Bây giờ em là của anh! (P.5)
Những ngón tay cứng cáp, đầy ma lực của anh đang vùng vẫy khắp cơ thể nàng.
Không khí ngoài ô cửa sổ có vẻ ấm hơn. Tài mở chốt cửa sổ để nắng mới lùa vào phòng. Tấm ri đô in hình những bông hoa dại vừa khẽ đung đưa. Anh cởi bỏ lớp áo khóac ngoài, nhìn cơ thể mình được che kín trong chiếc áo sơ mi trắng. Anh có cơ thể mà nhiều người đàn ông phải ghen tị, cũng như việc khiêu khích và làm dấy lên ham muốn của những người phụ nữ. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn cô đơn.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ, anh châm một điếu thuốc mới, từng luồng khói mỏng phả ra.
Một lát sau, tiếng vòi nước trong phòng tắm mới chấm dứt. Dù không ngoảnh đầu lại, mọi giác quan của anh đều đang hướng thẳng về chốt cửa đấy.
Nắm cửa vừa xoay, tiếng cách nhỏ báo hiệu nàng sẽ bước ra. Nhưng không tiến về phía anh đang ngồi, nàng dựa lưng vào cửa, giọng thì thầm: “ Em cần sấy khô tóc”.
Anh gật đầu khe khẽ, quăng phần còn lại của điếu thuốc ra ngoài ô cửa sổ. Đứng dậy dứt khóat, anh trả lại nàng bàn trang điểm còn trộn một chút mùi hăng hắc của thuốc lá. Chiếc đệm lún xuống dưới trọng lượng của anh. Anh nhấp nháy mắt một cách mệt mỏi, đưa tay với lấy xấp tài liệu và xem chúng khá qua loa.
Qua chiếc gương ở bàn trang điểm, nàng ngước nhìn anh, sự mệt mỏi hiện lên một cách rõ rệt. Suốt nhiều ngày qua, lần đầu tiên, nàng muốn hôn lên trán anh, an ủi dỗ dành anh để sự mệt mỏi được vơi đi chút ít. Nhưng anh sẽ không cho nàng cơ hội bởi từ rất lâu, anh và nàng đã không còn nghĩ đến bất kỳ một mối ràng buộc nào qua mỗi lần ân ái nữa.
Tiếng máy sấy tóc kêu xộn xạo. Anh nhìn nàng từ phía sau. Mái tóc đen dài đang xõa mềm mại, dáng người nàng rõ nét trước luồng sáng mạnh nhất đang chiếu thẳng vào căn phòng, những đường cong tối mờ của cơ thể vừa đủ hiện lên dưới chiếc váy ngủ. Nếu là ngày qua, ngày trước đó nữa hay lùi lại theo chiều sâu của lịch sử, chắc chắn anh đã hành động khác, quăng chiếc máy sấy lên bàn, ném nàng lên giường và sở hữu nàng không quá hai phút. Nhưng giờ phút này khác hẳn, anh nuốt nghẹn, kiên nhẫn và dò xét sự quyến rũ của nàng, nhấm nháp nàng chỉ qua đôi đồng tử của anh.
Rốt cuộc, nàng cũng xong, bặm môi đến bên giường và chui xuống chăn. Nàng đã không định làm thế, bởi mọi lần, chắc chắn anh đã yêu cầu nàng bằng cách quát lên nhưng chíêc áo sơ mi anh vẫn mặc trên người và nàng nghĩ việc mình cởi bỏ váy ngủ ở dưới lớp chăn có lẽ cũng không làm anh khó chịu.
Việc đầu tiên anh làm là lùa tay vào dưới tấm chăn, túm lấy phần vải xòe của chiếc váy ngủ và kéo nàng về phía anh. Hạ cắn môi rồi gồng người lên vì nghĩ, anh rốt cuộc cũng mãi mãi chỉ là một con hổ đói khát. Nhưng ngược lại, hơi thở của anh cũng đứt quãng. Anh lăn người lên phía trên nàng, cách nhìn của anh như thiêu đốt mọi tế bảo mẫn cảm nhất trên làn da trắng mịn. Anh sẽ không có được nàng chỉ trong hai phút, chắc chắn, anh sẽ hành hạ nàng, lâu, thật lâu.
- Em có biết, lần đầu tiên chúng ta ở trên chiếc giường này là khi nào không? – Anh lẩm bẩm, răng anh cọ vào cổ nàng.
