Bây giờ em là của anh! (P.cuối)
Vừa nhìn thấy Hạ, ông Trương đã đứng dậy và dang tay ra ôm cô thật chặt.
Trở lại bàn trang điểm, Hạ nhìn mình trong gương. Ngón tay rờ theo đôi môi mềm và lạnh, nàng đưa mắt nhìn Tài, nàng nhận ra giấc ngủ của anh hôm nay sâu hơn, bình yên hơn. Nhưng nàng không thể cười nổi, nàng biết… khi tỉnh dậy, anh lại là anh của ngày hôm qua, sắt đá và ghim giữ nàng để phá hủy như anh đã từng thế! Nàng còn biết, hợp đồng cần phải ký kết vào đêm nay đang chờ nàng.
Vén tóc sang hai bên vành tai, nàng bắt đầu thoa kem dưỡng, kem lót, phấn nền…
Cho đến khi Tài tỉnh giấc, trước mặt anh, nàng đã quần áo và phấn son đủ đầy. Anh không nói gì, rời khỏi giường và bước vào phòng tắm. Nước chảy xối xả vào bồn. Anh ngâm mình thật lâu.
Chiếc khăn tắm che ngang người anh, mái tóc ngắn vẫn chảy li ti từng giọt. Nàng với một chiếc khăn treo kế bên và đưa nó cho anh.
- Anh coi chừng bị cảm đấy!
- Ừ! – Anh đáp. Ngồi vào ghế gỗ, anh nhìn khuôn mặt nàng trong gương:
- Em cần phải đi đâu à?
- Anh quên à? Badica! - Nàng trả lời rất nhanh.
- Ừ. – Anh lại gật gật đầu. - Sấy tóc giùm anh đi!
Nhưng khi nàng vừa mới đến gần, anh đã mạnh tay kéo người nàng ngồi lên đùi mình.
- Vậy tại sao em lại nói những điều đó với anh, Hả?
- Em nghĩ anh sẽ quên ngay khi rời khỏi giường.
Anh cười đầy châm biếm, đẩy mạnh nàng ra khỏi người anh.
- Em xin lỗi. Em đã không nghĩ gì… - Nàng chậm rãi nói.
– Chế.t tiệt. Im đi. Và làm ơn đừng nói gì từ giờ cho đến lúc đó nữa. – Anh gầm lên:
Nàng im lặng nhìn khuôn mặt hằn học của anh qua cửa kính xe. Anh bực tức, với tay lấy cuốn tạp chí đậ.p thẳng vào chiếc gương. Cả người nàng run rẩy. chiếc xe lao đi vun vút…
- Dừng lại đi. Dừng lại… – Nàng hét lên trước sự mất kiểm soát của anh. – Chúa ơi, anh, kìa… nhấn phanh đi… Tài? Anh…
“Rầm” một tiếng thật mạnh, cả chiếc xe chồm lên vỉa hè, đâ.m thẳng vào thùng rác kế bên đường.
- Anh bị điên rồi! – Hạ hét lên khi cả đầu nàng đậ.p mạnh xuống thành xe. -Anh bị điên rồi!
Video đang HOT
- Chế.t tiệt. Đồ điếm. Xuống ngay. – Tài đậ.p tay vào vô lăng.
Hạ đẩy cửa xe, dứt khoát. Cơn gió đêm lạnh buốt ôm lấy cơ thể nàng ngay lập tức. Tiếng giày cao gót hối hả nện xuống mặt đường.
Tài dõi nhìn theo, đầu anh muốn nổ tung…
Anh chẳng ước ao gì cả, chỉ mong sẽ được cùng em làm nhiều thứ khác (Ảnh minh họa)
Trong anh có cảm giác nàng sẽ bỏ đi và sẽ vĩnh viễn không trở về. Đêm tối, gió lạnh đang quấn chặt nàng, cuốn nàng vào dòng xoáy hun hút ở cuối con đường nơi xa…
Anh đẩy cửa xe, chạy nhanh trên đường phố đêm. Tài nhìn thấy bóng dáng Hạ mở ảo đang chuyển động. Anh gồng mình và chạy nhanh hơn, lao về phía nàng, tóm lấy vai nàng và đẩy mạnh cả người nàng sang bên.
