Bây giờ em là của anh! (P.1)
Người yêu cũ của Hạ và ả ta đang ngôi sát vào nhau bên chồng thiệp cưới đỏ sẫm.
- Ơ… – nàng không sao thốt nổi một câu cho đủ ý khi vừa gặp anh ta.
Nói thế nào cho chính xác để miêu tả về vẻ bề ngoài khi gần một năm nay không gặp anh ta nhỉ? Anh ta khác nhiều. Bộ vest bóng bẩy thay vì quần jeans và áo thun năng động. Đến cả đôi giày mà anh ta đang mang, một màu nâu trầm nổi bật dưới ánh mặt trời thay vì đôi giày thể thao mà nàng thường lau cho vào mỗi dịp cuối tuần khi ghé phòng trọ thăm. Đến cả chiếc LX mà anh ta đang chạy nữa… Đâu rồi một chàng trai nàng đã yêu trong suốt bốn năm qua? Nàng không biết và chẳng ai biết. Kể cả Chúa có cho nàng một câu trả lời thì sự thật này vẫn chẳng bao giờ thay đổi, anh ta bỏ rơi nàng và chuẩn bị kết hôn với một cô gái gốc miền ngược và tất nhiên, hàng hiệu cũng “đắp đầy” từ đầu đến tận gót chân của cô ta.
Nàng không cảm thấy choáng váng, nàng chỉ hụt hẫng một chút thôi. Vai nàng đang rung lên nhưng không phải vì cảnh tình tứ ban nãy vừa hiển hiện trong cặp đồng tử của nàng, mà mùa đông Hà Nội năm nay lạnh hơn nhiều thì phải ?
Nàng đi chầm chậm vào sát mép đường, cố lờ đi cảm xúc của bản thân và căng mắt dò tìm địa chỉ chính xác của quán cà phê- nơi cô bạn An Di đang ngồi chờ.
Đẩy cửa bước vào, nàng lụi cụi bấm số tìm chỗ An Di. Khuôn mặt nàng lại trở nên căng thẳng thêm một lần nữa khi bắt gặp anh ta đang ngồi cách chỗ An Di chẳng quá ba mét. Và nàng chỉ muốn nhảy dựng lên ngay lập tức.
Nhưng An Di đã nhìn thấy nàng. Cô cười quá tươi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. An Di mặc váy bầu chấm bi, chiếc áo choàng lông màu xám bao quanh bờ vai của cô mà nàng biết tỏng, cô đang cố che đi phần vai mập ú vì lượng cân tăng lên đột ngột. Nàng không nên cư xử bất lịch sự, nhất là trong không gian quán xá trầm lắng như thế này.
- Hạ ơi. Hạ ơi… - An Di đưa cả cuốn tạp chí lên ve vẩy gọi nàng.
Nàng nhăn mặt, cố gắng thẳng người đi về phía góc phòng. Dù không cố ý, nhưng nàng biết tỏng, ánh mắt ai đang dán chặt vào lưng mình khi những bước chân nhanh và nhẹ của nàng vừa lướt qua chiếc bàn mây chết tiệt ấy.
- Ơ kìa… – nàng cười tươi. – Ai đây có phải nàng An Di đỏng đảnh ngày nào giờ đã sắp lên chức mẹ phải không nhỉ?
– Bị dụ, bị dụ mày ơi…! - An Di cười phá lên
Và nàng cũng cười phá lên vì cái giọng điệu có một không hai của cô ấy. An Di người gốc Sài Gòn, học chung với nàng cả mấy năm đại học. Giờ cô ấy đã có nhà cửa, chồng con đủ đầy, ấy vậy mà nàng vẫn đau đáu những tổn thương của tình đầu tan vỡ, cũng như chưa an phận nổi một ghế công chức nhà nước giữa đất thủ đô.
- Nhanh quá! Nhanh quá. Thế mày ra Hà Nội cùng với chồng hay…
- Mẹ chồng. – An Di nháy mắt và cướp lời nàng ngay. – S ợ chưa? Chỉ sau một ngày 20/10, tao đã trở nên được nuông chiều quá mức cho phép.