- Em không quên. - Nàng thở dốc. – E m biết, đó đã từng là một khởi đầu hoàn hảo… nhưng…
Hạ nhớ như in, Hoa – em gái của nàng đã đến đây và khóc lóc như thế nào. Nàng không nghĩ từ khi bỏ nhà đi, con bé lại trở lên hư hỏng, nghiện ngập đến thế. Nó rên rỉ: “Bọn chúng sẽ giết em, nếu em không có tiền trả”. Nàng gắt lên: “Tao sẽ đi báo công an và tống mày vào trại cai nghiện”. Nó cười mỉa mai: “Chị là kẻ khốn khiếp. Em sẽ phải vào tù đấy, chị có biết không hả? Chúa ơi! Em không muốn điều này. Thực sự, em không cố tình đâm xe vào họ đâu…“
Nhưng về sau này, nàng còn biết thêm lý do mà con bé đâm xe vào người khác là lúc đang trên đường chạy trốn vì cướp xe của một người dân. Lúc đó, Tài đã giúp nàng mà không đòi hỏi gì cả. Nàng nghĩ, anh là đấng cứu thế của nàng, mạnh mẽ, đẹp đẽ và vĩ đại.
- Vậy em còn nhớ lần thứ ba khi em đến nhà anh không? - Anh vùi mũi vào mái tóc nàng. Kể từ lần đầu tiên ấy đến bây giờ, anh mới cảm nhận rõ nét, tóc nàng có mùi thơm dịu, dày, mềm và dễ dàng lùa cả bàn tay vào, ve vuốt.
- Em có. Em không ân hận gì cả. Em rất mừng vì sức khỏe của ba và em trai đã tốt lên nhiều.
Sau đó không lâu, bố Tài lâm bệnh nặng vì căn bệnh ung thư; em trai anh bị hỏng một quả thận và cũng có người đồng ý bán. Hoàn cảnh như trêu ngươi nàng, thách thức anh và treo bản án tử hình cho chính tình yêu vừa mới bắt đầu.
Nàng muốn được vùi lấp những tổn thương của mình bấy lâu nay (Ảnh minh họa)
Lần ký hợp đồng đầu tiên thắng lợi, nước mắt nàng trào ra và cầu xin “sự giận dữ của anh hãy đổ lên người em và nếu có thể tha thứ...” khi một gã đàn ông bắt gặp nàng tình tứ với ông Tống trong quán bar. Nhưng anh đã không vị tha như thế, những giấc mơ hằng đêm cứ ám ảnh anh về những cú đụng chạm quá đà từ khách hàng đối với nàng. Và anh ngu ngốc, anh lẩn tránh nguyên nhân xuất phát vần đề và nhầm lẫn trả thù với tương lai. Hết lần này đến lần khác, anh và nàng dần dà không đủ mạnh mẽ để dứt khoát buông tay nhau, ngược lại, họ hành hạ tâm hồn nhau mỗi khi có thể. Anh xúc phạm nàng và nàng cũng huỵch toẹt vào cái danh dự của anh.
Anh chìm đắm vào cái nhìn của nàng. Anh không thể làm nàng đau dù rất muốn. Anh chỉ biết rằng, bên dưới anh, nhịp đập của trái tim nàng cũng bất thường và không đều đặn. Anh hôn lên cằm, cọ răng vào khoảng ngực mềm. Từ đó, anh đi xuống thấp hơn, thấp hơn…
Anh hỏi trong khi đang rối rít hôn nàng: “Em có biết ai đang chiếm hữu em không?“, tiếp đến là cởi chiếc khuy váy của nàng phía bên hông.
Nàng biết, khoảng vài giây sau, cơ thể của cả hai sẽ chạm vào nhau, mọi ngóc ngách…
Nàng im bặt, anh đang là chính anh, người mà nàng yêu thương say đắm của những ngày dã qua. Anh đang diễn kịch với nàng? Anh đã không còn là anh từ nhiều tháng nay! Chắc chắn, anh đang vờ vịt và nịnh bợ nàng? Nàng không biết…
Nàng nhắm chặt mắt khi tay anh di chuyển xuống hông. Anh lẩm bẩm: “ Cứ tưởng tượng anh là thằng nhãi ranh đó đi. Không sao cả”.