Cơn mưa vẫn trút xuống, ướt đẫm cả con đường, cả hai cơ thể quấn lấy nhau, lăn tròn nhiều vòng trên mặt đường trơn trượt. Đến cả khi cả hai thở hổn hển vì đã thoát chế.t… họ mới nhận ra chiếc xe ô tô lạ lẫm kia đã phóng đi rất xa…
Nàng khóc òa, bám víu lấy vai anh:
- Sao anh không để em chế.t đi? Anh cứu em làm gì cơ chứ?
- Đồ điên! – Tài gắt lên để cố giấu tiếng cười vì câu nói của nàng. - Em không nên thoát khỏi cuộc đời anh. Dù ngày mai có ra sao thì em cũng phải chế.t bên anh, rõ chưa, đồ ngoa ngoắt?
Anh kéo nàng đứng dậy, choàng áo khoác của anh lên vai nàng.
- Giờ em muốn đi đâu?
- Badica.
- Cái gì cơ? – Anh hét lên.
- Badica. – Nàng nhắc lại.
Anh điên lên… rồi nhấc bổng nàng ấn vào trong xe. Chiếc xe cứ thế lao đi. Badica đang gần kề.
Nàng hít thật sâu, không nhìn anh mà bước thẳng vào trong. Nàng nhận ra lão Trương ngay lập tức. Ông Trương đứng dậy khỏi ghế, dang hai tay để ôm lấy nàng. Nhanh như chớp, Tài đấ.m thẳng vào khuôn mặt rỗ hoa của người đàn ông đó. Anh kéo nàng chạy nhanh ra lối cửa sau. Cánh cửa đóng cái rầm.
- Cô có nghe rõ không, Nguyễn Nhật Hạ? Bây giờ, em là của anh!
Nàng chồm người lên để hôn anh nhưng anh vẫn rít lên, ấn mạnh nàng ngồi xuống ghế. – Giờ thì nghe rõ đây, chúng ta phải ra sân bay ngay bây giờ.
- Nhưng sắp đến giờ tận thế rồi mà! – Nàng vờ vịt, trái tim nàng đậ.p nhanh hơn. Nàng yêu anh như những lúc này.
- Sợ chế.t à? – Anh nhìn một nửa khuôn mặt nàng trong đêm tối. Chần chừ một lúc, anh kéo nàng sát vai mình: - Anh không đẩy nữa, em cũng đừng buông, nhé!
- Em không sợ đâu vì anh đang ở đây mà! - Nàng hôn vào má anh. - Anh sợ tận thế không?
- Nhảm nhí!
- Anh có ước gì không nếu chỉ sống được vài giờ nữa?
- Anh chẳng ước hay nghĩ gì cả. Chỉ mong tận thế đồn thổi qua đi, anh sẽ làm được nhiều thứ, cùng với em.
Khác với Tùng, khác với câu trả lời của Tú, duy nhất Tài – người cho nàng đáp án trùng với những suy nghĩ của nàng. “Phải” – Nàng vùi đầu vào ngực anh, mắt nhắm hờ: “Bây giờ, em là của anh”.
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.2)
Ông ta chồm người về phía Hạ và lau những giọt rượu rơi vãi trên khoảng ngực cô.
Hạ trở về nhà sau buổi chiều dạo phố, nàng cảm thấy mệt lừ và bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Nàng không hiểu được định nghĩa yêu đương của một số người. Ví như Tùng, anh ta ruồng bỏ nàng ngay khi xin được vào công ty xuất nhập khẩu gỗ và giờ đã chuẩn bị kết hôn. Ví như An Di, người bạn thân ghẹo trêu dù nàng biết đó chỉ là câu bông đùa không ý xúi giục nhưng má nàng vẫn đỏ bừng lên khi nghĩ về Tú, người mà nàng đã từng nghĩ, anh chỉ mãi mãi là anh em quen biết qua vài ba câu chuyện phiếm khi ngồi tụ tập cùng đám bạn bè hoặc khi về quê chơi, cả hai cùng tham gia một số công tác đoàn ở xã.
Đồng hồ báo thức đổ chuông, Hạ kéo vội bộ đồng phục của công ty đã ủi ở ngay giá phơi mặc vào người. Nàng phải tới Badica, tối nay có buổi ký kết hợp đồng quan trọng cho dự án quý một của năm mới. Nàng sẽ được thưởng lớn trước ngày nghỉ tết, nhất định thế, nếu nàng hoàn thành nhiệm vụ.