An Di vui vẻ kể cho nàng nghe về những món quà hay sự hiểu lầm không đáng có để rồi được chiều chuộng như ngày hôm nay. Còn nàng cứ thuỗn mặt ra nghe “pháo bông nổ” và cười khúc khích vì sự hàn thuyên quá ư nồng nhiệt của người bạn suốt nhiều năm không gặp. Nhưng An Di càng vui cười và hào hứng bao nhiêu thì nàng chỉ càng cảm thấy mình cô độc và đơn lẻ nhiều thêm theo từng giây trôi qua.
- Mày giỏi và quá cao chiêu nữa. – Cuối cùng nàng cũng lên tiếng.
- Thấy chưa? Ai biểu mẹ chồng – nàng dâu là không thể hòa thuận cơ chứ? Tao đánh bại cái nhận định cổ hủ ấy chỉ trong vòng một tháng thôi à nghen. – An Di hếch mặt lên. – Cơ mà mày và chàng ý cũng tính gì đi chứ? Chẳng lẽ cứ “yêu nhau để đấy” như vậy à?
Video đang HOT
“Yêu nhau để đấy” – nàng cười tủm rồi hà hít ly cà phê sữa nóng đang để ở trước mặt. – Yêu nhau rồi để đấy còn gì. Thế mày muốn tính đi đâu nữa?
- Ơ… - An Di đanh mặt lại. - Đừng đùa chứ cô, tôi là tôi ngưỡng mộ tình yêu của hai người lắm ấy. Cơ mà chẳng phải chỉ có một mình tôi đâu, có khi cả khóa học ngày ấy tôn thờ tình yêu của mày chứ bộ.
Nàng vẫn đau đáu những tổn thương của tình đầu tan vỡ (Ảnh minh họa)
Tình yêu của nàng được ngưỡng mộ kể cũng phải. Nàng nghèo là thế, anh ta nghèo là thế, thay vì đi picnic những dịp lễ cuối năm, cả hai người lại chẳng đèo nhau trên chiếc xe máy cũ lượn lờ vòng quanh Hồ Tây hay những ngóc ngách quanh phố phường Hà Nội. Thậm chí, mưa gió cũng như chiều đông, cả nàng và anh ta đều cười đùa nhả ra khói chỉ để cố bán hết những bông hồng hơi thâm cánh còn sót lại cho đám sinh viên hay khách qua đường?
- Hắn chuyển lên miền núi công tác rồi mày ạ! – Nàng cười khẽ.
- Thế hắn không ước hẹn hay hứa hôn gì à?
- Có! Nhưng tao không cần. Trai Hà Nội ở đây lại chẳng đầy ra. Hắn lên đấy lại chẳng đùa vui thỏa thíchcùng những điệu múa khèn vào đêm chợ tình rồi ý chứ!
- Eo ôi. Sao dạo này cô thay đổi thế? Ngày xưa, tôi chẳng can ngăn mà cô cứ khăng khăng yêu cho bằng được? – An Di cạu mày nhăn nhó. - Thế thực hư là làm sao? Mày không còn tin tưởng để kể với tao như những đêm còn là sinh viên nữa à?
Nghe cái giọng hờn dỗi của An Di mà Hạ thấy ấm lòng hơn chút ít, dù cho đề tài mà cô nàng đang đả động tới có độ sát thương không hề nhỏ.
Hạ hất hàm về phía trước. An Di tò mò, cũng đưa mắt nhìn theo hướng mắt của Hạ và há miệng vì sốc. Bạn cũ của cả hai người đang ngồi cạnh một cô gái mà An Di chắc rằng, nhan sắc của ả chỉ bằng một góc của Hạ, đấy là tính cả ký son phấn mà ả đã cố tình tô đắp để che đi những khuyết điểm quá lố ở mặt tiền. Điều đáng nói là, “bạn cũ” và ả cùng ngồi sát vào nhau, phía trước là chồng thiệp cưới màu đỏ sậm, người đối diện là chàng trai ngồi quay lưng lại với cả hai người.
