ngày tôi ôm con bỏ đi, mẹ chồng ngồi trong nhà không thèm đếm xỉa, chỉ có bố chồng lấm lét dúi vội vào tay tôi 2 tờ 500 ngàn, dặn để mua sữa cho con. Tôi gạt nước mắt cảm tạ ông lần cuối rồi bắt xe ra bến xe. Cuộc sống mẹ con tôi vô cùng khó khăn lúc đầu nhưng dần đi vào ổn định.
Tôi chưa từng có ý muốn quay lại thăm gia đình đó, nhưng vì nhớ đến lời hứa sẽ về thăm bố chồng sau 5 năm nên tôi mới trở về.
Nào ngờ cái ngày trở lại ngôi nhà này, tôi chẳng thấy có ai mà là một gia đình khác. Tôi hỏi người ta có được địa chỉ gia đình chồng cũ chuyển đến. Đứng trước căn nhà cấp 4 tồi tàn, tôi lặng mình khẽ thở dài. Định bỏ đi thì bố chồng lại nhìn thấy, ông hỏi thăm cuộc sống của tôi, đang nói chuyện thì mẹ chồng ra ngoài, nhìn thấy tôi bà quỳ xuống khóc, rồi chồng tôi cũng vậy. Hóa ra gia đình chồng phá sản vì mẹ chồng làm ăn thua lỗ, chồng tôi vì ăn chơi đàm đúm nên mắc bệnh giờ không thể có thêm con. Vậy là đứa con của tôi và anh là đứa con duy nhất, đứa cháu duy nhất của gia đình này.
Mẹ chồng khóc lóc va.n xi.n, chồng thì ôm lấy con rồi quỳ xuống xin tôi tha thứ. Bố chồng chỉ đứng đó nhìn tôi với đôi mắt như ngày đó, đôi mắt van lơn rằng hãy ở lại. Tôi ôm con trở về căn nhà trống, chỉ mẹ con tôi nên căn nhà này quá rộng, có phải tôi nên đón cả gia đình đó về đây, vì đó cũng là má.u mủ của tôi và ở đó có người bố chồng đáng kính trọng.
Theo Một Thế Giới
Có thai nhưng bị ruồng bỏ, tôi nhắm mắt lấy chồng khù khờ
Tôi biết làm điều ấy là độc ác và thất đức, nhưng thực sự tôi không nghĩ được gì lúc này nữa.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra ở một miền quê miền núi, ở xã tôi, chỉ đếm trên đầu ngón tay những người có ăn có học, còn đa phần chỉ học hết lớp 9, hết cấp 3 rồi lấy vợ lấy chồng.
Tôi đỗ đại học là niềm vinh dự không riêng gia đình mà cả họ hàng, lối xóm.
Học xong, tôi quyết bám trụ ở Hà Nội vì không muốn về quê. Một đứa thân cô thế cô, non nớt như tôi, phải chật vật lắm mới tìm được một công việc có mức thu đủ sống. Tôi ôm mộng lấy chồng ở đây. Đấy chính là lý do tôi đồng ý yêu Hải, một thiếu gia nhà giàu. Tôi khá xinh xắn, trắng trẻo, tôi biết ưu điểm của mình nên tận dụng nó triệt để.
Thời gian yêu nhau, Hải chiều chuộng tôi hết mực. Anh đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, mua tặng tôi những món quà xa xỉ, cung phụng tôi như bà hoàng. Đấy là lần đầu tiên tôi được hưởng cuộc sống ăn sung mặc sướng. Thú thật, có những bữa ăn trị gái vài triệu bạc, bằng cả đại gia đình tôi ăn tiêu cả tháng trời.
Nhưng sự đời có đi có lại, tất nhiên chẳng ai cho không ai cái gì. Tôi tiêu tiề.n của Hải, bù lại, tôi trở thành chốn "đi về" của anh.
Yêu nhau 5 tháng tôi dính bầu, tôi cứ ngỡ đây chính là cơ hội để ép anh cưới tôi, giúp tôi đổi đời. Ai dè Hải nói anh chưa muốn cưới vợ, chưa xác định gì hết. Anh tưởng tôi uống thuố.c, ai ngờ tôi thả như thế. Giờ tôi tự đi mà chịu. Hải ném cho tôi nắm tiề.n, bảo tôi liệu mà giải quyết. Thế rồi anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi loay hoay một mình, gọi cho anh thì không được. Bạn bè anh tôi không biết, nhà anh ở đâu, cơ quan anh ở đâu tôi cũng chẳng hay. Giờ tôi mới ngỡ ra mình gặp phải kẻ sở khanh.
Thời điểm ấy, tâm trạng tôi tồi tệ lắm, cứ nghĩ đến là nước mắt chảy ra, hoang mang cùng cực, cảm giác không biết phải làm như nào. Có lúc nghĩ quẩn, chỉ muốn chế.t quách đi cho xong, nhưng nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến việc mình còn quá trẻ, tôi lại không cam lòng. Ra ngoài có người thì không sao, nhưng cứ trở về căn phòng một mình, đối diện với 4 bức tường vắng là nỗi đau lại như nhân lên ngàn vạn lần. Tôi trách mình, dày vò mình và căm hận gã đàn ông bội bạc.
Khi tôi đến viện khám, cái thai đã gần 1 tháng. Cái thai càng lớn, nỗi sợ hãi trong lòng tôi càng tăng lên. Tôi lặng lẽ về quê gặp bố mẹ với lý do việc đã xin được nhưng chờ 1 tháng nữa người kế trước đến ngày sinh thì tôi sẽ vào làm thay chị ấy. Cả ngày tôi chẳng dám ra khỏi buồng. Bố mẹ tôi có lẽ cũng sinh nghi nhưng tôi viện lý do ở Hà Nội làm việc căng thẳng quá nên mấy ngày được về quê tôi muốn ngủ nghỉ thoải mái trong buồng một mình. Nói vậy thôi chứ khi bố mẹ quay đi, nước mặt tôi lại trực trào, đầu óc lại nặng trĩu. Mọi người đi làm cả, nhà cửa lại càng trống rỗng hơn, ngoại trừ tiếng hát câu được câu chăng của anh hàng xóm khù khờ bẩm sinh. Rồi chẳng hiểu sao, cái ý nghĩ đen tối tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Người này hàng xóm với nhà tôi, giàu có lắm, lại là con một. Duy chỉ có điều anh ta không được khôn ngoan nên gần 30 vẫn chưa có vợ hay nói đúng hơn là nhiều người cũng tránh xa. Bố mẹ anh ta thì thích tôi lắm, mấy lần sang nhà tôi ướm hỏi. Còn đán.h tiếng, nếu tôi đồng ý sẽ cưới ngay, về cho luôn căn nhà 3 tầng mặt đường buôn bán.
Tôi biết làm thế là thất đức lắm, nhưng giờ tôi như này, tôi không nghĩ được gì hết. B.ỏ co.n thì tôi không dám, phần vì thương con, phần vì tôi sợ sau này không sinh được nữa. Tôi phải làm sao bây giờ đây?
Theo Phunutoday
Vợ bỏ đi khi thấy chồng lên cơn đau tim đột ngột, sau 4 năm trời tất cả mới hiểu vì sao Chị căm lặng chịu đựng mặc kệ sự ghẻ lạnh, nhiếc móc của người đời. Họ nói anh mất là vì chị, do chị độc ác vô tâm nhưng 4 năm sau mọi uẩn khúc khi ấy mới được hóa giải. Suốt những năm qua chị lấy con làm niềm vui, là động lực sống vì nếu không làm như vậy thì chị...