Bẽ bàng vì người yêu sỉ nhục tôi giữa chốn đông người
Lúc này đây, lòng tôi giằng xé tâm can tôi, sự tủi nhục ngày hôm đó tôi không thể nào quên được, nhưng tình yêu trong tôi vẫn còn.
ảnh minh họa
Chào các bạn. Câu chuyện của tôi hơi dài nên tôi hi vọng các bạn đọc hết nó và cho tôi lời khuyên. Tôi năm nay 20 tuổi, sống nội tâm và rất ít bạn bè. Tôi học một trường cao đẳng ở miền Nam, thời gian rảnh tôi thường lang thang trên các trang mạng để tìm những người bạn “ảo”, nói chuyện, vui đùa cùng họ. Và qua một forum dành cho giới trẻ, tôi đã quen biết và yêu anh.
Sau một thời gian dài chat chít thì tôi và anh cũng hẹn gặp anh ngoài đời. Anh không đẹp trai, hơi đậm người nhưng chất phác, hiền lành và rất yêu thương tôi.
Nhà tôi cách thành phố đang sống hơn 300km nên rất ít khi về nhà. Cứ hôm nào có học thêm buổi tối về muộn là anh lại đến đón tôi, không kể trời mưa như trút nước, anh chưa một lần kêu ca này nọ. Những lúc ốm đau, anh lại lăng xăng đi mua thuốc mang đến cho tôi. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, anh rất chăm chỉ để kiếm tiền gửi về nhà, còn thừa ra một ít thì anh đưa hết cho tôi bảo tôi giữ hộ.
Tính anh hiền nhưng hơi cục, thường ngày anh ít nói thì thôi nhưng mỗi lần anh giận là lại cáu bẳn, lớn tiếng với tôi nhưng chưa bao giờ ra tay đánh tôi. Tôi nhớ lần đầu tiên anh chửi tôi như tát nước là một lần anh đến trường đón tôi nhưng tôi không có ở đó mà đi chơi cùng vài người bạn. Lúc đó anh gọi điện cho tôi chửi tôi là con chó, là con đĩ. Tôi giận anh liền cúp máy và nhờ bạn đèo về nhà.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe những lời tục tĩu từ anh. Sau lần đấy chúng tôi không nói chuyện với nhau một tuần nhưng cuối cùng anh là người chủ động làm hòa và xin lỗi tôi. Mọi chuyện cứ tưởng yên ấm như vậy cho đến một ngày tôi không ngờ được là anh đã đánh tôi trước mặt mọi người.
Video đang HOT
Cách đây hơn 1 tuần, trong lúc đang đi mua đồ ăn từ ngoài chợ về thì tôi gặp lại người yêu cũ. Chúng tôi đã chia tay lâu rồi nhưng lúc gặp anh tôi vẫn nở một nụ cười và chào hỏi anh như những người bạn. Có thế thôi nhưng đợi anh kia đi khuất, anh liền chửi tôi là loại con gái lẳng lơ. Lúc đấy tôi tức liền hét vào mặt anh: “Anh im đi!”. Sau đó, tôi cảm giác người quay quay và ngã lăn xuống đất. Anh đã dành cho tôi cú tát trời giáng. Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có người đàn ông nào dám đánh tôi như vậy, vậy mà người tôi nhất mực yêu thương lại “tặng” cho tôi một “món quà” đau điếng.
Lúc đó đang ở chợ, nhiều người xúm xít lại xem, thấy vậy tôi bỏ chạy không nói một lời nào. Anh liền chạy đuổi theo tôi, vừa đuổi vừa hét “Con đĩ, đứng lại cho tao!”. Đến khi túm được tóc tôi, anh cầm lấy cổ áo lôi tôi xềnh xệch về. Tôi cố chống cự nhưng vì anh quá khỏe nên không làm gì được. Còn mọi người xung quanh thì chỉ đứng nhìn chỉ trỏ, không có một ai đến can ngăn.
Tôi nhục nhã, ê chề vì tin đó đến tai được những người thân, bạn bè tôi. Mọi người đều rất phẫn nộ, bảo tôi cắt đứt liên lạc với anh. Tôi đã làm vậy, khóa Facebook anh, chuyển nhà trọ, thay sim điện thoại, dặn dò bạn bè không ai nói với anh cả. Tôi quyết tâm và thề độc rằng nhất định đến hết cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa.
Vậy mà vừa mới hôm trước, không hiểu từ ai mà anh có được địa chỉ nhà trọ mới của tôi, anh đến và mang theo một hộp quà to tướng, một bó hồng nhung đỏ thắm, quỳ xuống xin lỗi, xin tôi tha thứ và tỏ tình lại.
Lúc đó, trái tim thù hận của tôi như tan chảy, chỉ còn hiện ra những ngày tháng êm đềm, hạnh phúc với anh. Tôi không biết phải nói gì cả nên ngồi với anh một lúc thì bảo anh về, để tôi suy nghĩ thêm. Nhưng tối hôm đó, tôi lại nhớ về những chuyện cũ, sự hoảng sợ và nhục nhã cũng theo tôi vào giấc mơ.
Lúc này đây, lòng tôi giằng xé tâm can tôi, vẫn thấy những đớn đau anh gây ra cho tôi, sự tủi nhục mà ngày hôm đó tôi không thể nào quên được, nhưng tình yêu trong tôi vẫn còn, tôi biết mình vẫn yêu thương anh. Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ, có nên quay lại với anh không hay một lần nữa chuyển phòng, đi đến nơi khác và quên một kẻ vũ phu như anh?
Theo VNE
Bẽ bàng lấy cô vợ quá...xấu
Tôi gần như "kiêng" không đi cùng vợ ra ngoài. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì cô ấy.