Vẫn cái kiểu trẻ con và thích trêu chọc, An Di nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Cô đi về phía giữa phòng, dơ chân đá vào chiếc ghê mây cạnh người “bạn cũ”. Rồi cô &’á’ lên một tiếng giả vờ kêu đau.
- Cô không sao đấy chứ? – Tùng rối rít và nhanh đỡ lấy hai tay An Di.
Cô nhăn nhó mặt, liếc nhìn nhanh về phía Hạ đang ngồi với bộ mặt không thể buồn cười hơn. Vẫn là khả năng vờ vịt, An Di vịn cả người vào đôi tay cơ bắp màu rám nắng của Tùng để đứng lên. Chàng trai ngồi cùng bàn với Tùng cũng nhanh chóng đỡ bà bầu An Di đứng dậy.
- Ơ. Hà Nội nhỏ hay sao ý mà tớ gặp người quen miết vậy nè! – An Di làm bộ sững người, cô cười tươi với cả hai chàng trai.
- An Di à? Cậu từ Sài Gòn ra bao giờ thế? - Tùng cũng ngạc nhiên không kém.
- Mới vài bữa thôi… Nhưng sao con Hạ nó kêu, bạn lên miền núi để công tác nhỉ? Cậu về xuôi chơi đấy à?
Ở phía cuối phòng, Hạ lấy tay che miệng cười khúc khích. An Di cũng nhanh chóng nhận ra ngay ánh kiểu nhìn hà khắc của cô ả đang ngồi cạnh Tùng.
Chân mày Tùng co lại, hai bên thái dương của anh khẽ rung lên. - À? Thế à? Tớ chuyển về xuôi rồi.- Anh nói ngập ngừng. – Cậu ra Hà Nội chơi lâu không thế? Cậu ra với chồng à?
- Không. Tớ ra với mẹ chồng nhưng đang bị con Hạ nó bắt cóc, nó ngồi kia kìa…- Khi An Di chỉ tay về phía bàn cuối, ở đó chỉ còn là hai ly café sữa nóng trên mặt bàn. - Quái? Con nhỏ này vừa mới ngồi đó cơ mà… Vậy thôi, mình hẹn cậu vào dịp khác nhé, tớ đi kiếm nó đã…
An Di nhanh chóng rời khỏi bàn, khác hẳn với vẻ khệ nệ bụng bầu như lúc đến. Tùng cười gượng, ả ngồi cạnh làm bộ mặt lạnh tanh, chỉ có chàng trai ngồi đối diện là mỉm cười lịch sự vì cô biết gần như chắc chắn – anh ta từng học khóa trên và có một lần tới ký túc xá vào ngày 8/3 với những bông hoa hồng giấy khiến nàng Hạ phải trốn trong nhà tắm suốt gần hai giờ đồng hồ khi anh cương quyết chờ đến mười giờ đêm mới chịu ra về.
Hạ ở trong toilet, điểm tô lại phấn má hồng và xõa tung mái tóc dài. Vừa nhìn thấy An Di đẩy cửa bước vào, nàng đã cười phá lên khiến An Di không kịp quở trách:
- An Di ơi, mày cao chiêu quá ý. Mày có biết gia đình cô ả ngồi cạnh hắn là ai không? Gia đình ả ở trên dân tộc, làm nghề buôn gỗ lậu ý…
- Ơ. Thề là tao ám chỉ một mũi tên mà lại trúng hai đích à? Ha ha…- An Di cười hồ hởi. Càng ngẫm bụng, cô lại càng ghét ả kia hơn. – Nhưng mà Hạ ơi, tớ vừa gặp Tú đấy. Anh ta ngồi cùng bàn với hắn. Nhớ không? Tú hoa hồng giấy đấy?
- Nhớ? Nhưng sao? – Hạ nói tỉnh bơ.
- Thì còn làm sao nữa. Tao nhận ra anh ta ngay nhưng không nói chuyện vì lúc đó không tiện. Nhưng anh ta lại cười với tao mới chết chứ? - An Di cười tươi, - Anh ta càng ngày càng phong độ lắm ấy.