Mọi giác quan trên cơ thể nàng muốn thét lên. Anh đang hạ nhục nàng, bất kể nàng đang ở bên anh.
Anh cười và hôn nàng. Anh lấy làm tiếc vì khoảng thời gian trước kia: “Chúng ta đã mất quá nhiều thứ, ngay cả việc nói chuyện với nhau cũng thật khó khăn”.
Những ngón tay nàng bặm chặt vào vai anh nhưng anh không để nàng làm thế, không chiều theo sức ép của tay nàng, anh chồm người lên, vẫn để một khoảng trống cho cả hai:
- Em có muốn dừng lại chuyện này không?
- Chuyện này?” – Nàng nghi hoặc rồi lắc đầu. Nàng muốn anh nhiều hơn sau hàng tá những cử chỉ vuốt ve, khiêu khích mà anh đã đổ lên người nàng. Nàng mở khuy áo anh, không hối hả…
- Em muốn tiếp tục…
- Cái gì tiếp tục? – anh để môi mình áp vào môi nàng.
Video đang HOT
- Anh…
Thế là đủ. Anh hiểu. Anh thì thầm trong lúc cởi váy ngủ của nàng…
- Em có quên không, khi chúng ta rời khỏi nơi này?
- Đó là một phần của cuộc đời em, dù có ra sao… - Nàng bám lấy vai anh kéo anh xuống.
Những ngón tay anh như có ma lực, chầm chậm nhưng chắc chắn, di chuyển đến điểm nhạy cảm của nàng…
- Vậy em vẫn nhớ, anh từng là ai chứ?
- Cầu Chúa! Em mong mỏi, anh sẽ tìm được em, chính con người em!
Nàng hạnh phúc đón anh đến với nàng. Nàng cắn vào vai anh để không bật ra những tiếng rên nhỏ. Cảm giác được lấp đầy bởi anh khiến nàng sống lại sau nhiều ngày tăm tối. Anh hành hạ nàng với những cái vuốt ve dài, chầm chạp. Nàng bơi trong khoái cảm, đầu óc không còn toan tính được – mất gì kể từ ngày anh bước vào cuộc đời nàng.
- Anh đang làm gì thế này? - Anh lẩm bẩm ngay cả khi anh vẫn đang xâm nhập vào cơ thể nàng.
- Anh đang tìm lại chính con người em.
- Vậy sao? Thế còn em?
- Em tìm anh… chính anh.
Anh nở một nụ cười buồn. Và nàng nhận ra cú thúc cuối cùng của anh, của hơi thở nặng nhọc bên tai nàng. Anh là anh của trước đó, có sức mạnh phá hủy nàng… và nàng chìm ngập trong trạng thái kích động đến run rẩy. Nàng muốn tìm lại chính bản thân mình, cũng như muốn bù đắp và vùi lấp cho sự tổn thương của nàng bấy lâu nay.
Má anh dụi vào cổ nàng: – Bây giờ, em là của anh!
(Còn nữa)
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.4)
Nếu Hạ đồng ý lên giường với anh bây giờ thì dường như, đó không phải là những cảm xúc yêu thương thật sự.
Ngồi trên xe máy, trùm chung một chiếc áo mưa đôi, nàng thấy hạnh phúc hơn là ngồi trên xế hộp đen, được chắn gió kỹ càng và nồng nặc mùi nước thơm. Họ cùng đi qua những phố hàng Bông, hàng Gai, rồi rẽ vào một quá kem, cùng nhau nhâm nhi những thìa kem lạnh giá trong lúc chờ cơn mưa ngớt hạt hẳn. Nàng lấy lại sự tự tin, ngạo mạn thường ngày và cười toe trong khi anh ngỏ ý muốn chụp ảnh cho nàng. Như tuổi thơ dội về với sự hồn nhiên đến vụng dại, nàng leo trèo lên mấy gốc cây si to vươn dài trên mặt hồ Hoàn Kiếm tạo dáng; hay bám tay giữ chặt những cành liễu xanh mướt rũ dài; vẫy tay cười tươi với anh khi nàng đứng trên cầu Thê Húc chụp chung với một cô dâu đang trong buổi chụp hình cưới. Nàng mở tung áo khoác ra vì nóng, hai má nàng đỏ bừng lên vì sự di chuyển liên tục.
