“Bẫy tình” anh họ
Tôi yêu anh cuồng nhiệt và say sưa… (Ảnh minh họa)
Thật bất hạnh khi tôi nhìn thấy anh vào một ngày mà tôi nghĩ là ngày buồn nhất trong cuộc sống của tôi, khi tôi nhớ anh muốn phát điên, tay cứ cầm điện thoại nâng lên rồi hạ xuống định gọi điện cho anh, nghĩ rằng chỉ cần nghe giọng anh là đủ.
Hôm ấy lại là ngày mưa, lòng buồn bã mênh mang nên tôi chọn một quán nhỏ để ngồi co ro với cái nỗi đau như cấu xé tinh thần mình. Và trong cơn mưa tầm tã ấy, tôi nhìn thấy anh, nhưng trớ trêu thay anh bước vào đúng cái quán tôi đang ngồi với một người con gái khác, rất nồng nàn…
Tôi đã chết lặng khi nhìn thấy hình ảnh ấy, vậy mà tôi đã nghĩ giờ này, lúc này anh cũng đang nằm co ro ở nhà, cũng cảm thấy ân hận và đau xót vì đã chửi rủa tôi không tiếc lời, anh sẽ ân hận rằng đã làm tổn thương cái tình yêu quá đỗi cuồng nhiệt của tôi và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi đã nghĩ rằng, đàn ông mà, ai chẳng cần được yêu một người yêu mình hết lòng hết dạ, yêu đến cuồng nhiệt và say sưa như tình yêu của tôi đã dành cho anh. Nhưng tôi đã lầm, những sai lầm có lẽ không thể dung thứ được, giờ sai lầm ấy nó làm buốt giá trái tim tôi từng giờ và hàng ngày.
Tôi không tin trong mắt mình hình ảnh của anh và người con gái kia, một người hoàn toàn mới, tôi chưa từng gặp, anh đã không hề phí phạm thời gian để đau khổ mà đã kịp có một tình yêu mới, không phải tôi.
Tôi như nghẹn thở, không dám nhìn vào anh và người bạn gái mới kia, tôi gục đầu xuống bàn như ngủ, như muốn rằng mình sẽ chết đi ngay trong giây phút ấy…
Anh là một người anh họ xa của tôi, xa kiểu bắn “7 tầm đại bác” mới tới, nhưng vì dây mơ rễ má nên chúng tôi có nhiều điều kiện tiếp xúc với nhau. Khi tôi vào học cấp 3 thì tôi và anh chung trường, anh hơn tôi một lớp, từ ngày gần anh nhiều hơn anh đã như một thần tượng trong mắt tôi, tôi thường hình dung anh giống trong “Huyền thoại mùa thu”, tức là có cái vẻ vừa hoang dã, vừa nam tính mà lại thật ngọt ngào.
Anh luôn coi tôi là cô em gái bé bỏng và thường đến chở tôi đi học, bênh vực tôi khi tôi bị bất công, bị chèn ép. Tôi có anh bên cạnh giống như thần bảo hộ, cho nên luôn hãnh diện, luôn tự hào và vênh váo. Nhất là khi anh có nhiều cô gái ngưỡng mộ, thèm ở cái vị trí được ngồi sau xe của anh như tôi mà không được, thì cái sự tự hào của tôi lại càng tăng gấp bội phần.
Nhưng, những năm tháng ngọt ngào đó dù kéo dài đến 2 năm cấp 3 thì cũng qua nhanh khi anh thi thoảng bỏ tôi đi một mình để đón đưa một cô bạn cùng lớp anh. Lần đó, trái tim cô gái mới lớn của tôi đã vô cùng buốt giá khi nghe tin đồn rằng anh và cô bạn cùng lớp kia yêu nhau. Lần tôi dò hỏi anh rằng họ đồn có đúng không, anh búng mũi tôi cười nói: “thì đâu có gì sai đâu, lớn lên yêu đương là chuyện bình thường mà. Anh sẽ “tuyển” cho em một thằng bạn qua chở em đi học”.