Quán bar cũng vừa bắt đầu vào giờ mở cửa, khách trong bar không đông, mấy ô truyền hình cáp chiếu đầy những trận bóng lớn nhỏ. Mấy góc xung quanh là đám thanh niên vỡ giọng, cười đùa ầm ĩ. Đưa mắt nhìn một lượt, nàng nhận ra ông Trương đang ngồi trên ghế cao bên quầy rượu, thi thoảng lại ghẹo trêu cô gái hầu chuyện đang đứng sát bên. Nàng đã quá quen với cảnh tình tứ kiểu này, một trong những khởi đầu để bản hợp đồng hàng nghìn tỷ được ký kết.
- Ông Trương ngồi kia, mình qua đó đi anh. - Hạ quay lại nói với Tài - giám đốc công ty và cũng là "chồng hờ" của nàng mấy tháng nay.
Tài ậm ừ bước theo nhưng được vài bước, anh kéo mạnh cánh tay nàng, giọng hầm hè: - Cô biết rõ là hôm nay phải đi ký hợp đồng cơ mà. Sao lại ăn mặc quần áo kín như bưng thế này, hả?
- Trời lạnh, anh biết mà! - Nàng bặm môi.
- Thế cầm tiề.n có lạnh không? - Tài quát lên. - Chế.t tiệt, đi vào toilet nhanh.
Hạ chẳng nói thêm câu nào, rẽ nhanh vào lối cửa theo biển thông báo. Giám đốc của nàng, anh ta muốn đối tác làm ăn chỉ cần nhìn chằm chằm vào khoảng ngực trắng và cặp giò dài miên man của nàng khi nàng đu người ngồi trên chiếc ghế cao. Và như thế, anh ta sẽ nói về những khoản lợi nhuận mập mờ, cũng như những mánh khóe có thể trốn được thuế truy thu của nhà nước nếu hai bên chấp nhận những điều kiện trong hợp đồng.
- Giờ thì khá hơn rồi đấy. - Tài có vẻ ưng ý. - Lão Trương là người gốc tàu, cũng không quá khó để ngay sáng sớm mai em có được vài nghìn đô tiề.n mặt đâu. Những ngón tay ram ráp và lạnh buốt của Tài khẽ lướt trên bầu má nàng, tiếp đến là trượt thẳng xuống khe ngực được phô ra một cách quá lộ liễu giữa cổ áo vest hình chữ V...
Hạ cứng người, nàng không nghĩ là mình vừa bắt gặp một người quen. Nàng sải bước dài đi theo Tài về phía quầy rượu.
- Chào ông Trương. - Tài cười lớn và nhanh nhảu bắt bàn tay béo mũm của đối tác làm ăn. - Thật ngại vì đã để ông phải chờ lâu.
- Không lâu, không lâu... - Ông Trương cười nhếch môi. Cặp mắt nhắm hờ của hắn cũng vừa kịp liếc nhìn sang cô gái ăn vận bộ đồ chỉ phối màu đen, trắng đứng kế bên Tài. Ông Trương gật đầu và cười ẩn ý với Tài chỉ sau hai giây.
- Giới thiệu với em, đây là ông Trương, tổng giám đốc của công ty. Còn đây là Hạ, thư ký của công ty chúng tôi. Khi thấy Hạ không phản ứng gì, Tài cau mày, huých mạnh vào khuỷu tay nàng.
Như một cỗ máy vừa được lắp động cơ, Hạ cười hiền mà giống như kẻ đang khoe bộ răng đều như hạt bắp. Nàng chìa tay ra phía trước, chạm vào bàn tay mà ông Trương đang chờ sẵn. Không kịp rút tay lại ngay như dự định, bàn tay gã đã siết mạnh lấy tay nàng, đung đưa cuồng nhiệt như thể một con chó đang săn đang xé một chiếc áo cũ. "Bàn tay em... rất đẹp"...- ông ta nói và buông tay nàng ra.