Dù đã từ lâu lắm rồi, nụ cười bị đánh rơi cũng không thế nào vô tình quay trở lại, bám riết và ngự trị trên đôi môi đỏ mọng của nàng. Là vì có anh, dù cho khoảnh khắc đó chẳng mấy tốt đẹp đi nữa, cũng là vì anh, nhờ có anh.
Nhưng nụ cười của nàng chợt tắt lịm, nỗi sợ và sự âu lo lại bắt đầu đeo đẳng nàng. Ở ngay trước mắt, Tài nhìn nàng với sự giận dữ được ghìm chặt trong đôi mắt mở trừng dù cho anh ta đang cùng ăn uống với một vài khách hàng khác. Nàng lẩn mình sau gốc cây sấu to xù, ánh mắt hăm dọa của Tài mới từ từ chuyển đi hướng khác.
- Em không sao đấy chứ? - Tú chạy nhanh về phía Hạ đang đứng rồi kéo nàng ngồi xuống ghế đá cạnh đó. - Nghỉ thôi, nhìn em kìa, mệt lử rồi ấy.
Anh không biết sự hiển hiện của người đàn ông đó. Nhưng anh nhìn thấy giọt mồ hôi túa ra trên trán nàng và biết ngay nàng đang lo sợ điều gì đấy.
- Cười lên đi. Sống vui vẻ, thỏa chí đi cô gái ạ! - Anh ấn chai nước khoáng vào tay nàng rồi nhìn thẳng ra hồ nước. Buổi gần trưa, trời đông Hà Nội vẫn lặng gió và vòm mây xám ngắt trông đến tẻ nhạt.
Qua bức tường chắn là bả vai anh, nàng trộm nhìn về phía nhà hàng hải sản, thật may, chúng đang được nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng uống ngụm nước dài và trộm nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh của anh. Nàng vờ hỏi:
- Anh có bao giờ sợ ngày tận thế không?
- Tất nhiên là có.
- Anh sợ điều gì nhất?
- Chưa dám thổ lộ tình cảm, chưa tình yêu, chưa gia đình...
Nàng biết, anh đang làm tất cả để nàng cười... Nhưng không thể, nàng rơi bẫng xuống hố sâu của sự tuyệt vọng và bì bõm ngoi lên để hớp lấy không khí.
- Lúc đầu, em cũng sợ như anh, bởi em chẳng có gì cả nhưng đã vội vàng đánh mất nhiều thứ nếu không muốn khẳng định là gần như tất cả. Nhưng suy cho cùng, tận thế thì đã làm sao? Nghèo sang, quyền tước, danh vọng? Tình yêu, bế tắc, thiên đường hay khổ đau?... cũng về chung một mối. Chẳng còn ai hơn ai, mất hết đi những ganh đua, sân si ở đời... nên em chẳng sợ. - Nàng sụt sùi.
Tú đưa tay ra phía sau và kéo đầu nàng dựa vào vai anh. Nàng không ngăn hành động đó và chiều theo sự dịu dàng của bàn tay rắn chắc ấy. Qua những sợi tóc xõa che hờ đôi mắt, nàng ngước nhìn anh với sự biết ơn và lòng cảm thông sâu sắc.
- Hôm qua, Tùng đến gửi thiệp cho anh à? An Di đã nói với em khi cô ấy nhìn thấy anh nhưng không dám gọi tên, sợ không tiện.
- Anh cũng vậy. Cứ tưởng cô ấy phải vài năm nữa mới lấy chồng, ai dè lại nhanh thế?
- Sao anh không trả lời câu hỏi trước của em? - Nàng ho khẽ và ép đầu vào vai anh. Nàng mỉm cười nhận ra, mình nhỏ bé, vừa khít đến hoàn hảo khi vòng ôm của anh đang bao quanh và giữ chặt lấy.
- Ừm. Có thiệp. Vào tối mai đấy!
- Anh ấy vẫn thế anh nhỉ?
- Em buồn đấy à?
Nàng bật cười vì câu hỏi của anh. Thẳng thắn, rõ ràng đến mức làm người nghe phải khó chịu. Nhưng nàng thích thế. Bởi nàng ngán ngẩm những lời động viên và tự tô vẽ tương lai sáng lạn... để rồi anh ta cũng bỏ rơi nàng trong một ngày thu đẫm nắng, gió và hoa.
- Em đang vui! - Nàng ngước mắt nhìn anh. - Vào lúc này... - nàng nói thêm.