- Mày vẫn nhớ vụ 8/3 đấy à? Bây giờ ông lại chẳng yêu vài người rồi ý chứ? Ông mà còn nhớ tao thì tao hiểu được định nghĩa của tình yêu là gì luôn.
- Ai mà biết được? - An Di cao giọng. - Ông vẫn còn nhận ra và cười với tao mà. Ông chẳng quên nổi mày đâu - “bóng hồng ở trong tim anh ạ” – An Di đặt tay lên ngực trái phụ họa cho lời dẫn mà Tú từng ghi ở trong tấm thiệp.
- Yêu đương gì nữa? Cậu không biết là ngày tận thế đang cận kề à? Không yêu không yêu. – Hạ đánh trống lảng
- Nỡm. Càng tận thế thì càng phải yêu. Yêu thử đi cho biết cảm giác nó như thế nào chứ?
Nàng hiểu ý An Di là gì? “Yêu cho biết cảm giác” chứ không phải “Yêu cho tim mềm sống lại và đẫm yêu thương”.
Da nàng đột nhiên nổi mẩn khi nghĩ đến sự đụng chạm thể xác. Nàng chết rồi, một lần là quá đủ.
Nàng kéo tay An Di ra ngoài: “Đi dạo nhé? Mày còn nhớ phố phường Hà Nội không thế hả?”
(Còn nữa)
Khi vết thương lòng do mối tình cũ để lại vẫn còn rất sâu… Hạ có còn tâm trí để tìm cho mình một tình yêu mới? Và liệu cuộc gặp gỡ “thoáng qua” với anh chàng Tú – người đã một thời say mê mình có khiến Hạ rung động hay không? Mời các bạn hãy theo dõi phần tiếp theo của tập truyện vừa “Bây giờ em là của anh!” vào lúc 9h00 ngày 20/12/2012 trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống nhé!
Theo 24h
Chồng con đuề huề vẫn thèm quá khứ
Sống bên người chồng khô khan, gia trưởng, tôi không khỏi chạnh lòng, nhớ về thời sinh viên và mối tình xưa cũ. Tôi không biết bên bắt đầu kể về cuộc đời mình bắt đầu từ đâu nữa bởi vì ai cũng có quá khứ. Những nỗi buồn, niềm đau làm tôi chạnh lòng và đau thắt khi nhớ đến. Nhưng cũng có những niềm vui nồng ấm và ngọt thơm như buổi sáng ban mai. Ngồi giữa bốn bức tường tĩnh lặng, giữa cái rét mướt của mùa đông phương Bắc, tôi muốn viết một cái gì đó cho tôi và chia sẻ với các bạn để đừng ai vấp sai lầm như tôi.
Tôi và bạn tôi yêu nhau từ hồi học phổ thông rồi vào đại học và ra trường, đi làm, trải qua bao nhiêu buồn vui của cuộc sống, tôi và bạn đã cùng chung vai, chia sẻ những ngày bạn tôi ra trường long đong tìm việc làm. Cứ tưởng cuộc đời trải màu hồng nhưng số phận lại đẩy đưa bạn tôi đi theo con đường khác. Nhưng khi tiến đến hôn nhân, phải bắt buộc xét lý lịch, gia đình tôi lại không đủ điều kiện. Đúng lúc ấy, tôi biết mình có thai. Tôi mừng lắm vì nghĩ là có thể ràng buộc gia đình bạn đồng ý chấp nhận tôi, mặc dù tôi đồng ý sống không có hôn thú.
Tôi chưa kịp kể gì cho gia đình thì bạn tôi đã bắt tôi phải đi bỏ thai. Bạn tôi nói chưa đủ điều kiện để nuôi con. Khỏi phải nói, tôi đau lòng như thế nào khi người đã đầu gối tay ấp với tôi trở nên như thế. Tôi buồn và khóc suốt. Tôi hận bạn tôi hơn bao giờ hết. Tôi không đồng ý, tôi sẽ cố nuôi con. Vì tôi mất mẹ sớm nên tôi biết tình mẫu tử nó thiêng liêng như thế nào. Nhưng có lẽ do tôi hay buồn rầu và một mình chịu đựng nên tôi bị hư thai.
