‘Bây giờ anh mới hiểu tiền không phải là tất cả đối với em’
Lo sợ điều chẳng lành, tôi vội vã mở khóa nhà, khi điện được bật sáng, tôi suýt xỉu vì đồ đạc của vợ tôi đã không còn trong tủ nữa. Trên bàn ăn là một lá thư còn hoen nước mắt của vợ.
Tôi và Thùy hợp nhau ngay từ tối đầu tiên đến lớp học nâng cao tiếng Anh ở trong con ngõ nhỏ yên tĩnh, cách xa trung tâm thành phố khoảng 5, 7 cây số.
Tôi bị kẹt xe nên tới trễ, khi ấy chỉ còn đúng một chỗ ngồi còn trống ở dãy ghế cuối lớp. Lúng túng, tôi lách người vào chỗ ngồi dành cho mình và vô tình giẫm lên chân cô gái ngồi cạnh, tôi thì thầm xin lỗi mà không dám nhìn vào mặt “nạn nhân”. Vậy mà đến giờ giải lao chính Thùy – tên cô gái, “nạn nhân” bất đắc dĩ của tôi đã chủ động làm quen với tôi.
Cảm nhận của tôi về Thùy, em không phải là mẫu phụ nữ xinh đẹp để hút hồn ngay người đối diện. Nhưng càng có thời gian tiếp xúc, tôi càng bị em chinh phục bởi em thật thùy mị, duyên dáng như cái tên của mình.
Đặc biệt, Thùy rất giỏi tiếng Anh, hầu như buổi học nào em cũng được thầy giáo khen ngợi và mời lên bảng đọc mẫu, chữa bài tập cho cả lớp. Quen rồi mới biết, Thùy là nhân viên marketing cho một hãng mĩ phẩm của nước ngoài đang ăn nên làm ra ở thành phố này. Vì vậy việc em tìm đến lớp để nâng cao trình độ tiếng Anh là cần thiết.
Còn tôi là hướng dẫn viên du lịch, công việc của tôi cũng cần giỏi ngoại ngữ để giao tiếp làm vừa lòng du khách. Kết thúc khóa học, tôi và Thùy đã trở nên thân thiết, tình cảm ngày càng tốt đẹp để rồi Thùy về làm vợ tôi khi em đón sinh nhật lần thứ 23, còn tôi sang tuổi 26.
Thùy muốn có con ngay, nhưng tôi động viên em, vợ chồng phải phấn đấu có được căn hộ chung cư thay cho căn phòng trọ đang ở rồi phải cố tích lũy kinh tế sao cho cuộc sống được đủ đầy, được tự chủ chi tiêu, không phải phiền lụy đến bố mẹ đôi bên rồi khi đó có con cũng chưa muộn.
Ảnh minh họa
Thường vào những dịp lễ, Tết, ai cũng muốn sum họp với gia đình còn tôi lại phải xa Thùy để đưa du khách đi tham quan suốt chiều dài đất nước. Tôi biết em buồn, nhưng em chưa bao giờ kêu ca hay tỏ ý không vui khi tôi liên tục vắng nhà, ngược lại, em luôn chăm sóc chu đáo cho những chuyến đi của tôi bằng việc lo cho tôi từ quần áo, đồ dùng cá nhân đến chai dầu gió phòng khi bị cảm do sự thay đổi khí hậu khác nhau của những vùng mà tôi đến.
Video đang HOT
Để thực hiện kế hoạch có nhà riêng, có nhiều tiền, tôi gò mình, chắt bóp tiêu pha, đưa về cho Thùy từ lương, thưởng cho đến những đồng tiền boa của khách để em gửi tiết kiệm. Tôi miệt mài, mê mải kiếm tiền, không bỏ lỡ một cơ hội nào, có khi vừa dẫn đoàn du lịch về lại thành phố mà gặp dịp một đồng nghiệp bận việc, không đi tour được, tôi lại hăng hái xin sếp cho tôi lên đường.
Nhiều khi tôi cũng giật mình, áy náy vì cả tháng vợ chồng chưa gặp nhau nhưng rồi đồng tiền đã làm tôi tặc lưỡi để quên vợ trẻ, lao vào công việc. Cứ thế, áp lực phấn đấu cho kế hoạch nhà riêng, cho tiền dần dần cuốn tôi ra khỏi tổ ấm của mình.