Niềm vui đó sưởi ấm trái tim anh, dù cho câu nói cảm thán của nàng không huỵch toẹt hệt như câu hỏi thẳng thắn trước đó. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng, ở đó là những điểm sáng như những nụ hồng sớm mai đang chờ được bung cánh.
Và nàng không thể ngăn được mình trước cái nhìn tràn đầy sự yêu thương ấy. Vào chính lúc này, nàng biết, nàng thích anh. Cùng với cái nhìn kiên định nắm giữ mắt nàng, những ngón tay anh ép chặt vào bờ vai gầy, dần thả lỏng ra, rồi chạy dài xuống mu bàn tay, lòng bàn tay, miết nhè nhẹ. Nhưng anh nhận ra... biểu cảm trên khuôn mặt nàng bởi nó hàm chứa mọi điều mà nàng vẫn luôn lẩn tránh: hi vọng nhưng khiếp sợ, đắn đo nhưng không dám tước bỏ, rung động nhưng chỉ muốn chôn chặt mọi đam mê.
Nàng rung động trước những tình cảm của anh những vẫn cố tình chôn chặt những đam mê của mình (Ảnh minh họa)
- Anh xin lỗi vì sự tức giận đột ngột vào buổi sáng ngày hôm nay! - Giọng anh dịu dàng hệt như thể muốn dỗ dành một đứa trẻ. - Nhưng đêm qua, anh đã hoàn toàn mất ngủ. Em hệt như ác mộng đối với anh. Anh sợ hãi khi những hình ảnh đó cứ luẩn quẩn trong trí nhớ của mình. Anh nghĩ, anh cần phải đến chỗ em, không hiểu mình cần biết những gì và rồi anh hành động như một kẻ mất trí.
Đầu nàng tách ra khỏi vai anh, chầm chậm nhưng dứt khóat. Cổ họng nàng khô khốc, tâm trí nàng trống rỗng, ánh mắt nàng như tê dại và mờ đi như bị ảo giác. Nàng đã nghĩ nếu được thứ tha cùng với lòng cao thượng vốn có, anh sẽ ở bên nàng, yêu nàng. Nhưng cái bóng của quá khứ là quá lớn, rồi anh cũng bỏ đi vào một ngày không xa? Hơn ai hết, nàng hiểu ý nghĩa của cụôc tình một đêm là thế nào? Và nếu nàng đồng ý lên giường với anh, hành động này thật vô nghĩa, mờ nhạt, hời hợt... tất cả chỉ là sự khám phá lẫn nhau của hai con người, chứ không phải là cảm xúc yêu thương.
- Anh nên làm thế! - Nàng thở dài và ngả người ra sau ghế . - Đó là những điều tồi tệ em đã trải qua. Giống như việc, những ca sỹ luôn tự hào nếu được ông bầu của mình chú ý, nịnh bợ vậy. Và họ mặc xác những cái nhìn khinh miệt, hay lời chỉ trích của người ngoài cuộc. Em giống họ, vậy thôi!
Anh muốn tát vào mặt nàng vì những câu nói hợm hĩnh đó. Đừng tưởng sự cứng rắn của nàng đang cố tình phô diễn có thể hạ thấp và phủ nhận tình yêu của anh đối với nàng. Đừng tưởng sự hằn học trong giọng nói mà nàng cố thốt ra có thể làm anh bị xúc phạm, bỏ đi và coi thường nàng. Anh đang ở tuổi hai mươi tám, anh nhìn nhận cuộc đời để tìm ra hai mặt đúng - sai, lợi - hại, và tìm cách đối phó, khác với nàng - người chỉ biết đày đọa mình vào một con đường cô độc, dẫu cho đó là thất bại hay thành công.
Trước khi anh thốt ra những lời tiếp theo, nàng đã đứng dậy đề nghị: - Trưa rồi, anh đưa em về nhé. Em còn phải qua công ty mang tài liệu về nhà làm nữa.
Nàng lại ngồi xuống theo lực kéo của tay anh. Nàng sẽ hôn anh nếu đôi môi anh đòi hỏi cần được chạm vào môi nàng. Nhưng nàng biết, anh là người đàn ông đứng đắn, lịch thiệp, anh sẽ không bao giờ có những cử chỉ thân mật quá đà ở chốn đông người. Và đúng như nàng nghĩ, anh áp hai bàn tay nàng vào hai bên má mình, một sự ấm áp kỳ diệu ngấm ngầm len lỏi vào xương tủy.