Hình bóng anh đã ở trong tâm trí tôi, tôi không thể nào dứt bỏ anh ra được… (Ảnh minh họa)
Tôi sững sờ không nói, tôi vừa ở vị trí bị bỏ rơi lại vừa thấy tim mình nó bị sao ấy, cứ thổn thức, ức nghẹn không rõ ra làm sao. Tôi bĩu môi từ chối cái sự chu đáo của anh khi ngày hôm sau anh giới thiệu ngay một gã trai khác đến đón tôi đi học, anh bảo gã này đã tương tư tôi từ lâu rồi, tôi cấm cẳn: “Em cũng có chân đạp xe được”.
Cùng với sự kiện anh có bạn gái thì tôi cũng lại trở thành cái bia cho mọi người nhìn vào và trêu chọc, mọi người nói tôi bị bỏ rơi, bị “đá”. Nhưng anh có tiếng là anh họ nên mọi người cũng không dám trêu chọc nhiều, chỉ thương cô em gái tội nghiệp bị “chị dâu” chiếm chỗ. Không ai biết tôi buồn đến mức nào, suốt một thời gian tôi không học hành được gì, tôi không định nghĩa nổi tại sao mình lại như vậy, tôi thường nhớ đến anh và luôn dõi mắt kiếm tìm hình ảnh của anh ở trong trường. Rồi anh tốt nghiệp và đi học đại học, chẳng hiểu vì sao tôi cũng lại lũn cũn theo anh thi vào cái trường đó. Cả nhà tôi mừng lắm vì hai anh em học chung thì sẽ có điều kiện bảo ban, chăm sóc nhau.
Video đang HOT
Tôi thì cứ ôm một nỗi buồn kì lạ đi lặng lẽ bên anh và luôn có một trạng thái ngớ ngẩn là hồi hộp đến nghẹt thở mỗi khi nhìn thấy bóng dáng anh. Sau này, tôi mới hiểu đó chính là tình yêu, một tình yêu thật nồng nàn mà chính tôi cũng không hiểu được. Tôi từng thấy sướng run khi biết tin anh đã chia tay cô bạn gái “chiếm chỗ” của tôi năm nào. Tôi đã đến bên cạnh định an ủi, chăm sóc và giúp anh đỡ buồn, nhưng anh không buồn như tôi nghĩ, anh chỉ đơn giản nói rằng “chuyện gì phải đến cũng đến thôi”.
Nhưng những ngày tháng anh “ở không” là những tháng ngày tôi hạnh phúc biết bao vì anh có toàn bộ thời gian cho tôi, nào đưa đi ăn, nào đến nhà bạn này, bạn kia, nào chở tôi đi học và chở về…
Nhưng cũng lại rất nhanh chóng những ngày đi học chung, chiều về anh lại cáo bận khiến tôi chưng hửng tự bắt xe ôm về nhà. Rồi tôi nhìn thấy anh có một cô gái khác ngồi ôm lưng anh thật ấm áp và tình tứ. Đã rất nhiều lần, ngồi sau xe anh, tôi thèm cái cảm giác được ôm đến thế, tôi muốn được dựa vào lưng anh, nghe hơi ấm từ anh lan tỏa trong lồng ngực mình.
Tôi chưa bao giờ dám làm như thế, tôi là cô em còn anh là ông anh, gần nhà, gần ngõ, đôi khi tôi chỉ nghĩ rằng mình mơ mộng thôi chứ anh em sao mà được yêu nhau? Cái ý nghĩ anh em không được yêu nhau đã bắt tôi chỉ đứng nhìn anh và nhìn những cô gái đi qua cuộc đời anh. Mỗi lần anh bỏ người yêu là một lần tôi sung sướng cười mãi không thôi, tôi chỉ cầu cho anh không yêu được ai, không yêu ai và cũng không lấy vợ.