Có đôi lúc tôi đã nghĩ tới việc ly hôn nhưng lương tâm của một người đàn ông không cho phép tôi làm thế. Hơn nữa còn các con, tôi không thể bỏ vợ để các con bơ vơ chỉ vì một lí do: Vợ quá xấu và lôi thôi được. Nhưng tôi không cam lòng, nói phũ phàng hơn là tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi có một người vợ ngoại hình khó nhìn như vậy.
Tôi yêu vợ. Tôi yêu vì cô ấy là người nết na, thùy mị, lại tốt bụng. Nếu không có cô ấy, có lẽ tôi đã không có ngày hôm nay. Cô ấy vốn dĩ không được học nhiều. Học xong cấp 3 là ở nhà làm. Còn tôi, do học giỏi nên được bố mẹ đầu tư cho ăn học. Khổ một nỗi nhà tôi neo người, chỉ có mình tôi nên tôi đi học cũng không yên. Cô ấy có tình cảm với tôi từ ngày đó. Chính vì biết điều đó nên khi tôi đi học, cô ấy đã chủ động sang giúp đỡ gia đình tôi và tôi chấp nhận.
Quả thật thì thời điểm đó cô ấy tuy còn trẻ nhưng ngoại hình không được xinh đẹp. So với bạn bè đồng trang lứa, cô ấy già hơn và mặt mũi cũng không được ưa nhìn. Nhưng đổi lại người dân quanh đó ai cung yêu mến vì cô ấy đảm đang, tháo vát lại ngoan ngoãn. Nhiều nhà cũng ướm cô ấy về làm con dâu vì thấy cô ất tốt nết.
Tôi chán vì vợ quá giàu, xấu và luộm thuộm (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi cũng chưa yêu mà chỉ quý mến, trân trọng thôi. Nhưng rồi tôi đã cảm động trước tấm lòng của cô ấy với bố mẹ tôi. Nhiều lần mẹ tôi viết thư lên thành phố cho tôi, rồi gọi điện thoại kể về những gì cô ấy đã làm mà tôi thấy còn hơn cả một người con ruột như tôi. Chính vì vậy, tôi cũng đã chủ động nói với cô ấy rằng tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ. Đợi tôi học xong, nhất định tôi sẽ cưới cô ấy.
Khi tôi học xong ra trường, vì muốn lo cho cuộc sống ổn định nên 3 năm sau đó tôi đã đi làm mà chưa kết hôn. Cô ấy vẫn kiên trì đợi tôi dù ở quê cũng có nhiều người hỏi han. Vì tất cả những gì cô ấy làm cho tôi, tôi không được phép phụ bạc cô ấy. Khi điều kiện kinh tế khá giả, tôi đã đón cô ấy và bố mẹ lên thành phố. Chúng tôi làm đám cưới cùng thời điểm đó. Tính đến giờ đã hơn 5 năm.
Nhưng điều duy nhất mà tôi không ngờ tới với cuộc hôn nhân của mình lại chính là việc cô ấy xấu nên tôi đã chán vợ. Ngần ấy năm sống ở quê, vất vả làm lụng nên cô ấy già đi trông thấy. Dù lên thành phố ở, cuộc sống nhàn hạ hơn nhưng cô ấy vẫn giữ cái thói quen sinh hoạt của người nhà quê nên trông cô ấy lôi thôi, luộm thuộm khủng khiếp. Hơn nữa, sinh xong hai đứa con, nhìn cô ấy càng thêm thảm hại.
Tôi đã góp ý với vợ nhiều lần nhưng cô ấy không chịu thay đổi. Tôi mua đồ cho cô ấy thì cô ấy chê như thế "trông gớm chết". Nhiều lần tôi cùng vợ ra ngoài đường, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng vì vợ mình lạc lõng giữa dòng người đó. Cô ấy quá quê mùa và xấu xí. Cái tôi buồn nhất chính là cô ấy bảo thủ không chịu thay đổi dù cho tôi đã góp ý rất nhiều.
Đàn ông nào cũng muốn vợ mình đẹp và tôi cũng vậy (Ảnh minh họa)
Tất nhiên tôi biết tình cảm vợ chồng không phải do việc xấu hay đẹp quyết định nhưng là đàn ông, tôi tin ai nói không thích vợ mình đẹp là nói dối. Chẳng có người đàn ông nào lại như vậy cả. Tôi cũng chỉ mong cô ấy trông tốt hơn một chút thôi mà không được.
Giờ đây, tôi gần như "kiêng" không đi cùng vợ ra ngoài. Chính bản thân tôi còn thấy thương cô ấy thì không hiểu cảm giác của cô ấy sẽ như thế nào. Nhưng tôi không thể nào quen nổi với việc đi cùng một người chỉ thích mặc mấy cái quần rộng thùng thình, áo nhăn nhúm vì nó "thoải mái. Từ đầu tóc đến mặt mũi cô ấy đều kệ, muốn ra sao thì ra. Trong khi đó tôi có để cô ấy thiếu thốn điều gì đâu.
Tôi sợ rằng mình sẽ chán vợ. Tôi còn sợ rằng mình rồi sẽ ngoại tình, thậm chí bỏ vợ vì điều này mất. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Bẽ bàng anh dọn hết đồ đạc, chỉ để lại chiếc bếp ga Tất cả đồ đạc trong nhà anh đều đi mang hết, chỉ để lại cho tôi duy nhất cái bếp ga và 1 tin nhắn: "Em cố gắng sống tốt mà làm lại cuộc đời, tiền em nợ em trả nhé". Tôi đã quá bất ngờ, bẽ bàng, đau khổ. Tôi không biết làm sao để mở lòng đón nhận ai khác, lấy...