Nàng hiểu điều này có nghĩa là gì? Cảm giác khi da thịt nàng sẽ khiến anh nhớ mãi...
Nước mắt nàng cứ thế trào ra, lem thành từng vệt khi gió đông lùa tới, và từ từ hong khô đi...
***
Hạ sẽ không kiểm soát được cảm xúc và sự ham muốn của mình, nàng cảm ơn và đưa ra một lý do miễn cưỡng để từ chối lời đề nghị của anh:
- Em có thể tự lên nhà được, cảm ơn anh!
Anh gật đầu nhìn theo bóng dáng nàng khuất sâu vào cuối con hẻm rồi mới quay đầu xe đi. Những giọt nắng đầu tiên qua nhiều ngày ảm đạm cũng chịu rọi xuống qua những vòm cây, lưa thưa đổ xuống sưởi ấm trái tim anh.
Bờ vai nàng co rúm lại. Cửa phòng bị bật khóa. Qua khe cửa, nàng nhìn thấy Tài đang ở trong phòng, cùng với đó là chai rượu đã gần hết.
Trước khi nàng có thể chạy trốn, tiếng điện thoại trong túi áo nàng đổ chuông nghe đến chói tai. Như bắt được tín hiệu trong lúc đang rình mồi, đôi mắt đẫm lửa của Tài mở lớn, nhìn thẳng tới lối cửa ra vào. - Mở cửa ra. - Tài quát lớn.
Cửa phòng không động đậy. Tiếng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.
- Đi vào đây! - Hắn quát lớn bằng sự giận dữ gần như muốn nuốt trọn nàng.
Dùng tay áo lau sạch nước mắt, Hạ trở vào phòng trong sự sợ hãi.
- Em đang định qua công ty lấy tài liệu. Em đang định gọi...
Chưa dứt lời, nàng giật bắn người khi nhận thấy chiếc ly vừa bay qua vai nàng, chạm mạnh vào cánh cửa cùng tiếng vỡ toang lạnh người.
Tài đứng dậy, đi về phía nàng. Anh là giám đốc của nàng, anh chưa có gia đình, anh yêu nàng theo cách phân chia da thịt trên cơ thể nàng qua những mối quan hệ làm ăn. Anh không sở hữu một cái bụng lớn, ngược lại, vẻ nam tính của anh đã khiến nàng đổ gục ngay từ lần gặp đầu tiên. Và cũng như nàng, anh yêu nàng với thời gian nhanh đến kỷ lục. Nhưng vì vô tình đặt chân vào lối cấm, họ đều trở thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào mà cả hai đều không hay biết.
- Em đang phản bội anh! - Anh gào lên. - Đồ phản bội!
Nàng thở dốc. Nàng nghĩ rằng, anh sẽ giáng vào mặt nàng những cái tát nảy lửa, anh sẽ lôi nàng lên giường và yêu cầu nàng phải ở trên người anh. Nhưng ngược lại, anh xả những giận dữ, bực tức vào chiếc ly thủy tinh vô tội, anh đay nghiến, mắng chửi nàng là kẻ phản bội.
Nàng không nhếch môi cười nhạt. Nếu ngày đó, cả nàng và anh đều không sa ngã vào những phi vụ làm ăn thì anh vẫn yêu nàng, vẫn thủy chung với nàng, vẫn bao bọc nàng. Nàng biết rõ điều này. Tim nàng đau nhói.
Nàng khóa chốt cửa phòng, rũ bỏ áo khoác và khăn len treo lên dây phơi bên cạnh. Tiến lại gần, nàng ngồi thụp xuống nền nhà, khoanh hai tay lên đầu gối anh và áp má mình lên đó. Giá như chưa từng có ngày ấy thì có lẽ bây giờ, nàng và người đàn ông này đang cùng nghĩ về tổ ấm, cùng căn bếp quyến rũ mùi thức ăn hay những đứa trẻ đã và sẽ chào đời.
- Em xin lỗi! - Hạ nuốt nghẹn. - Anh nên điện thoại cho em. Em sẽ về sớm, đi chợ và nấu ăn.
Tài không chửi bới, cũng không nặng lời. Những ngón tay anh ép chặt lại thành nắm đấm và đập mạnh lên bề mặt bàn gỗ, từng nhát một.