Thực tế thì những tình yêu đến và đi với anh thật nhanh, anh đào hoa, anh đẹp trai và nam tính nên hút hồn biết bao cô gái, anh từng tự hào nói với tôi: “Anh cưa ai cũng đổ cả, con gái bây giờ sao yêu dễ thế chứ?!”. Tôi nghe anh nói mà buốt lòng vì anh đâu biết, chính cô em gái của anh còn rất khao khát có anh chứ nói gì đến những cô gái khác.
Đến năm thứ 4 đại học, khi ấy tôi đã lớn, đã đếm trên đầu ít nhất 7 mối tình, 7 cô gái đã đi qua cuộc sống của anh, lúc ấy tôi cũng mới biết rằng tôi hoàn toàn được quyền yêu anh, bởi anh và tôi họ quá xa, không còn liên quan gì đến vấn đề huyết thống cả. Chỉ là bố mẹ tôi và bố mẹ anh thân nhau nên cứ thấy gần. Khi hiểu ra vấn đề đó, tôi đã suy nghĩ rất kĩ rằng tôi sẽ quyết giành lấy tình yêu về phía mình, tôi quyết sẽ nói lời yêu với anh.
Tôi nghĩ, anh cũng sẽ nghĩ như tôi, rằng anh yêu tôi nhưng vì huyết thống nên không dám đến gần nhau. Tôi đã đặt nhiều giả thiết rằng nếu anh không yêu tôi thì tại sao anh lại có thể chăm sóc tôi kĩ càng đến vậy, những khi tôi ốm đau, anh sẵn sàng bỏ người yêu để đưa đón, trông nom tôi. Chính vì thế mà tôi thích ốm, nhiều khi mưa gió, cứ lao ra đường cho ướt nhoét để ốm.
Nhưng, tôi chẳng tìm được cơ hội nào để nói với anh vì khi học năm thứ 4 đến khi anh tốt nghiệp đi làm, có một cô gái vẫn kè kè bên anh. Đó là người yêu thứ 8 của anh. Tôi quyết định phải một lần giả vờ ốm để giữ anh bên cạnh và để nhân lúc yếu mềm sẽ nói với anh về tình cảm của tôi. Tôi cứ định nói rồi lại thôi rồi lại định nói và khi tôi sắp sửa quyết tâm thì đùng một cái tin anh lấy vợ làm tôi choáng váng.
Bố mẹ tôi chỉ nói một câu: “Cái bọn trẻ bây giờ, cứ yêu là chửa tướng ra rồi lại đòi cưới gấp gáp, đúng là hư quá” và rồi lại tất bật cùng bố mẹ anh lo chuẩn bị đám cưới. Tôi như chết đi cái thời gian ấy. Tất cả mọi thứ cứ trôi qua trong bồng bềnh những nỗi buồn, bồng bềnh những chán nản và đau khổ, tôi trở nên âu sầu, đau đớn và ủ ê. Tôi không thể nào thoát ra khỏi những buồn chán đó, nhất là khi nhìn thấy hai vợ chồng anh vui vẻ dắt tay nhau đi.
Bấy nhiêu năm hình bóng anh đã ở trong tâm trí tôi, tôi không thể nào dứt bỏ anh ra được. Cũng nhiều khi tôi nghĩ, một người đàn ông đã hết yêu người này đến người khác và lấy vợ rồi, mình còn tơ tưởng đến làm chi, còn bao nhiêu người đang chờ đợi mình đây thì lại chả thèm để ý. Bạn bè tôi cũng băn khoăn không hiểu sao tôi cứ thờ ơ chẳng yêu ai, tính tình mỗi ngày một khó tính hơn.
Không hiểu tôi bị quỷ ám hay sao mà càng nhìn thấy anh hạnh phúc, tôi lại càng ngưỡng mộ và thèm có anh hơn. Tôi nuôi cái chí là phải làm cho vợ chồng anh xa nhau, để tôi được chiếm hữu anh. Xung quanh tôi, những cặp vợ chồng trẻ li dị ngày càng có xu hướng gia tăng thành ra, ý nghĩ đen tối đấy lại càng nung nấu trong đầu tôi.