Nhân đợt nghỉ lễ vừa qua, lần đầu tiên Thùy rụt rè đề nghị tôi nghỉ đi tour, về thăm bố mẹ đôi bên và cho em có một kì nghỉ trọn vẹn bên tôi. Thương vợ, nhưng nghĩ đến số tiền lớn nhận được khi đi những tour ngày lễ, tôi tiếc lắm, tôi hứa với Thùy sẽ kết thúc sớm hành trình để dành cho em ít nhất một ngày vui.
Thế nhưng do gặp thời tiết không thuận, máy bay hoãn chuyến, tôi trở về nhà thì dịp lễ cũng đã qua. Đèn ngoài phố sáng trưng, đèn các nhà cũng sáng trưng, riêng chỉ có căn phòng thuê của hai vợ chồng tôi tối om.
Lo sợ điều chẳng lành, tôi vội vã mở khóa nhà, khi điện được bật sáng, tôi suýt xỉu vì đồ đạc của vợ tôi đã không còn trong tủ nữa. Trên bàn ăn là một lá thư còn hoen nước mắt của vợ.
Thùy trách tôi không hiểu lòng em, em cũng đã cố gắng tiết kiệm chi tiêu để cùng tôi thực hiện ước mơ, nhưng kế hoạch đó là dài lâu, còn hiện tại, em cần tôi là cần tình cảm vợ chồng, cần có một đứa con để tổ ấm được hoàn thiện. Em bảo em đã làm giấy ủy quyền, tôi có thể rút tiền ở sổ tiết kiệm đứng tên em bất cứ khi nào. Còn bây giờ tôi nên cho em một khoảng lặng để em nghe lại nhịp đập của trái tim mình….
Giờ tôi đã hiểu, đối với em, tiền không phải là tất cả.
Theo Vietnamnet
Tờ kết quả xét nghiệm ADN của em chồng đã khiến mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi nhà trong đêm
Tôi cố trấn tĩnh nhìn tờ giấy xét nghiệm, không có chữ ký chuyên gia, không con dấu của trung tâm thì mới hiểu, chuyện này bắt nguồn từ cô em chồng.
Thực lòng, tôi thấy em chồng quá đáng, chuyện tày đình như vậy mà cũng đem ra trêu được. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 30 tuổi, là giáo viên của một trường tư thục, còn chồng là kỹ sư xây dựng. Cả gia đình chồng ở quê còn vợ chồng tôi sống trên thành phố. Chồng tôi hay đi công trình, nên lúc nào cũng chỉ có hai mẹ con tôi lủi thủi với nhau.
Mãi cho đến năm ngoái, cô em gái của chồng về thành phố làm việc, đến ở cùng thì cuộc sống của tôi đỡ tẻ nhạt hơn. Cô ấy ngoài giờ làm cũng đỡ đần tôi đưa đón con nhỏ, dọn dẹp nhà cửa, đôi khi đi chợ nấu cơm phụ giúp cho tôi.
Nói về cô em chồng, cô ấy kém tôi 8 tuổi, hiện đang làm việc ở một phòng khám tư nhân.
Em chồng tôi khá xinh xắn, dễ gần nên cuộc sống của tôi và cô ấy luôn vui vẻ, hòa thuận. Dạo gần đây, con trai tôi lớn hơn, thường có những trò chơi nghịch ngợm, khiến chị em tôi mệt mỏi. Tôi thường nói "Sao anh Q hiền thế mà thằng cu này lại nghịch quá thể. Chẳng giống bố nó tí nào".
Có vẻ, những câu nói của chúng tôi đã gieo vào đầu em chồng một ý tưởng gì đó. Cô ấy nhìn chằm chằm vào con trai tôi rồi buột miệng nói "Ừ nhỉ, sao cu Bin chẳng giống anh Q".
Quả thực, tôi chỉ nghĩ nó đơn giản là một câu trêu đùa hay nịnh yêu cháu của cô ấy nên chẳng mấy bận tâm. Thậm chí còn hùa vào nói thêm "Ừ, cứ như thể con ông nào ấy".
Dạo gần đây, con trai tôi lớn hơn, thường có những trò chơi nghịch ngợm, khiến chị em tôi mệt mỏi. (Ảnh minh họa)
Dạo gần đây, phòng khám mà em chồng làm việc có mở thêm dịch vụ xét nghiệm ADN huyết thống và chuẩn đoán di truyền. Cô ấy nói đang có dịch vụ xét nghiệm ADN miễn phí và bảo tôi xem có ai có nhu cầu thì giới thiệu qua. Tôi đùa mà nói "Đấy, có cháu và anh trai cô đấy. Mở hàng cho phòng khám của cô luôn. Càng ngày càng thấy chẳng giống bố. Gì mà nghịch ngợm, khó bảo thế". Em chồng im lặng nhưng làm thật. Đương nhiên, tôi chẳng việc gì phải ngại bởi vì chắc chắn tôi chỉ có một mình chồng.