Nàng không ngạc nhiên, nàng đã quá quen với những lần mà anh nổi giận. Và lần này cũng vậy, nàng không ngăn cản nếu việc này có thể khiến cho anh hiểu, tình yêu của nàng dành cho anh đã không còn như những ngày đầu.
Nhưng lần này thì khác, anh nổi giận vì nàng dám đi cùng một người đàn ông mà anh không quen. Anh không cho phép nàng làm thế! Điều này đồng nghĩa với việc, nàng đang cố tìm đường trốn chạy khỏi sự giam lỏng của anh. Anh nghĩ, nàng cũng cần tiền như anh mà quên đi một điều rằng, có những đêm, đầu nàng ép vào ngực anh và nước mắt chảy ướt đẫm ga gối.
Anh dừng việc đổ sự giận dữ của mình lên mặt bàn gỗ. Anh nhìn bàn tay mình, máu túa ra, bám đầy trên mảng da, che mờ hết những vết xước.
Hạ vịn người vào góc giường và đứng dậy. - Để em giúp anh! - Nàng nói trong lúc mở ngăn kéo bàn lấy cồn, thuốc mỡ và bông băng.
- Anh đưa tay đây cho em!
Không chờ phản ứng từ Tài, Hạ kéo tay anh về phía mình. Nàng dừng vài giây nhìn đám máu bê bết rồi lặng người đi. Đổ cồn vào bông, nàng sát trùng vết thương một cách cẩn thận.
- Nó làm anh đau?
- Đau. Rất đau.
- Anh làm mình đau như thế, để làm gì? Sao anh không đánh em ấy, thật là...
- Anh thử xem em sẽ đau hay là thỏa mãn vì vết thương trên cơ thể của anh.
Nàng cắn môi và không thể nói được lời nào.
Đổ thuốc mỡ lên miếng bông, Hạ miết nhẹ theo chiều dài của vết thương không mấy nguy hiểm và băng lại một cách chắc chắn.
- Đừng nổi giận nữa nhé! Em đã về. Em sẽ không đi nữa đâu.
Hạ thu dọn đồ đạc vào chiếc khay inox, toan bước đi ngay nhưng Tài đã kéo mạnh cánh tay của nàng. Khác với mọi ngày, anh lặng thinh, không nói gì, tay anh vẫn giữ lấy khuỷu tay nàng.
Nàng mỉa mai:
- Em rất mệt. Và tối nay em phải đi gặp ông Trương. Em biết, hợp đồng lần này có thể nuôi sống công ty trong vòng hai quý.
Tài gật đầu, hiểu cái giọng điệu chua cay mà nàng ám chỉ. Một nụ cười khe khẽ trên đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên. Anh nhớ, lần đầu tiên gặp nàng, anh cũng đã yêu ngay cái vẻ cong cớn mà đầy bản lĩnh ấy. Và bây giờ, sự cao ngạo này đã đập thẳng vào cái kế hoạch đen tối của anh.
- Nhưng anh vẫn muốn em! - Bàn tay anh siết mạnh vào khuỷu tay nàng. - Em không căm ghét anh nhiều đến mức ấy chứ?"
Hạ ấn mạnh những ngón chân trần xuống sàn... - Không. Sẽ được. Không phiền gì cả. Sự căm ghét cũng chẳng có lý do gì để khiến em từ chối đòi hỏi của anh.
- Vậy thì lên giường. Và cởi quần áo ra! - Tài đề nghị.
Nàng giật lùi lại. Mới đây thôi, nàng còn nghĩ, anh có quan tâm và dành thời gian để ý đến cảm xúc của nàng đâu? Nhưng bây giờ, mọi thứ sụp đổ như bong bóng xà phòng...
- Em cần tắm rửa. - Nàng lạc giọng nói.
- Tất nhiên. Và gột sạch mọi sự đụng chạm với thằng ranh đó đi! - Anh cau có rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
(Còn nữa)
Theo 24h
Bây giờ em là của anh! (P.3) Bây giờ em là của anh! (P.3)Khi anh ghì sát vào người mình, Hạ cũng khao khát có được sự đụng chạm hơn thế. Gần bảy giờ sáng, qua lớp kính ô cửa sổ, những giọt mưa phùn lất phất bay tạt vào mặt kính rồi chảy thành từng giọt dài. Nàng áp má mình vào bề mặt kính lạnh toát, thẫn thờ...