Bây giờ, em đã muốn lấy chồng
Em cũng muốn có một mái ấm, một người hiểu em nhưng tìm đến khi nào hả anh khi mà trái tim em vẫn còn đau đớn lắm?!
Có lẽ anh chẳng thể hiểu nổi cảm giác của em lúc này, trống vắng, cô đơn, buồn khổ và rất nhớ anh. Thật sự, những lúc cô đơn, em lại thấy nhớ anh vô cùng. Em thầm nghĩ, giá như có anh bên cạnh thì tốt biết mấy, giá như ngày đó, em mạnh dạn hơn một chút, em liều lĩnh hơn trong tình yêu, biết quan tâm vun đắp cho tình cảm của chúng mình, thì ngày đó em đâu có mất anh. Em trách mình đã quá nhút nhát, hờ hững với anh. Nhưng anh ơi, tình đầu vụng dại, tính em ngây thơ, trẻ con, em đâu biết rằng mình có thể nói được những lời ngọt ngào, dịu dàng.
Đến khi anh nói lời chia tay, em nhận ra mình đã sai. Em hiểu rằng, anh chán nản khi đi bên cạnh một cô bạn gái quá hiền lành, người khác hỏi gì nói đó, không biết khôi hài, vui vẻ như người vợ hiện tại của anh. Lời chia tay anh nói dễ dàng khiến trái tim em vụn vỡ. Em chưa bao giờ dám nghĩ rằng, mình sẽ mất anh mãi mãi.
Em đã nhầm. Nước mắt lần này còn đau hơn nước mắt khi em mất anh. Bởi đó là nỗi đau nhân đôi, là tình yêu bị khước từ. (ảnh minh họa)
4 năm chia tay anh, em đã trải qua quá nhiều sóng gió trong cuộc sống. Em đã biết thích và yêu thương một người nhưng đó chỉ là tình cảm từ phía em. Người đó cũng luôn quan tâm em, lo lắng cho em giống như anh vậy. Nhưng chưa một lần, em nhận được lời tỏ tình của người đó. Em biết, tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là sự quan tâm bình thường của những người bạn tri kỉ. Em đã khóc hết nước mắt vì yêu thương, vì nhớ nhung. Tình cảm của em dành cho người ấy cũng mãnh liệt như với anh ngày nào vậy. Vậy mà em đã tưởng, sẽ chẳng có ai khiến trái tim em phải đau đớn nữa, sẽ chẳng ai khiến lòng em phải đau khổ nữa, và chẳng ai có thể làm em rơi nước mắt.
Em đã nhầm. Nước mắt lần này còn đau hơn nước mắt khi em mất anh. Bởi đó là nỗi đau nhân đôi, là tình yêu bị khước từ, là sự thầm lặng dõi theo và đau khổ vì 2 lần vấp ngã trong tình yêu. Em bàng hoàng nhận ra không biết phải mất bao lâu em mới quên được người cũ, quên được tất cả và có một tình yêu mới. Tình yêu với em mà nói, quá trắc trở anh à.
Video đang HOT
Cuối cùng, người em nghĩ tới vẫn là anh. Anh đã có gia đình, anh đang hạnh phúc, vui vẻ. Anh đã có con, còn em, vẫn cô đơn trông ngóng tìm một người đàn ông yêu thương mình giống như anh đã từng yêu em. Với người thứ hai, em cũng luôn so sánh và tìm những điểm giống anh. Đó là lý do để em yêu người ấy.
Em cũng muốn lấy chồng rồi, cũng muốn có gia đình giống như anh vậy nhưng tìm một người mình yêu và thực sự yêu mình, khó quá anh ơi…! (ảnh minh họa)
Quá muộn để đón nhận một tình yêu lãng mạn như ngày nào. Em không còn trẻ nữa. Bạn bè em đã đi lấy chồng hết, lấy vợ hết. Em dần cảm nhận được sự lạnh lẽo, nỗi cô đơn thấm vào da thịt. Em nhận ra, anh thật sự đã không bao giờ bên cạnh em nữa, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Em cũng muốn có một mái ấm, một người hiểu em nhưng tìm đến khi nào hả anh khi mà trái tim em vẫn còn đau đớn lắm. Em sợ mình sẽ già đi, sẽ không còn ai theo đuổi bên em nữa. Em sợ bố mẹ lo lắng, sợ những người than thúc giục. Anh ơi, em phải làm sao. Em cũng muốn lấy chồng rồi, cũng muốn có gia đình giống như anh vậy nhưng tìm một người mình yêu và thực sự yêu mình, khó quá anh ơi…!
Theo Eva
Luồn cúi nhà vợ vì... quá nghèo
Khi quen và yêu nhau, tôi không nghĩ rằng nhà cô ấy lại giàu có và quyền lực như vậy!