Tôi tìm nhiều cách tiếp cận anh hơn, hơi một tí cũng nhờ vả anh, kể cả khi con anh ốm đau, buổi trưa đi làm thì tôi săn đón anh đi ăn cơm cùng, chiều toàn mượn cớ không có xe để đòi anh chở về nhà… Sự khăng khít ấy, tôi đã làm vợ anh nhăn trán, cau mày nhiều lần, tôi biết, anh vẫn coi tôi như em gái nên anh cũng hay chiều cái sự đỏng đảnh của tôi. Càng tiếp cận anh, thấy anh ngưỡng mộ vợ, tôi lại càng thần tượng anh hơn, ao ước được anh ngưỡng mộ như ngưỡng mộ vợ mình, tôi lại càng thêm khao khát có anh. Rồi, một lần tôi đã làm một việc mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không tin nổi vào “khả năng” của mình, cái “khả năng” hèn hạ để đoạt được những mong muốn của mình.
Hôm ấy, là ngày trời mưa, mưa dầm dề buồn chán. Tôi ngồi nhà nhắn tin cho anh, thấy anh nói vợ con anh về ngoại, mưa quá chưa về được, anh ở nhà một mình đang buồn. Anh rủ tôi sang chơi cho vui. Tôi như mở cờ trong bụng và một ý nghĩ xẹt qua đầu rất nhanh và rõ ràng. Trước khi khi sang nhà anh, tôi leo lên tắc xi đi đến một địa chỉ mà tôi biết mua một loại thuốc mà giờ tôi cũng không dám nói tên ra vì ngượng. Rồi tôi run rẩy đến nhà anh.
Tôi thấy tổn thương kinh khủng, đời con gái tôi đã trao cho anh mà anh không hề xót thương tôi dù chỉ là một giây… (Ảnh minh họa)
Anh vui vẻ rủ tôi chơi cá ngựa, trò mà thi thoảng chúng tôi vẫn chơi hồi nhỏ. Tôi chơi trong tâm trạng rối bời rồi tôi quyết định rót nước, cho thứ thuốc đó vào và rồi không lâu sau, đôi mắt anh nhìn tôi đầy dục tính. Chuyện gì đến cũng đến, cả tôi cũng ngủ thiếp đi khi một tiếng hét thất thanh vang lên. Tôi mở choàng mắt thì thấy anh cũng chồm dậy, ngơ ngác, bàng hoàng, đôi mắt như tuyệt vọng khi nhìn thấy vợ anh ôm cậu con trai bé bỏng chạy ào đi trong cảnh mưa gió bão bùng.
Một chút sung sướng đã ở lại trong đầu tôi vì như thế kế hoạch của tôi đã hoàn thành được đến 80%, còn anh thì lộ rõ vẻ bàng hoàng, hoảng hốt trên mặt. Anh mặc vội quần lao ra ngoài trời mưa theo vợ rồi một lúc sau lững thững đi về, thất thần và buồn. Tôi lôi khăn ra lau người cho anh, anh quay lại tát tôi một cái trời giáng. Tôi đau đớn, bẽ bàng nhưng như cơn điên đã lên đến đỉnh điểm, tôi thổ lộ tình yêu tôi dành cho anh, rồi những đau khổ tôi từng phải chịu. Anh nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ, không nói không rằng, đẩy tôi đi ra khỏi nhà.
Tôi thấy tổn thương kinh khủng, đời con gái tôi đã trao cho anh mà anh không hề xót thương tôi dù chỉ là một giây. Cũng từ đó anh không hề nhìn đến tôi, dù cho tôi đã nhắn tin cho anh rất nhiều cái tin, thậm chí tôi xin lỗi cả chuyện mà tôi nói: “không biết tại sao xảy ra”, nhưng anh không nhắn lại. Gần một năm sau thì gia đình anh kết thúc, vợ anh không tha thứ cho anh, chị chấm dứt tình cảm từ ngày đó. Tôi nhìn thấy sự đau khổ của anh, tôi từng muốn đến nói với vợ anh rằng lỗi là do tôi, nhưng tôi không thể nào làm được điều đó, tôi lại thường cảm thấy sung sướng nhiều hơn vì cái ý nghĩ anh tự do, anh sắp là của tôi sắp thành hiện thực.