Kể từ đó, tôi xa lánh bạn trai tôi và vết thương bạn tôi đã gây ra không bao giờ tôi tha thứ. Mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn còn quặn đau. Khi đó, tôi đang đi làm ở một công ty tư nhân, lương không cao nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống nơi thành phố đắt đỏ. Hằng ngày, tôi đi làm, tối đến, tôi còn đi học thêm. Dần dần tôi cũng khuây khoả.
Một lần đến nhà bạn chơi, tôi gặp anh-chồng tôi bây giờ, mới từ nước ngoài về. Nhìn bề ngoài, anh khá lớn tuổi nên tôi xưng hô là chú. Chúng tôi nói chuyện qua, sau đó, anh xin bạn tôi số di động và chủ động liên lạc với tôi. Tôi cũng nhiệt tình chở anh đi uống cà phê, đi ăn món ăn vặt vì anh không biết đi xe máy. Thật lòng, tôi chỉ đi chơi cho vui chứ không nghĩ đến chuyện xa hơn vì trái tim tôi đã đóng băng.
Sau này về nước, anh liên lạc với tôi qua mail. Hằng ngày vẫn chat với tôi mỗi khi tôi đến văn phòng sớm. Nói nhiều chuyện với nhau nên dần dần, tôi cũng quý anh và thấy nhớ mỗi khi anh không online. Khi đó, tôi không hề biết đó là tình yêu hay tình bạn và tôi chấp nhận nó như cái gì đến thì đến.
Mấy tháng sau, tôi đính hôn và đám cưới. Hai năm sau, chồng tôi hoàn thành thủ tục bảo lãnh tôi sang định cư. Những năm đầu, tôi hạnh phúc vô cùng nhưng sau này, khi sống gần gũi nhau và chồng tôi lại khá gia trưởng, kỹ tính nên tôi đâm ra chán nản. Tôi không hề biết chồng tôi làm lương tháng bao nhiêu, tài khoản có bao nhiêu tiền vì tất cả mọi thứ chồng tôi giữ hết. Nếu nói đến những vấn đề đó, chồng tôi sẽ cho là tôi ham tiền, chỉ để ý đến tài khoản nên tôi không bao giờ đả động đến.
Tôi thích gì, chồng tôi đều mua cho nhưng tôi không có quyền quản lý tiền bạc. Anh đưa bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu chứ tôi không đòi hỏi. Có lần, trong người tôi không còn một xu, đẩy con ra công viên chơi, trời nóng mà tôi không có tiền để mua nước uống và nước tôi đem theo thì con tôi uống hết rồi. Tự nhiên, lúc đó tôi muốn khóc òa nhưng vì con, tôi đã cố gắng. Tôi đã vun đắp, lo cơm nước tươm tất. Với lại, chồng tôi lớn tuổi hơn nên tư tưởng và suy nghĩ khác tôi. Tôi thích lãng mạn, bay bổng, thích dạo ngắm biển thì chồng tôi ngược lại hoàn toàn. Tính tôi khá trầm, không thích đôi co nên càng ngày, vợ chồng càng ít nói chuyện với nhau. May có con là động lực cho tôi sống tiếp ngày mai.
Hiện tại, tôi ở nhà nội trợ. Khi con tôi đi học, tôi cũng đi học nghề, phòng khi có chuyện gì, tôi còn biết cách kiếm tiền nuôi con. Nếu nhìn vào, mọi người sẽ nghĩ tôi được voi đòi tiên vì chồng tôi làm nhà nước nên ổn định, có nhà cửa nhưng tinh thần không thoải mái làm tôi buồn. Đôi khi, tôi muốn hét lên rằng cuộc đời bất công với tôi nhưng nghĩ lại, số phận luôn thử thách tôi và tôi cũng cố gắng vượt qua.