Tôi quen vợ tôi từ hồi còn là sinh viên. Yêu nhau bốn năm học đại học, chúng tôi quyết định xin phép hai gia đình tổ chức đám cưới. Thế nhưng, mọi việc không diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ như những gì tôi tưởng tượng. Bố của cô ấy là giám đốc của một doanh nghiệp xây dựng. Còn tôi, trai quê chính hiệu. Sống ở đâu tôi cũng được mọi người yêu mến, nhận xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Thế nhưng, khi tôi về ra mắt gia đình nhà cô ấy, bố cô ấy không nói một lời, rời khỏi bữa cơm bởi cho rằng tôi là kẻ "đào mỏ".
Trước khi quen biết và yêu cô ấy, tôi cũng không thể ngờ rằng gia đình cô ấy lại giàu có và quyền lực đến như vậy. Tôi yêu cô ấy thật lòng, không vụ lợi, không có chút tơ tưởng nào tới tài sản gia đình cô ấy nắm giữ dù cho tôi rất nghèo.
Trước sức ép từ phía gia đình, cô ấy và tôi vẫn quyết tâm lấy nhau cho đến cùng. Bởi lẽ, hai chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Hai đứa sẵn sàng ra ở riêng, tự làm tự ăn, quyết không nhòm ngó gì đến tiền bạc của bố mẹ.
Dù như vậy, nhưng tôi và cô ấy đều là những người có học thức nên vợ chồng tôi không muốn chỉ vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn tình cảm cha con của cô ấy. Tôi chờ đợi cho tới khi gia đình cô ấy đồng ý, đặc biệt là người cha độc tài của cô ấy.
Dù bị gia đình ngăn cản nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau (Ảnh minh họa)
Trong suốt nửa năm chờ đợi, tôi làm việc hăng say ngày đêm để chứng tỏ mình có năng lực, đủ tài chính để lo cho cuộc sống gia đình. Cô ấy cũng vậy, chăm chỉ làm việc để hai đứa tích góp một khoản tiền tiết kiệm riêng, lo thuê nhà, mua sắm đồ đạc. Tôi cũng thường xuyên "chai" mặt tới gặp bố vợ tương lai, dọn dẹp vườn tược trong khuôn viên nhà, làm tất cả mọi việc để mong bố cô ấy có cái nhìn khác về tôi.
Cuối cùng "trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời", thấy chúng tôi quyết tâm, bố cô ấy quyết định tổ chức đám cưới cho hai đứa. Thế nhưng, cái nhìn của bố vợ tôi vẫn không thay đổi, luôn cho rằng gia đình tôi nghèo hèn, kém phân và hay nói móc khoáy về sự nghèo khó của gia đình tôi mỗi lần tôi đưa vợ về thăm nhà.
Bẵng đi một thời gian, vợ tôi mang bầu rồi sinh được một cậu con trai. Phần vì thương vợ không có người chăm sóc, phần vì mẹ vợ tôi xót con gái nên hai vợ chồng tôi quyết định về nhà ngoại để bà tiện chăm nom cho vợ tôi và cháu nhỏ.
Những ngày đầu, bố vợ tôi có vẻ quý cháu nên không nhiếc móc gì tôi. Thế nhưng, chỉ được khoảng hai tháng, bố vợ tôi lại "chứng nào tật nấy", họ hàng đến chơi với vợ tôi, ông vẫn than phiền ngay trước mặt tôi: "Đấy, có chăm được nhau đâu rồi lại phải về đây!".
Nghe những câu nói ấy của bố vợ, tôi chỉ còn biết cười xòa nhưng thực tâm trong lòng tôi vô cùng tự ái. Tôi đã lấy vợ được hơn một năm, vậy mà ông vẫn không chịu nhìn nhận tôi như một người con rể. Đối với ông, tôi chỉ là một kẻ đào mỏ, dù rằng tôi chưa xin xỏ một xu từ bố vợ.
Có lần, tôi phải đi công tác, bố tôi rút hai triệu rồi bảo: "Cầm tiền mà mua quà về, lương của anh được bao nhiêu". Tôi nhất định không lấy thì ông lại dè bỉu: "nghèo mà còn sĩ".
Sống trong gia đình nhà vợ giàu có, tôi như kẻ hầu người hạ trong nhà, không có quyền nói, không được phép tham gia vào bất cứ công việc gì của nhà vợ.
Đã rất nhiều lần tôi muốn chuyển ra khỏi nhà vợ, nhưng rồi nhìn vợ, nhìn đứa con thơ bé bỏng không người chăm nom tôi lại thấy xót xa. Bố mẹ tôi thì ở quê xa, nhà lại đông các cháu, ngẫm lại tôi thấy phận làm rể ở nhà vợ thật tủi nhục.
Đến bao giờ tôi mới hết bị bố vợ khinh, đến bao giờ ông mới chịu thừa nhận tôi không phải kẻ đào mỏ? Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tủi nhục phận đàn ông ở rể Trong lúc tức giận, Thương đã chỉ tay thẳng mặt đuổi chồng ra khỏi nhà mình. Hiện nay, cuộc sống xã hội văn minh và phát triển, mối quan hệ nam nữ được dung hòa, mọi quyền lợi và trách nhiệm sống ngang nhau. Việc người đàn ông tá túc nhà vợ có lẽ không còn xa lạ, không là vấn đề to...