- Cảm ơn... ông. - Hạ nắm bàn tay mình lại, nước mắt nàng chực trào ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ tham gia những cuộc ký kết hợp đồng, càng không phải là lần đầu tiên nàng có những cú đụng chạm ghẹo trêu của các ông to mặt lớn như lão Trương, thậm chí, còn đi quá giới hạn nhiều hơn thế. Nhưng đây là lần đầu tiên, một người mà nàng quen biết đang chứng kiến và có cái nhìn rõ nét nhất, chân thực nhất về công việc mà nàng đã sa ngã, thậm chí nếu một ngày nàng rút chân được khỏi vũng bùn lầy này thì người quen đó cũng đã biết đến một nàng Hạ hư hỏng, không đạo đức. Không phải ai khác, Tú đang ngồi ở bên quầy phía đối diện và nhìn nàng chăm chăm.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng có những cú đụng chạm ghẹo trêu của các ông to mặt lớn (Ảnh minh họa)
- Vào đây, vào đây. - ông Trương kêu lên. - Phải uống vài ly cho ấm bụng đã, nhỉ?
- Phải, phải. Ông Trương nói chí phải. - Tài hùa theo rồi quay lại thì thầm vào tai nàng. - Bị cứng quai hàm rồi à? Cả cái cổ áo kia nữa, bẻ rộng vành và tháo một nút cúc ra. Chế.t tiệt.
Hạ không nói lại lời nào, xõa tung mái tóc dài ra phía trước để cố che đi khoảng trống trước ngực. Giá như, Tú không ở đây, không phải nơi này.
- Dạ, anh có cần gọi thêm người phục.... - cô bồi bàn chưa nói dứt câu, ông Trương đã phẩy tay.
- K hỏi. Mang rượu ra đây là đủ rồi.
Vừa ngồi xuống ghế, nàng đưa mắt nhìn về quầy rượu qua tấm rèm mỏng. Tú vẫn ngồi ở đó, tay cầm ly rượu lắc lắc theo tiếng nhạc. Cô gái hầu chuyện đang đặt chân lên đùi anh, rất nhanh những ngón chân linh hoạt đang cử động tự tin một cách mù quáng. Kỳ lạ thay, anh vẫn hướng mắt về phía nàng, tay kia của anh nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô hầu gái rượu, nhấc ra khỏi đùi mình và buông thõng. Anh đang nói gì đó với cô ta nhưng vẫn không rời mắt khỏi nàng. Và khi anh đưa rượu lên môi, cô gái hầu chuyện kia tự trườn mình xuống chiếc ghế cao, bỏ đi nhanh chóng.
Nàng dõi theo anh ở phía xa mà không ý thức được những gì đang xảy ra với mình. Đến khi nàng phát hiện ra sự xâm nhập ở gần vùng nhạy cảm, nàng mới hét toáng lên, ly rượu trên tay nàng cũng vì thế mà bị hất ngược lên, và có tiếng choang nhỏ khi nó tiếp xúc với sàn nhà.
- Xin lỗi. Xin lỗi... - Hạ lúng túng.
Nàng chộp nhanh mảnh khăn giấy ở trên mặt bàn. Nhưng ông Trương đã kịp giành chúng lại về tay mình.
- Cưng? Anh nghĩ chúng ta không nên phí phạm rượu như thế! - Ông ta cười thành tiếng và đán.h mắt qua Tài - Phải vậy không, thưa ông giám đốc?
Ngay cả khi Tài chưa nuốt trọn câu hỏi đó, ông Trương đã chồm người về phía Hạ đang ngồi, những giọt rượu trên khoảng ngực nàng đã không bị bỏ phí theo đúng cách mà ông ta nhắc nhở. Nàng cứng người. Nhưng trước khi nàng có thể đẩy người đàn ông sỗ sàng này về đúng vị trí, ông ta đã yên vị lại trên ghế của mình kèm theo nụ cười đàng điếm.
Ở phía quầy rượu, người đàn ông ấy cũng đã bỏ đi.
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.1) Người yêu cũ của Hạ và ả ta đang ngôi sát vào nhau bên chồng thiệp cưới đỏ sẫm. - Ơ... - nàng không sao thốt nổi một câu cho đủ ý khi vừa gặp anh ta. Nói thế nào cho chính xác để miêu tả về vẻ bề ngoài khi gần một năm nay không gặp anh ta nhỉ? Anh ta khác...