Trớ trêu thay nửa năm sau ngày vợ chồng anh ra tòa là ngày mà tôi gặp anh đi với người con gái khác, không phải là tôi. Cả một thời gian dài tôi đã săn đón anh nhưng anh không thèm nhìn đến, duy nhất một lần anh trả lời tin nhắn vẻn vẹn một câu: “Em đã phá hoại cuộc đời anh, để anh yên”. Tôi đã viết một bức thư dài “tường trình” về tình yêu tôi dành cho anh với hi vọng anh sẽ đón nhận tôi. Nhưng, chỉ là im lặng…
Gã trai từng yêu nhiều người như anh cũng không chịu ở không lâu, anh đã có bạn gái mới. Ngày mưa nhìn thấy anh vào cái quán tôi ngồi ấy, tôi đã chết lặng, tôi biết dù cố thế nào đi nữa, tôi vẫn không thể có anh. Khi gục đầu xuống bàn tôi đã lên kế hoạch đi thật xa làm lại cuộc sống, và bây giờ tôi đã đi được nửa chặng đường cho kế hoạch đi xa ấy, càng gần đến ngày đi xa, tôi bỗng càng thấy thanh thản…
Theo ĐSGĐ
Nỗi đau dâng vợ cho người khác
Tôi cảm thấy bế tắc đến cực độ... (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đau xót khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong bụng cô ấy không phải là của tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Tôi làm trong một công ty liên doanh với nước ngoài còn vợ tôi là một cô giáo dạy môn Văn ở cấp THPT. Cuộc sống của chúng tôi là niềm mơ ước của nhiều người.
Hồi mới cưới được hai năm, chúng tôi đã cảm thấy xót ruột vì mãi vợ tôi không có bầu. Bên nội bên ngoại cứ hỏi han, trách móc không sinh cho ông bà đứa cháu để bồng bế khiến chúng tôi càng thêm nóng ruột.
Vợ chồng tôi dắt nhau ra bệnh viện Phụ sản để kiểm tra. Đất dưới chân tôi như sụt xuống khi biết mình không có khả năng có con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn vợ tôi tần ngần nhìn vào thinh không mà lòng tôi đau như cắt. Dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.
Sau mấy đêm thức trắng, tôi đã đưa ra một đề nghị mà theo tôi là tốt cho cả tôi và vợ. Chúng tôi sẽ ly dị. Như thế, cô ấy có thể tìm được cho mình một người khác tốt hơn, và quan trọng là có thể cho cô ấy một hạnh phúc vô bờ là được làm mẹ. Vợ tôi nhất định không chịu. Cô ấy vừa khóc vừa van xin tôi hãy để cô ấy được chăm sóc cho tôi suốt cuộc đời. Trước sự hi sinh của vợ, tôi chỉ còn biệt cảm ơn tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Từ khi phát hiện ra nguyên nhân không có con, chúng tôi tìm đủ mọi cách để chữa chạy. Nghe ai nói đến thầy lang ở đâu có thể chữa được bệnh vô sinh là chúng tôi tìm đến. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Trong suốt 8 năm trời, chúng tôi đã đi hàng trăm ông thầy, uống không biết bao nhiêu loại thuốc mà vẫn không có tiến triển gì. Cả tôi và vợ tôi đều cảm thấy mệt mỏi, tuyệt vọng.
Đã mấy lần chúng tôi thử làm phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng đều thất bại. Bao nhiêu tiền của mà hai vợ chồng ki cóp trong bao nhiêu năm đã tan biến cùng những hi vọng mong manh.