Nhưng sự việc ngoài tưởng tượng của tôi, đến giờ thì tôi được nói đó chỉ là một phép thử, một trò đùa ấy vậy mà tôi và con trai phải chịu nhục nhã, thậm chí bị đánh, đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm.
Hôm đó, chồng tôi về. Em chồng cũng xin về sớm để cả nhà quây quần với nhau. Nhưng ăn xong cô ấy có bạn rủ nên vội đi chơi luôn và bỏ vội giấy tờ sổ sách trong túi ra bàn uống nước nhờ tôi mang hộ lên phòng. Vì tôi bận dọn dẹp nên chồng làm giúp. Trong tập tài liệu của cô ấy có chiếc phong bì đựng kết quả xét nghiệm của cu Bi và chồng tôi. Nhưng kết quả lại không ngờ, họ không phải cha con ruột.
Chồng tôi không nói không rằng nổi giận lôi đình, tát tôi như trời giáng và hét lớn "Đồ lăng loàn, sao cô dám lừa dối tôi. Tôi phải đổ vỏ nuôi con cho thằng nào?". Rồi anh nhiếc móc tôi không ngừng, chẳng để tôi hỏi chuyện gì đang diễn ra. Thậm chí con trai thôi thấy bố đánh mẹ thì chạy lại ôm lấy bố, còn bị anh gạt ngã xuống đất.
Anh cương quyết đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mặc cho tôi hỏi lý do và xin được giải thích thì anh vẫn lạnh lùng đóng cổng. Hàng xóm thấy vậy cũng ra can ngăn nhưng đều bị anh đuổi về hết. Rồi lên tầng hai thu dọn quần áo của mẹ con tôi ném xuống đường. Anh ném cả tờ giấy xét nghiệm xuống và nói "Đấy, bằng chứng đây, cô còn già mồm nữa không. Cút đi cho khuất mắt tôi".
Tôi cố trấn tĩnh nhìn tờ giấy xét nghiệm, không có chữ ký chuyên gia, không con dấu của trung tâm thì mới hiểu, chuyện này bắt nguồn từ cô em chồng. Tôi nhờ điện thoại hàng xóm để gọi cho cô ấy, nghe tôi nói, cô em chồng cũng tá hỏa xin lỗi rối rít, bảo đó chỉ là trò đùa.
Cô ấy vội vã về nhà nói với chồng tôi rằng cô ấy chỉ định trêu đùa thử xem phản ứng của anh ra sao thôi, chứ đó không phải sự thật. Cô ấy lấy kết quả thật ra, trong đó có cả chữ ký của giám đốc trung tâm. Lúc này chồng tôi vừa nhẹ nhõm vừa xấu hổ. Rồi hai anh em họ xin lỗi, năn nỉ mẹ con tôi vào nhà.
Thực lòng, tôi thấy em chồng quá đáng, chuyện tày đình như vậy mà cũng đem ra trêu được. Còn chồng thì sốc nổi, nóng nảy, thiếu suy nghĩ. Nhất thời tôi chưa tha thứ nên cả tuần không nói chuyện với anh em họ. Ấy vậy mà chồng và em chồng lại trách tôi chấp nhặt, nhỏ nhen chẳng bao dung với người nhà, khiến tôi uất nghẹn.
Tôi thấy mình chẳng sai, tôi không quên được những lời nhiếc móc, được ánh nhìn của mọi nguời khi chứng kiến chồng đánh đuổi hai mẹ con tôi. Có lẽ cả đời tôi cũng không quên được trò đùa tai hại của cô em chồng. Giờ tôi phải làm sao, nếu bỏ qua thì dối lòng mình, còn không thì nhà lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi.
Theo Afamily
Chạy trốn tình yêu Phần 3 Lần đầu tiên, Mai cảm nhận được vẻ đẹp lãng mạn và yên tĩnh của Hà Nội lúc về đêm. Mai giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng chuông báo tin nhắn. Cô vội vàng vơ lấy chiếc điện thoại. Mới sáu giờ sáng mà ai đã nhắn nhủ gì không biết. "Chúc Mai một ngày vui vẻ. Hôm nay thi tốt nhé...