Thỉnh thoảng, bạn trai cũ của tôi cũ nhắn tin hỏi thăm. Tôi cũng nhắn lại với lời lẽ đao búa nhưng bạn tôi vẫn im lặng và vẫn quan tâm tôi như xưa, mặc dù, hắn đã có vợ và hai con. Tôi tưởng quãng đường dài đã qua, tưởng như thế đã đủ để lãng quên tất cả nhưng trái tim vẫn luôn có sự lựa chọn riêng. Tôi không có ý định phá vỡ hạnh phúc gia đình của bạn trai cũ nhưng chỉ thèm được một lần đi dưới cơn mưa chiều Sài Gòn, lang thang dọc bờ sông, ăn bữa cơm sinh viên đạm bạc, ngồi ngắm biển, để rồi lục lại những cảm xúc của ngày xưa ấy và mỉm cười với những kỷ niệm đẹp. Thế thôi! Nhưng tôi cũng không biết mình muốn gì nữa? Tôi chỉ mong rằng nếu đã yêu ai thì bạn hãy cố đấu tranh để giữ cho được tình yêu đó và sống hết mình với nó bởi mỗi khi bạn buông tay, tình yêu không thể tròn vẹn như xưa.
Theo Ngoisao
Chia tay vì cái 'nickname' Mọi khi, cả hai vẫn trêu đùa và gọi nhau bằng biệt danh. Nhưng lần này, anh bỗng nhiên đòi chia tay và bảo mình xúc phạm anh. Hiện tại, mình đang rất rối bời, muốn mọi người tư vấn giúp. Mình đang là sinh viên năm thứ 4. Cách đây một năm, mình đi học và quen với anh. Anh học cùng...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Xem phim "Sex Education" cùng chồng, tôi đỏ mặt NGƯỢNG NGÙNG vì một câu nói và đúc rút BÀI HỌC ĐẮT GIÁ trong hôn nhân

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Chưa nhận được lời chúc nào từ chồng ngày 8/3, mở mắt ra mẹ chồng đã đưa tôi món quà ẩn giấu bí mật kinh hoàng

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu "mời khéo" về vì đi ăn 2 người sẽ làm họ lỗ vốn

Chồng cũ chuẩn bị tái hôn, tôi bất ngờ đến sốc khi biết vợ sắp cưới của anh ta là ai

Nghe nhân tình nói một câu trong bữa tối, tôi hối hận vì đã lầm lỡ suốt 5 năm

Tôi chỉ mong một lần bố tặng quà 8/3 cho mẹ
Có thể bạn quan tâm

Sức mạnh phim độc lập - Từ Oscar 2025 đến sự khơi dậy niềm tin điện ảnh
Hậu trường phim
15:11:27 10/03/2025
Ông Kim Jong-un thị sát dự án đóng tàu ngầm hạt nhân, công bố mục tiêu
Thế giới
15:06:09 10/03/2025
Truy sát chém nhau giữa trung tâm TPHCM, một người tử vong
Pháp luật
14:58:37 10/03/2025
Không thời gian - Tập 57: Tâm tỏ tình với thủ trưởng Đại
Phim việt
14:31:55 10/03/2025
Dinh dưỡng cải thiện các triệu chứng của hội chứng Sjgren
Sức khỏe
14:21:30 10/03/2025
Chiều cao gây sốc hiện tại của bộ 3 "em bé quốc dân" Daehan - Minguk - Manse ở tuổi 13
Sao châu á
14:19:33 10/03/2025
Cảnh trái ngược của Zirkzee và Garnacho
Sao thể thao
14:19:31 10/03/2025
16 phút "nổi da gà" của SOOBIN: Visual màn hình LED đẹp chấn động, phong độ biểu diễn làm fan tự hào
Nhạc việt
14:16:06 10/03/2025
Người con trai hiến giác mạc của ba: "Ba mất đi nhưng ánh sáng ấy còn mãi"
Netizen
14:04:57 10/03/2025
Bữa sáng hạng thương gia của 1 hãng hàng không gây sốc với thứ được mang ra, càng bực hơn nữa khi dụng cụ ăn uống lại là đũa
Lạ vui
13:47:59 10/03/2025