Nhiều lúc, vô tình bắt gặp vợ tôi ngồi khóc một mình mà lòng tôi thắt lại. Có lẽ, tôi đã huỷ hoại cuộc đời người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã tước đi của cô ấy một thứ đặc quyền thiêng liêng là được làm mẹ. Càng thương vợ, tôi càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Không! Tôi không thể tước đi quyền được làm mẹ của cô ấy! Đó sẽ là một tội ác.
Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn... (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu ý nghĩ vừa đau đớn, vừa cao thượng cứ vần vũ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Tôi thuyết phục vợ tôi xin ai đó một đứa con. Tôi chấp nhận điều đó! Tôi mong vợ tôi được hạnh phúc. Vợ tôi từ bất ngờ đến phản đối kịch liệt đề nghị ấy của tôi. Cô ấy không muốn phản bội tôi. Cô ấy nói rằng dù có phải sống cô đơn suốt đời cô ấy cũng không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi. Nghe cô ấy nói, tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn.
Càng thương vợ, tôi càng quyết tâm thực hiện ý đồ của mình.
Trong thời gian ấy, một người bạn của tôi đi làm ăn ở thành phố Hồ Chí Minh ra thăm nhà. Tôi đã đưa ra đề nghị táo bạo ấy và cầu xin bạn tôi giúp đỡ. Sau hơn một tuần, tôi đã thuyết phục được cậu bạn của mình.
Tối đó, tôi mời người bạn đến nhà ăn bữa tối trước khi cậu ấy trở lại miền Nam. Hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Cả tôi và cậu ấy đều cảm thấy không đủ can đảm để làm điều ấy với vợ tôi. Trước bữa ăn, tôi đã cho vợ uống thuốc ngủ để chúng tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch. Cô ấy hoàn toàn không biết việc tôi làm.
Ngày biết mình có thai vợ tôi sung sướng đến cực điểm. Cô ấy cứ nghĩ, phép màu đã đến với vợ chồng tôi. Sau bao nhiêu năm chạy chữa, giờ đã được thoả ước mơ. Cô ấy chăm chút từng tí cho cái thai. Từ ngày có con, lúc nào trên môi cô ấy cũng rực rỡ nụ cười thoả mãn. Chắc cô ấy đang rất hạnh phúc. Ông bà hai bên cũng mừng ra mặt. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy tận tình, chu đáo. Bà bắt cô ấy phải nghỉ ngơi, phải tích cực bồi dưỡng cho cháu bà mau lớn...
Còn tôi, tôi quay cuồng với bao ý nghĩ đau đớn, nửa như ghen tuông, nửa như hối hận. Lúc nào hình ảnh vợ tôi không một mảnh vải che thân trong vòng tay người đàn ông khác cũng ám ảnh trong đầu tôi. Không biết việc tôi làm có đúng không! Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn. Vợ tôi càng hạnh phúc với con bao nhiêu, tôi càng thấy đau đớn bấy nhiêu. Tôi đã lừa dối cô ấy, lừa dối cả bố mẹ tôi để làm cái việc không biết diễn tả bằng từ ngữ nào chính xác nữa!
Rồi sau này, khi đứa bé sinh ra không giống tôi mà giống anh bạn ấy thì sao? Liệu tôi có đủ can đảm và nghị lực để đối mặt với bí mật khủng khiếp này không? Nếu biết tôi đã làm cái việc bỉ ổi ấy, vợ tôi sẽ ra sao! Bố mẹ tôi sẽ ra sao? Và cả vợ con anh bạn tôi biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Rồi sau này lớn lên, đứa bé sẽ nghĩ gì về bố mẹ chúng khi biết việc làm của tôi?
Theo TTO
Chồng "trót" quan hệ với em gái Trong thời gian tôi đi công tác, chồng tôi và em gái em lại có những hành động bỉ ổi như vậy sao? Cầm nhầm điện thoại của chồng đi làm, tôi đã đau đớn phát hiện ra một sự thật động trời: Anh ấy và em gái của tôi đã làm chuyện đó sau một lần say rượu. Hỏi: Em và anh...